Phì!
Phò!
Phì!
Lại là một lần leo lên thang trời.
Tuy rằng thể chất tốt, nhưng Lục Trường Sinh vẫn như cũ oán niệm rất lớn.
Nhất là, thời điểm khi leo lên tầng cao nhất, lại thấy một đám người ở Đại La Cung lộ ra nụ cười.
Làm loại oán niệm này càng ngày càng sâu.
"Chờ tới lúc lên làm Chưởng môn, nhất định phải sửa quy định này lại." Lục Trường Sinh thầm nghĩ trong lòng.
Sau đó lại đi lên Đại La Cung.
Lục Trường Sinh bộ pháp phiêu dật, mỗi hành vi cử chỉ lại có Đại Đạo vờn quanh, nhất là khi mặc trường bào Thanh Vân Bạch Nhật Kỳ Lân, phong thần tuấn lãng, như một vị thiếu niên tuyệt thế, trời sinh đã khiến người ta có hảo cảm.
Một đám cao tầng các Thánh địa vừa rồi còn làm ầm ĩ, giờ phút này, nguyên một đám mặt mỉm cười, thoạt nhìn vô cùng hiền lành, nhìn rất tiên phong đạo cốt.
"Trường Sinh sư điệt!"
"Trường Sinh sư điệt tới."
"Trường Sinh sư điệt."
Mọi người nhao nhao mở miệng, chủ động chào hỏi, trong mắt không giấu được sự yêu thích, dường như nhìn thấy đồ nhi của mình vậy.
"Một đám già hư."
Thanh Vân đạo nhân tức giận mắng trong lòng, nhưng bên ngoài, lão không có khả năng để mất phong phạm, nhất là ngay trước mặt Lục Trường Sinh.
"Trường Sinh."
Thanh Vân đạo nhân gọi một tiếng.
"Bái kiến sư tôn!"
"Bái kiến các vị thúc bá."
Lục Trường Sinh chân thành mở miệng chào hỏi, ngay sau đó chắp tay thi lễ với mọi người, hành vi cử chỉ rất là nho nhã hiền hoà.
Hắn không biết có chuyện gì xảy ra, nhưng xem ra chuyện này nhất định cần tìm mình.
"Trường Sinh à, là như vầy, mấy vị sư thúc sư bá này muốn sắc phong con làm Đại sư huynh của Đạo môn cả thiên hạ chúng ta, ý của con thế nào?"
Thanh Vân đạo nhân mở miệng nói.
Đại sư huynh của Đạo Môn cả thiên hạ?
Lục Trường Sinh hơi sững sờ, sao lại nhảy ra thêm một cái xưng hào vậy?
Đầu tiên là Đại sư huynh Đại La, sau đó là Văn Thánh, kế đó lại là Phật tử chi Sư, hiện tại lại ra một cái Đại sư huynh của thiên hạ Đạo Môn?
Ngày mai không phải sẽ là Yêu Tộc Đại Thánh đó chứ? Rồi ngày kia lại đến Ma tộc Chân Ma? Sau đó khe hở dị vực xuất hiện, bản thân lại là phần tử ngoại vực?
Lục Trường Sinh cảm thấy, nếu lúc này mà mình đang trong game online, trên đỉnh đầu của mình đoán chừng sẽ là một dòng danh hiệu vàng kim chói lọi.
Có điều ở mặt ngoài, Lục Trường Sinh vẫn là nhã nhặn mở miệng nói: "Đệ tử tu vi nông cạn, sợ là không đảm nhiệm được."
Đại sư huynh Đạo Môn Thiên hạ?
Nhìn có vẻ không tệ, nhưng Lục Trường Sinh biết, danh hiệu càng oách, trách nhiệm cũng càng lớn, hắn không muốn làm Đại sư huynh gì cả, núp ở nhà tu tiên thôi không tốt sao?
Đương nhiên trọng yếu nhất vẫn là thực lực không mạnh nha, thuần túy chỉ là dựa vào hiệu ứng đặc thù để dọa người, nhỡ ngày nào đó bị vạch trần.
Chậc chậc, vậy sẽ thật xấu hổ.
Nhưng mà Lục Trường Sinh vừa nói ra, liền có người đứng ra mở miệng phản bác.
"Trường Sinh sư điệt, ngươi tuyệt đối không nên tự coi nhẹ mình."
"Đúng vậy, đúng vậy đó, nếu như ngươi nói tu vi nông cạn, vậy đám đồ nhi của chúng ta chẳng phải là phế vật?"
"Trường Sinh à, ngươi chính là quá khiêm nhường, chúng ta hiểu cả, bất quá chuyện này là ý tưởng mà chúng ta cùng nhất trí, ngươi chớ có chối từ."
Mọi người nói như thế, thịnh tình thật khó từ chối.
Tỉ mỉ suy nghĩ một chút, Lục Trường Sinh nhìn mọi người.
Thật hiển nhiên, nếu mình không đáp ứng, đám người này đoán chừng sẽ lại lải nhải bên tai, suy nghĩ một chút, Lục Trường Sinh thoáng gật đầu nói.
"Nếu các vị sư thúc sư bá đã xem trọng như thế, Trường Sinh xin nhận vậy."
Dù sao chỉ là cho cái danh hiệu, nhiều thêm một cái cũng không quan trọng gì.
Lục Trường Sinh hiện tại chỉ là muốn thanh thản an tâm đi luyện đan.
Thông qua những chuyện đã xảy ra trong khoảng thời gian này, Lục Trường Sinh hiểu ra, bản thân nhất định phải có một thứ làm lá chắn, nếu không mỗi lần đều phải dựa vào tướng mạo để dọa người, đây chẳng phải là thành mặt trắng nhỏ?
Chuyện vừa nói xong, trong chốc lát mọi người nhao nhao mừng rỡ.
"Tốt, vậy cứ quyết định thế đi."
"Thanh Vân sư huynh, Trường Sinh đã đồng ý, ngươi cũng đừng nhiều lời nữa."
"Tốt, tốt, tốt, đây chính là đại hỷ sự của Đạo môn chúng ta đó."
"Được, vậy ta liền trở về thu xếp việc này, chậm rãi đợi Trường Sinh đến."
"Ta cũng trở về tông môn, làm chút khánh điển, không thể để mất mặt tông ta được."
Mọi người cùng nhau vui vẻ.
Mà sắc mặt Lục Trường Sinh không khỏi thay đổi.
Đợi ta đến?
Đợi ta đến làm gì?
Lục Trường Sinh có chút hoang mang, không khỏi đem ánh mắt nhìn về phía Thanh Vân đạo nhân.
Lão lại cho Lục Trường Sinh một cái ánh mắt có chút bất đắc dĩ. Nhưng Thanh Vân đạo nhân ngẫm lại cẩn thận, Đạo Môn Đại sư huynh, loại danh xưng này đúng là xưa nay chưa ai dám nhận, bất luận thế nào, Lục Trường Sinh vẫn là đệ tử Đại La Thánh Địa, lấy không một cái danh hiệu thế này cũng không lỗ đâu.
Cho nên sẽ không có trở ngại gì, chẳng qua là vừa thấy cái ánh mắt này của Lục Trường Sinh, Thanh Vân đạo nhân lập tức mở miệng giải thích nói.
"Trường Sinh, nếu con đã đồng ý trở thành Đạo Môn Đại sư huynh, nhất định phải xuống núi đi một chuyến. Vì để cho tu sĩ khắp Trung Châu tâm phục khẩu phục, con phải tự mình đi một chuyến, sau đó lại nhận sắc phong Đạo Môn Đại sư huynh."
Thanh Vân đạo nhân nói như thế.
Tự mình đi một chuyến?
Đi đến các đại Thánh Địa?
Thế giới bên ngoài hung hiểm biết bao nhiêu.
Loại Luyện Khí cặn bã như ta đi một chuyến làm gì?
Ông nghiêm túc đó à?
Lục Trường Sinh triệt để hốt hoảng, người khác không biết mình cảnh giới gì thì thôi, sư phụ Thanh Vân đạo nhân của mình sao lại cũng hồ đồ theo vậy?
Muốn để mình đi chịu chết sao?
Mặc dù Lục Trường Sinh không rõ thế giới bên ngoài rốt cuộc có bao nhiêu hung hiểm, nhưng mấy năm qua đọc tiểu thuyết mạng cũng không phải để không nha.
Hiện nay thiên hạ chính đạo hưng thịnh là sự thật, nhưng hung hiểm vẫn là hung hiểm đấy, yêu thú đâu có suy xét chính đạo hưng thịnh hay không? Ăn no bụng mới là vương đạo đó!
"Ặc, chư vị sư thúc sư bá, gần đây Trường Sinh định dốc lòng tu luyện, có khả năng không tiện đi xa nhà cho lắm."
Lục Trường Sinh mở miệng, hắn không muốn xuống núi, bởi vì...
Sợ chết.
Chỉ thế thôi.
"Trường Sinh à, ngươi cũng đã nửa bước phi thăng, tiềm tu thêm làm gì?"
"Trường Sinh, sư thúc muốn nói với ngươi câu này, dục tốc bất đạt, ngươi mất 3 năm đã đến cảnh giới này, còn tiềm tu làm cái gì?"
"Chuyến này xuống núi, chỉ mất nửa năm thôi, sẽ không chậm trễ ngươi tu hành."
"Đúng đúng đúng."
"Ài, nhìn xem, Trường Sinh đã mạnh thế này, mà vẫn nghĩ đến tiềm tu, nhìn lại đám đồ đệ của chúng ta xem, có một chút thành tựu đã ước gì thế nhân đều biết, hổ thẹn, hổ thẹn mà."
"Đúng vậy, đồ nhi kia của ta nếu có một nửa giác ngộ như Trường Sinh, ta có chết cũng cười mãn nguyện."
Mọi người tán dương không chút keo kiệt.
"Như vậy đi, không nói nhiều nữa, hai ngày tới chúng ta quy hoạch thật tốt một lộ tuyến, rồi lại cho Trường Sinh một chút thời gian, sau đó liền bắt đầu tiến hành đi."
Trong mắt lão, nguyên nhân Lục Trường Sinh không muốn xuống núi, hiển nhiên chính là vì quá khiêm tốn, vì vậy ánh mắt cả đám đều mang theo sự khen ngợi.
Vương Lương mở miệng, xem như mọi việc đã định.
"Được!"
"Vô Lượng Thiên Tôn."
"Đồng ý!"
"Tốt."
Mọi người nhao nhao gật đầu.
"Chư vị sư thúc sư bá, Trường Sinh không có nói đùa đâu, Trường Sinh thật muốn tiềm tu mà."
Lục Trường Sinh vội vàng mở miệng, hắn quả thật không muốn xuống núi, với cái trình độ của hắn, xuống núi tương đương chịu chết, bên ngoài hung hiểm như vậy, ta chỉ muốn trốn trong nhà làm người lười.
"Trường Sinh, đừng nói nữa, khiêm tốn quá mức không tốt đâu."
"Khiêm tốn, khiêm tốn! Ngươi chính là khiêm tốn."
"Trường Sinh à, việc này không phải do ngươi làm chủ, chúng ta đã quyết định rồi, sư phụ ngươi cũng đã đáp ứng, thì cứ như vậy mà làm thôi."
Mọi người không cho Lục Trường Sinh giải thích, trực tiếp xác định kế hoạch, rồi sau đó cả đám cùng cáo biệt Thanh Vân đạo nhân, cao hứng bừng bừng rời đi.
Lưu lại Lục Trường Sinh một mặt ngây ngốc.
Phò!
Phì!
Lại là một lần leo lên thang trời.
Tuy rằng thể chất tốt, nhưng Lục Trường Sinh vẫn như cũ oán niệm rất lớn.
Nhất là, thời điểm khi leo lên tầng cao nhất, lại thấy một đám người ở Đại La Cung lộ ra nụ cười.
Làm loại oán niệm này càng ngày càng sâu.
"Chờ tới lúc lên làm Chưởng môn, nhất định phải sửa quy định này lại." Lục Trường Sinh thầm nghĩ trong lòng.
Sau đó lại đi lên Đại La Cung.
Lục Trường Sinh bộ pháp phiêu dật, mỗi hành vi cử chỉ lại có Đại Đạo vờn quanh, nhất là khi mặc trường bào Thanh Vân Bạch Nhật Kỳ Lân, phong thần tuấn lãng, như một vị thiếu niên tuyệt thế, trời sinh đã khiến người ta có hảo cảm.
Một đám cao tầng các Thánh địa vừa rồi còn làm ầm ĩ, giờ phút này, nguyên một đám mặt mỉm cười, thoạt nhìn vô cùng hiền lành, nhìn rất tiên phong đạo cốt.
"Trường Sinh sư điệt!"
"Trường Sinh sư điệt tới."
"Trường Sinh sư điệt."
Mọi người nhao nhao mở miệng, chủ động chào hỏi, trong mắt không giấu được sự yêu thích, dường như nhìn thấy đồ nhi của mình vậy.
"Một đám già hư."
Thanh Vân đạo nhân tức giận mắng trong lòng, nhưng bên ngoài, lão không có khả năng để mất phong phạm, nhất là ngay trước mặt Lục Trường Sinh.
"Trường Sinh."
Thanh Vân đạo nhân gọi một tiếng.
"Bái kiến sư tôn!"
"Bái kiến các vị thúc bá."
Lục Trường Sinh chân thành mở miệng chào hỏi, ngay sau đó chắp tay thi lễ với mọi người, hành vi cử chỉ rất là nho nhã hiền hoà.
Hắn không biết có chuyện gì xảy ra, nhưng xem ra chuyện này nhất định cần tìm mình.
"Trường Sinh à, là như vầy, mấy vị sư thúc sư bá này muốn sắc phong con làm Đại sư huynh của Đạo môn cả thiên hạ chúng ta, ý của con thế nào?"
Thanh Vân đạo nhân mở miệng nói.
Đại sư huynh của Đạo Môn cả thiên hạ?
Lục Trường Sinh hơi sững sờ, sao lại nhảy ra thêm một cái xưng hào vậy?
Đầu tiên là Đại sư huynh Đại La, sau đó là Văn Thánh, kế đó lại là Phật tử chi Sư, hiện tại lại ra một cái Đại sư huynh của thiên hạ Đạo Môn?
Ngày mai không phải sẽ là Yêu Tộc Đại Thánh đó chứ? Rồi ngày kia lại đến Ma tộc Chân Ma? Sau đó khe hở dị vực xuất hiện, bản thân lại là phần tử ngoại vực?
Lục Trường Sinh cảm thấy, nếu lúc này mà mình đang trong game online, trên đỉnh đầu của mình đoán chừng sẽ là một dòng danh hiệu vàng kim chói lọi.
Có điều ở mặt ngoài, Lục Trường Sinh vẫn là nhã nhặn mở miệng nói: "Đệ tử tu vi nông cạn, sợ là không đảm nhiệm được."
Đại sư huynh Đạo Môn Thiên hạ?
Nhìn có vẻ không tệ, nhưng Lục Trường Sinh biết, danh hiệu càng oách, trách nhiệm cũng càng lớn, hắn không muốn làm Đại sư huynh gì cả, núp ở nhà tu tiên thôi không tốt sao?
Đương nhiên trọng yếu nhất vẫn là thực lực không mạnh nha, thuần túy chỉ là dựa vào hiệu ứng đặc thù để dọa người, nhỡ ngày nào đó bị vạch trần.
Chậc chậc, vậy sẽ thật xấu hổ.
Nhưng mà Lục Trường Sinh vừa nói ra, liền có người đứng ra mở miệng phản bác.
"Trường Sinh sư điệt, ngươi tuyệt đối không nên tự coi nhẹ mình."
"Đúng vậy, đúng vậy đó, nếu như ngươi nói tu vi nông cạn, vậy đám đồ nhi của chúng ta chẳng phải là phế vật?"
"Trường Sinh à, ngươi chính là quá khiêm nhường, chúng ta hiểu cả, bất quá chuyện này là ý tưởng mà chúng ta cùng nhất trí, ngươi chớ có chối từ."
Mọi người nói như thế, thịnh tình thật khó từ chối.
Tỉ mỉ suy nghĩ một chút, Lục Trường Sinh nhìn mọi người.
Thật hiển nhiên, nếu mình không đáp ứng, đám người này đoán chừng sẽ lại lải nhải bên tai, suy nghĩ một chút, Lục Trường Sinh thoáng gật đầu nói.
"Nếu các vị sư thúc sư bá đã xem trọng như thế, Trường Sinh xin nhận vậy."
Dù sao chỉ là cho cái danh hiệu, nhiều thêm một cái cũng không quan trọng gì.
Lục Trường Sinh hiện tại chỉ là muốn thanh thản an tâm đi luyện đan.
Thông qua những chuyện đã xảy ra trong khoảng thời gian này, Lục Trường Sinh hiểu ra, bản thân nhất định phải có một thứ làm lá chắn, nếu không mỗi lần đều phải dựa vào tướng mạo để dọa người, đây chẳng phải là thành mặt trắng nhỏ?
Chuyện vừa nói xong, trong chốc lát mọi người nhao nhao mừng rỡ.
"Tốt, vậy cứ quyết định thế đi."
"Thanh Vân sư huynh, Trường Sinh đã đồng ý, ngươi cũng đừng nhiều lời nữa."
"Tốt, tốt, tốt, đây chính là đại hỷ sự của Đạo môn chúng ta đó."
"Được, vậy ta liền trở về thu xếp việc này, chậm rãi đợi Trường Sinh đến."
"Ta cũng trở về tông môn, làm chút khánh điển, không thể để mất mặt tông ta được."
Mọi người cùng nhau vui vẻ.
Mà sắc mặt Lục Trường Sinh không khỏi thay đổi.
Đợi ta đến?
Đợi ta đến làm gì?
Lục Trường Sinh có chút hoang mang, không khỏi đem ánh mắt nhìn về phía Thanh Vân đạo nhân.
Lão lại cho Lục Trường Sinh một cái ánh mắt có chút bất đắc dĩ. Nhưng Thanh Vân đạo nhân ngẫm lại cẩn thận, Đạo Môn Đại sư huynh, loại danh xưng này đúng là xưa nay chưa ai dám nhận, bất luận thế nào, Lục Trường Sinh vẫn là đệ tử Đại La Thánh Địa, lấy không một cái danh hiệu thế này cũng không lỗ đâu.
Cho nên sẽ không có trở ngại gì, chẳng qua là vừa thấy cái ánh mắt này của Lục Trường Sinh, Thanh Vân đạo nhân lập tức mở miệng giải thích nói.
"Trường Sinh, nếu con đã đồng ý trở thành Đạo Môn Đại sư huynh, nhất định phải xuống núi đi một chuyến. Vì để cho tu sĩ khắp Trung Châu tâm phục khẩu phục, con phải tự mình đi một chuyến, sau đó lại nhận sắc phong Đạo Môn Đại sư huynh."
Thanh Vân đạo nhân nói như thế.
Tự mình đi một chuyến?
Đi đến các đại Thánh Địa?
Thế giới bên ngoài hung hiểm biết bao nhiêu.
Loại Luyện Khí cặn bã như ta đi một chuyến làm gì?
Ông nghiêm túc đó à?
Lục Trường Sinh triệt để hốt hoảng, người khác không biết mình cảnh giới gì thì thôi, sư phụ Thanh Vân đạo nhân của mình sao lại cũng hồ đồ theo vậy?
Muốn để mình đi chịu chết sao?
Mặc dù Lục Trường Sinh không rõ thế giới bên ngoài rốt cuộc có bao nhiêu hung hiểm, nhưng mấy năm qua đọc tiểu thuyết mạng cũng không phải để không nha.
Hiện nay thiên hạ chính đạo hưng thịnh là sự thật, nhưng hung hiểm vẫn là hung hiểm đấy, yêu thú đâu có suy xét chính đạo hưng thịnh hay không? Ăn no bụng mới là vương đạo đó!
"Ặc, chư vị sư thúc sư bá, gần đây Trường Sinh định dốc lòng tu luyện, có khả năng không tiện đi xa nhà cho lắm."
Lục Trường Sinh mở miệng, hắn không muốn xuống núi, bởi vì...
Sợ chết.
Chỉ thế thôi.
"Trường Sinh à, ngươi cũng đã nửa bước phi thăng, tiềm tu thêm làm gì?"
"Trường Sinh, sư thúc muốn nói với ngươi câu này, dục tốc bất đạt, ngươi mất 3 năm đã đến cảnh giới này, còn tiềm tu làm cái gì?"
"Chuyến này xuống núi, chỉ mất nửa năm thôi, sẽ không chậm trễ ngươi tu hành."
"Đúng đúng đúng."
"Ài, nhìn xem, Trường Sinh đã mạnh thế này, mà vẫn nghĩ đến tiềm tu, nhìn lại đám đồ đệ của chúng ta xem, có một chút thành tựu đã ước gì thế nhân đều biết, hổ thẹn, hổ thẹn mà."
"Đúng vậy, đồ nhi kia của ta nếu có một nửa giác ngộ như Trường Sinh, ta có chết cũng cười mãn nguyện."
Mọi người tán dương không chút keo kiệt.
"Như vậy đi, không nói nhiều nữa, hai ngày tới chúng ta quy hoạch thật tốt một lộ tuyến, rồi lại cho Trường Sinh một chút thời gian, sau đó liền bắt đầu tiến hành đi."
Trong mắt lão, nguyên nhân Lục Trường Sinh không muốn xuống núi, hiển nhiên chính là vì quá khiêm tốn, vì vậy ánh mắt cả đám đều mang theo sự khen ngợi.
Vương Lương mở miệng, xem như mọi việc đã định.
"Được!"
"Vô Lượng Thiên Tôn."
"Đồng ý!"
"Tốt."
Mọi người nhao nhao gật đầu.
"Chư vị sư thúc sư bá, Trường Sinh không có nói đùa đâu, Trường Sinh thật muốn tiềm tu mà."
Lục Trường Sinh vội vàng mở miệng, hắn quả thật không muốn xuống núi, với cái trình độ của hắn, xuống núi tương đương chịu chết, bên ngoài hung hiểm như vậy, ta chỉ muốn trốn trong nhà làm người lười.
"Trường Sinh, đừng nói nữa, khiêm tốn quá mức không tốt đâu."
"Khiêm tốn, khiêm tốn! Ngươi chính là khiêm tốn."
"Trường Sinh à, việc này không phải do ngươi làm chủ, chúng ta đã quyết định rồi, sư phụ ngươi cũng đã đáp ứng, thì cứ như vậy mà làm thôi."
Mọi người không cho Lục Trường Sinh giải thích, trực tiếp xác định kế hoạch, rồi sau đó cả đám cùng cáo biệt Thanh Vân đạo nhân, cao hứng bừng bừng rời đi.
Lưu lại Lục Trường Sinh một mặt ngây ngốc.