Trên Tế Thiên điện.
Lục Trường Sinh chắp tay thi lễ xong, liền ngẩng đầu lên, nhìn vào 10 vạn đệ tử của Đại La.
Trong lúc nhất thời, có một loại cảm giác không nói nên lời.
Trong mắt mọi người đều tràn ngập sự chờ mong.
Chờ đợi tuyên ngôn của Lục Trường Sinh sau khi được sắc phong.
Rất nhanh, thanh âm của Lục Trường Sinh vang lên.
"Một vạn năm ngàn năm trước, Đại La tổ sư lấy nền tảng yếu ớt, lập nên Đại La Thánh địa."
"Một vạn hai ngàn năm trước, phương Nam yêu họa, Đông Thổ ra ma, thời đại đó, hắc ám bao trùm."
"Nhưng mà, Tổ sư gia cầm trong tay một thanh Đại La tiên kiếm, bình loạn thiên hạ, chém yêu diệt ma, một phát để Đại La thánh địa, danh dương thiên hạ."
"Một vạn năm trước, Tổ sư gia phi thăng Tiên giới, vì Đại La thánh địa ta mà lưu lại bốn chữ."
"Không Ngừng Vươn Lên."
Lục Trường Sinh mở miệng, thanh âm như tiếng chuông lớn, để mỗi một vị đệ tử đều có thể nghe được.
Đây là có pháp trận gia trì.
Mà Thanh Vân đạo nhân sau khi nghe được những lời này xong, thì thần sắc không khỏi hơi đổi, bởi vì lão phát hiện, Lục Trường Sinh dường như cũng không làm theo kịch bản của mình nha.
Chẳng qua các đệ tử đều nghiêm túc lắng nghe.
Không người nào dám lơ là.
"Hôm nay, ta, Lục Trường Sinh, nhân danh Đại sư huynh Đại La, cũng lưu lại năm chữ."
"Đạo Trời Đãi Cần Cù."
Lục Trường Sinh mở miệng, nói ra bốn chữ này.
"Thế nhân đều nói, tu tiên khó, khó như lên trời."
"Nhưng mà, ta cho rằng."
"Khi trời giao sứ mạng trọng đại cho người nào, tất nhiên trước tiên sẽ tôi luyện tâm chí, làm cho họ mệt nhọc về gân cốt, làm cho họ đói khát về thể xác, thiếu thốn về vật chất, làm việc gì cũng không thuận lợi. Như thế là để rèn luyện cái tâm, tăng tính kiên nhẫn, bồi dưỡng tài năng cho người ấy."
Lục Trường Sinh nói một phen, dõng dạc hùng hồn, trực tiếp xách mấy câu danh ngôn của Mạnh Tử ra để khích lệ các đệ tử.
Cái gọi là tuyên ngôn, phần lớn ý tứ là để hiển lộ sự phi phàm của bản thân, đồng thời khích lệ các đệ tử, đạt tới hiệu quả trên dưới đồng lòng.
Nếu là khích lệ, áng văn này của Mạnh Tử quả thực là hoàn mỹ.
Chí ít tốt hơn bản tuyên văn bốc phét của Thanh Vân đạo nhân gấp vạn lần.
Mà ngay giờ phút này, Lục Trường Sinh cũng không có để ý tới dị biến phát sinh giữa thiên địa.
Khoảng không trên đỉnh đầu hắn.
Từng đám, từng đám mây vàng kim xuất hiện, đây là Công đức tường vân, chỉ khi làm một chuyện có công đức lớn, thì mới có thể xuất hiện.
Mười vạn đệ tử kinh ngạc vô cùng nhìn dị tượng sau lưng Lục Trường Sinh.
Cảm thấy không thể tưởng tượng nổi!
"Uizz! Công đức tường vân, Công đức tường vân, không ngờ lại là công đức tường vân!"
"Chưởng môn, đây chính là Công đức tường vân sao?"
"Chuyện gì xảy ra? Vì sao Lục sư điệt lại dẫn tới Công đức tường vân?"
"Chân ngôn chí lý, Chân ngôn chí lý đấy, Thanh Vân sư huynh, huynh thu được một đồ đệ tốt nha."
"Không nghĩ tới, vị sư điệt này vậy mà có thể nói ra được Chân ngôn chí lý."
"Khi trời giao sứ mạng trọng đại cho người nào... Đây là Thánh ngôn, được thiên địa tán thành, có công đức giáo hóa hết thảy tu sĩ trên thế gian."
Từng vị trưởng lão trên đài, từng vị cao tầng Đại La lộ ra ánh mắt vô cùng chấn động, bọn họ nhìn về phía từng đám từng đám Công đức tường vân, chấn động liên tục.
Mà trên Tế Thiên điện.
Lục Trường Sinh hoàn toàn không phát hiện mình nói một phen đã dẫn tới thiên địa dị tượng.
Chỉ phát hiện mọi người dùng một loại ánh mắt chấn động nhìn vào mình, lập tức không khỏi nhẹ nhõm thở phào.
Xem ra đã hù dọa được mọi người.
Nghĩ tới đây, Lục Trường Sinh tiếp tục tuyên thệ, mọi người đã thích nghe như vậy, vậy thì nói nhiều thêm vài lời.
"Có câu là, trời sinh ta có tài tất hữu dụng."
"Lưỡi kiếm sắc là do mài, hương hoa thơm là nhờ trải qua gió sương."
"Mỗi người, chỉ cần chăm chỉ nỗ lực, một ngày nào đó sẽ có thể trèo lên đỉnh núi cao."
"Thánh hiền nói, con đường tu tiên, hư vô mờ mịt."
"Ta lại nói, kẻ giác ngộ có thể đi khắp thiên hạ, lòng mang chữ thiện cứu nhân độ thế."
"Thánh nhân nói, con đường tu tiên, lượng sức mà đi."
"Ta lại nói, người có chí, chuyện ắt thành, người khổ tâm, trời không phụ."
Cũng may là học sinh chuyên văn, trong đầu Lục Trường Sinh có không ít thi từ chữ nghĩa, giờ này khắc này, hoàn toàn là hạ bút thành văn.
Từng câu chân ngôn chí lý được nói ra từ miệng Lục Trường Sinh.
Giờ này phút này.
Công đức tường vân vàng kim bao trùm toàn bộ Đại La thánh địa.
Lục Trường Sinh vẫn như cũ không hề hay biết, mà sau khi từ từ nói xong một câu, Lục Trường Sinh lại càng thêm trào dâng.
Hắn cũng chẳng quản câu đó có phải lời lẽ khích lệ gì không, chỉ cần thuận miệng là trực tiếp niệm ra.
“Cưỡi gió, phá sóng hẳn có ngày,
Treo thẳng buồm mây vượt biển khơi!”
“Đường dài mênh mang lại thăm thẳm,
Ta vượt phong ba tìm khắp nơi”
“Bắc phạt, bụi vàng xuyên áo giáp,
Chưa diệt Lâu Lan, chẳng quy thôn.”
“Đại bàng một ngày bay theo gió,
Phi thẳng một lèo vạn dặm khơi”
"Nay tạp dịch, mai chưởng môn,
Nhàn cư vô sự, phí hoài tuổi xanh "
“Bút phát hùng tâm rung Ngũ nhạc
Thơ thành tiếu ngạo vượt thương châu"
Đủ thứ loại thơ cứ từ trong miệng Lục Trường Sinh tuôn ra.
Trong chốc lát.
Lục Trường Sinh miệng phun hoa sen, là mặt đất nở sen vàng, quang mang vàng kim bao phủ toàn bộ Đại La thánh địa, từng chùm công đức từ trên trời giáng xuống rơi vào trên người Lục Trường Sinh.
Giờ phút này, Lục Trường Sinh cảm thấy toàn thân ấm áp dễ chịu, hắn không quá để ý, chỉ cảm thấy chính mình nói quá kịch liệt, cho nên thân thể có chút nóng thôi.
Oành!
Oành!
Oành!
Vào lúc này.
Trung Châu Thánh Phủ.
Nơi này là chỗ của Thánh nhân Nho gia.
Từng bức tượng Thánh nhân Nho gia vào lúc này nở rộ quang mang vô lượng, kinh động khắp nơi.
"Khi trời giao sứ mạng trọng đại cho người nào, tất nhiên trước tiên sẽ tôi luyện tâm chí, làm cho họ mệt nhọc về gân cốt, làm cho họ đói khát về thể xác, thiếu thốn về vật chất, làm việc gì cũng không thuận lợi. Như thế là để rèn luyện cái tâm, tăng tính kiên nhẫn, bồi dưỡng tài năng cho người ấy."
“Cưỡi gió, phá sóng hẳn có ngày,
Treo thẳng buồm mây vượt biển khơi!”
"Trời sinh ta tài tất hữu dụng."
“Đại bàng một ngày bay theo gió,
Phi thẳng một lèo vạn dặm khơi.”
Những pho tượng cổ xưa truyền tới thanh âm đồng tình của Thánh nhân.
Vào lúc này, bên trong Thánh phủ, một vị đại Nho đương thời sau khi nghe được thanh âm này, cả người không khỏi lộ ra thần sắc chấn kinh.
"Đây là...Thánh ngôn."
"Là ai, ai có thể nói ra loại Thánh ngôn này?"
"Nhân tộc ta lại muốn xuất hiện một vị Văn thánh sao?"
Hắn rung động không thôi.
Không chỉ có Thánh phủ.
Toàn bộ Trung Châu đều như trải qua một trận động đất vậy.
Thiên địa dị tượng khủng bố như thế, tự nhiên dẫn tới sự chú ý của vô số cường giả.
Trung Châu, Nhật Nguyệt hoàng triều.
Trong hoàng cung.
Một nam tử trung niên có tử khí vờn quanh, nhìn chăm chú về hướng Tây Bắc.
"Danh ngôn Thánh nhân, nhân tộc muốn xuất hiện một vị Văn thánh sao?"
Trung Châu, Tinh Thần thánh địa.
Bên trong Quần Tinh cung.
Một lão giả nhìn chăm chú về hướng Tây Bắc, không khỏi kinh ngạc mà nói.
"Đại La Thánh Địa, đã có một vị Hư Tiên còn chưa tính, không ngờ tới, vậy mà còn ra thêm một vị Văn thánh?"
Trung Châu, Thiên Cơ tông.
Thiên Cơ Tử nhìn về phía Tây Bắc, bấm bấm ngón tay, sau đó vẻ mặt tràn đầy hối hận nói: "Tính sai, tính sai rồi, kẻ này nào chỉ là thiên tài tu tiên, kẻ này là Thánh nhân chuyển thế mà, nội thánh ngoại vương, đã là thiên tài tu tiên, còn là Văn thánh sau này đấy."
Biên cảnh Trung Châu.
Một vị hòa thượng nhìn chằm chằm vào thiên địa dị biến.
Ánh mắt của hắn vô cùng bình tĩnh, không nói lời nào.
Giờ này phút này, Trung Châu rung chuyển.
Các phương dị động.
Mà trong Đại La thánh địa.
Lục Trường Sinh vẫn như cũ không hề hay biết, thậm chí còn không phát hiện sau đầu mình xuất hiện chín vòng hào quang.
Vẫn như cũ líu lo lải nhải.
Mãi đến khi hết một nén nhang.
Lục Trường Sinh chắp tay thi lễ xong, liền ngẩng đầu lên, nhìn vào 10 vạn đệ tử của Đại La.
Trong lúc nhất thời, có một loại cảm giác không nói nên lời.
Trong mắt mọi người đều tràn ngập sự chờ mong.
Chờ đợi tuyên ngôn của Lục Trường Sinh sau khi được sắc phong.
Rất nhanh, thanh âm của Lục Trường Sinh vang lên.
"Một vạn năm ngàn năm trước, Đại La tổ sư lấy nền tảng yếu ớt, lập nên Đại La Thánh địa."
"Một vạn hai ngàn năm trước, phương Nam yêu họa, Đông Thổ ra ma, thời đại đó, hắc ám bao trùm."
"Nhưng mà, Tổ sư gia cầm trong tay một thanh Đại La tiên kiếm, bình loạn thiên hạ, chém yêu diệt ma, một phát để Đại La thánh địa, danh dương thiên hạ."
"Một vạn năm trước, Tổ sư gia phi thăng Tiên giới, vì Đại La thánh địa ta mà lưu lại bốn chữ."
"Không Ngừng Vươn Lên."
Lục Trường Sinh mở miệng, thanh âm như tiếng chuông lớn, để mỗi một vị đệ tử đều có thể nghe được.
Đây là có pháp trận gia trì.
Mà Thanh Vân đạo nhân sau khi nghe được những lời này xong, thì thần sắc không khỏi hơi đổi, bởi vì lão phát hiện, Lục Trường Sinh dường như cũng không làm theo kịch bản của mình nha.
Chẳng qua các đệ tử đều nghiêm túc lắng nghe.
Không người nào dám lơ là.
"Hôm nay, ta, Lục Trường Sinh, nhân danh Đại sư huynh Đại La, cũng lưu lại năm chữ."
"Đạo Trời Đãi Cần Cù."
Lục Trường Sinh mở miệng, nói ra bốn chữ này.
"Thế nhân đều nói, tu tiên khó, khó như lên trời."
"Nhưng mà, ta cho rằng."
"Khi trời giao sứ mạng trọng đại cho người nào, tất nhiên trước tiên sẽ tôi luyện tâm chí, làm cho họ mệt nhọc về gân cốt, làm cho họ đói khát về thể xác, thiếu thốn về vật chất, làm việc gì cũng không thuận lợi. Như thế là để rèn luyện cái tâm, tăng tính kiên nhẫn, bồi dưỡng tài năng cho người ấy."
Lục Trường Sinh nói một phen, dõng dạc hùng hồn, trực tiếp xách mấy câu danh ngôn của Mạnh Tử ra để khích lệ các đệ tử.
Cái gọi là tuyên ngôn, phần lớn ý tứ là để hiển lộ sự phi phàm của bản thân, đồng thời khích lệ các đệ tử, đạt tới hiệu quả trên dưới đồng lòng.
Nếu là khích lệ, áng văn này của Mạnh Tử quả thực là hoàn mỹ.
Chí ít tốt hơn bản tuyên văn bốc phét của Thanh Vân đạo nhân gấp vạn lần.
Mà ngay giờ phút này, Lục Trường Sinh cũng không có để ý tới dị biến phát sinh giữa thiên địa.
Khoảng không trên đỉnh đầu hắn.
Từng đám, từng đám mây vàng kim xuất hiện, đây là Công đức tường vân, chỉ khi làm một chuyện có công đức lớn, thì mới có thể xuất hiện.
Mười vạn đệ tử kinh ngạc vô cùng nhìn dị tượng sau lưng Lục Trường Sinh.
Cảm thấy không thể tưởng tượng nổi!
"Uizz! Công đức tường vân, Công đức tường vân, không ngờ lại là công đức tường vân!"
"Chưởng môn, đây chính là Công đức tường vân sao?"
"Chuyện gì xảy ra? Vì sao Lục sư điệt lại dẫn tới Công đức tường vân?"
"Chân ngôn chí lý, Chân ngôn chí lý đấy, Thanh Vân sư huynh, huynh thu được một đồ đệ tốt nha."
"Không nghĩ tới, vị sư điệt này vậy mà có thể nói ra được Chân ngôn chí lý."
"Khi trời giao sứ mạng trọng đại cho người nào... Đây là Thánh ngôn, được thiên địa tán thành, có công đức giáo hóa hết thảy tu sĩ trên thế gian."
Từng vị trưởng lão trên đài, từng vị cao tầng Đại La lộ ra ánh mắt vô cùng chấn động, bọn họ nhìn về phía từng đám từng đám Công đức tường vân, chấn động liên tục.
Mà trên Tế Thiên điện.
Lục Trường Sinh hoàn toàn không phát hiện mình nói một phen đã dẫn tới thiên địa dị tượng.
Chỉ phát hiện mọi người dùng một loại ánh mắt chấn động nhìn vào mình, lập tức không khỏi nhẹ nhõm thở phào.
Xem ra đã hù dọa được mọi người.
Nghĩ tới đây, Lục Trường Sinh tiếp tục tuyên thệ, mọi người đã thích nghe như vậy, vậy thì nói nhiều thêm vài lời.
"Có câu là, trời sinh ta có tài tất hữu dụng."
"Lưỡi kiếm sắc là do mài, hương hoa thơm là nhờ trải qua gió sương."
"Mỗi người, chỉ cần chăm chỉ nỗ lực, một ngày nào đó sẽ có thể trèo lên đỉnh núi cao."
"Thánh hiền nói, con đường tu tiên, hư vô mờ mịt."
"Ta lại nói, kẻ giác ngộ có thể đi khắp thiên hạ, lòng mang chữ thiện cứu nhân độ thế."
"Thánh nhân nói, con đường tu tiên, lượng sức mà đi."
"Ta lại nói, người có chí, chuyện ắt thành, người khổ tâm, trời không phụ."
Cũng may là học sinh chuyên văn, trong đầu Lục Trường Sinh có không ít thi từ chữ nghĩa, giờ này khắc này, hoàn toàn là hạ bút thành văn.
Từng câu chân ngôn chí lý được nói ra từ miệng Lục Trường Sinh.
Giờ này phút này.
Công đức tường vân vàng kim bao trùm toàn bộ Đại La thánh địa.
Lục Trường Sinh vẫn như cũ không hề hay biết, mà sau khi từ từ nói xong một câu, Lục Trường Sinh lại càng thêm trào dâng.
Hắn cũng chẳng quản câu đó có phải lời lẽ khích lệ gì không, chỉ cần thuận miệng là trực tiếp niệm ra.
“Cưỡi gió, phá sóng hẳn có ngày,
Treo thẳng buồm mây vượt biển khơi!”
“Đường dài mênh mang lại thăm thẳm,
Ta vượt phong ba tìm khắp nơi”
“Bắc phạt, bụi vàng xuyên áo giáp,
Chưa diệt Lâu Lan, chẳng quy thôn.”
“Đại bàng một ngày bay theo gió,
Phi thẳng một lèo vạn dặm khơi”
"Nay tạp dịch, mai chưởng môn,
Nhàn cư vô sự, phí hoài tuổi xanh "
“Bút phát hùng tâm rung Ngũ nhạc
Thơ thành tiếu ngạo vượt thương châu"
Đủ thứ loại thơ cứ từ trong miệng Lục Trường Sinh tuôn ra.
Trong chốc lát.
Lục Trường Sinh miệng phun hoa sen, là mặt đất nở sen vàng, quang mang vàng kim bao phủ toàn bộ Đại La thánh địa, từng chùm công đức từ trên trời giáng xuống rơi vào trên người Lục Trường Sinh.
Giờ phút này, Lục Trường Sinh cảm thấy toàn thân ấm áp dễ chịu, hắn không quá để ý, chỉ cảm thấy chính mình nói quá kịch liệt, cho nên thân thể có chút nóng thôi.
Oành!
Oành!
Oành!
Vào lúc này.
Trung Châu Thánh Phủ.
Nơi này là chỗ của Thánh nhân Nho gia.
Từng bức tượng Thánh nhân Nho gia vào lúc này nở rộ quang mang vô lượng, kinh động khắp nơi.
"Khi trời giao sứ mạng trọng đại cho người nào, tất nhiên trước tiên sẽ tôi luyện tâm chí, làm cho họ mệt nhọc về gân cốt, làm cho họ đói khát về thể xác, thiếu thốn về vật chất, làm việc gì cũng không thuận lợi. Như thế là để rèn luyện cái tâm, tăng tính kiên nhẫn, bồi dưỡng tài năng cho người ấy."
“Cưỡi gió, phá sóng hẳn có ngày,
Treo thẳng buồm mây vượt biển khơi!”
"Trời sinh ta tài tất hữu dụng."
“Đại bàng một ngày bay theo gió,
Phi thẳng một lèo vạn dặm khơi.”
Những pho tượng cổ xưa truyền tới thanh âm đồng tình của Thánh nhân.
Vào lúc này, bên trong Thánh phủ, một vị đại Nho đương thời sau khi nghe được thanh âm này, cả người không khỏi lộ ra thần sắc chấn kinh.
"Đây là...Thánh ngôn."
"Là ai, ai có thể nói ra loại Thánh ngôn này?"
"Nhân tộc ta lại muốn xuất hiện một vị Văn thánh sao?"
Hắn rung động không thôi.
Không chỉ có Thánh phủ.
Toàn bộ Trung Châu đều như trải qua một trận động đất vậy.
Thiên địa dị tượng khủng bố như thế, tự nhiên dẫn tới sự chú ý của vô số cường giả.
Trung Châu, Nhật Nguyệt hoàng triều.
Trong hoàng cung.
Một nam tử trung niên có tử khí vờn quanh, nhìn chăm chú về hướng Tây Bắc.
"Danh ngôn Thánh nhân, nhân tộc muốn xuất hiện một vị Văn thánh sao?"
Trung Châu, Tinh Thần thánh địa.
Bên trong Quần Tinh cung.
Một lão giả nhìn chăm chú về hướng Tây Bắc, không khỏi kinh ngạc mà nói.
"Đại La Thánh Địa, đã có một vị Hư Tiên còn chưa tính, không ngờ tới, vậy mà còn ra thêm một vị Văn thánh?"
Trung Châu, Thiên Cơ tông.
Thiên Cơ Tử nhìn về phía Tây Bắc, bấm bấm ngón tay, sau đó vẻ mặt tràn đầy hối hận nói: "Tính sai, tính sai rồi, kẻ này nào chỉ là thiên tài tu tiên, kẻ này là Thánh nhân chuyển thế mà, nội thánh ngoại vương, đã là thiên tài tu tiên, còn là Văn thánh sau này đấy."
Biên cảnh Trung Châu.
Một vị hòa thượng nhìn chằm chằm vào thiên địa dị biến.
Ánh mắt của hắn vô cùng bình tĩnh, không nói lời nào.
Giờ này phút này, Trung Châu rung chuyển.
Các phương dị động.
Mà trong Đại La thánh địa.
Lục Trường Sinh vẫn như cũ không hề hay biết, thậm chí còn không phát hiện sau đầu mình xuất hiện chín vòng hào quang.
Vẫn như cũ líu lo lải nhải.
Mãi đến khi hết một nén nhang.