Tết Trung thu là lễ lớn trong cung nên bắt đầu chuẩn bị từ rất sớm. Toàn cung trên dưới đều vui sướng, các cung nhân nô tài cũng vui mừng hớn hở.
Cảm giác đầu tiên của Tự Cẩm chính là chất lượng đồ ăn tăng vọt, ngẫu nhiên còn được thưởng thêm vài món.
Đương nhiên, món ăn là do Hoàng hậu nương nương ban thưởng. Tuy khộng phải chỉ thưởng cho mấy người nàng nhưng có thể ăn ngon vẫn là việc đáng mừng.
Dạo này Vân Thường lo lắng nhất chính là chủ tử sẽ mặc gì trong dịp tết Trung thu đây?
Vừa phải đảm bảo không vượt quy củ, vừa phải độc đáo. Quả là nan giải.
Thật sự trong khố phòng của tiểu chủ không có vải gì đẹp để may đồ mặc được.
Quá nghèo đi.
Việc quan trọng nhất của Trần Đức An bây giờ là tới lui ngự thiện phòng, làm quen, xã giao, da mặt mỗi ngày càng dày thêm mấy tấc.
Cũng không có cách nào khác. Ai bảo hắn ta có một chủ tử không chịu tranh sủng. Nhưng cũng được, từ từ tạo mối quan hệ, nhiều khi loanh quanh cũng biết thêm vài tin tức.
Giống như chuyện của Trường Nhạc Cung.
Tự Cẩm nhìn Trần Đức An, nét ngây thơ của nàng thật sự không có chút uy nghiêm nào nhưng nàng vẫn nghiêm trang nhìn hắn ta, nói nhấn mạnh từng câu từng chữ: “Bây giờ, ta chẳng qua chỉ là một Thái nữ. Nếu ngươi phạm lỗi, chính ta còn chưa bảo vệ nổi mình thì càng không thể bảo vệ ngươi. Có thể hỏi thăm tin tức nhưng đừng đánh cược tính mạng của mình. Ngươi cũng biết nếu xảy ra chuyện ta không thể cứu ngươi. Chuyện của Trường Nhạc Cung ngươi cứ coi như không nghe không thấy, dù ai nói gì cũng đều chắc chắn là mình không biết.”
Trần Đức An vốn nghĩ mình lập đại công, tin tức này đâu dễ dàng nghe được. Nhưng lại bị tiểu chủ tưới một gáo nước lạnh như vậy, khiến hắn ta từ trong hưng phấn mà bình tĩnh lại.
Suy nghĩ thật kỹ lại nhận ra một vài vấn đề. Trước đây hắn ta vẫn cảm thấy chủ tử của mình hơi ngốc nghếch, cả ngày chỉ biết ăn, không tranh không đoạt. Giờ nghe nàng nói như thế mới hiểu ra, chủ tử nhà bọn họ đang chờ thời cơ, tâm lý rất vững vàng kiên định.
Vì vậy bị răn dạy nhưng không hề thấy thiệt thòi, ngược lại càng thêm trung thành. Đi theo tiểu chủ hiểu mình biết người như vậy mới có tiền đồ.
“Nô tài nhớ kỹ rồi, tiểu chủ yên tâm. Mắt không dám nhìn loạn, miệng không dám nói lung tung.”
“Ngươi nghỉ đi, dọn cái sân to như vậy ngươi cũng vất vả rồi.” Thăng cấp Thái nữ không giả, nhưng người bên cạnh hầu hạ cũng không nhiều. Cho nên phải dọn dẹp cả một điện lớn như thế, Trần Đức An cũng không tránh khỏi mệt nhọc.
“Nô tài không vất vả, đều là bổn phận phải làm.”
Tự Cẩm cười cười rồi bảo Trần Đức An đi xuống. Vân Thường đứng cạnh mới bước tới khẽ nói: “Tiểu chủ, Đại cô cô Phượng Hoàn Cung sai tiểu cung nữ đến, kêu nô tỳ qua đó một chuyến.”
“Tới lúc nào?” Tự Cẩm dựa vào gối mềm hỏi.
“Vừa mới xong, Trần Đức An vào nên nô tỳ chưa kịp nói.”
Tự Cẩm nhíu mày lại. Kỳ thực nàng cũng không muốn dính dáng nhiều với Phượng Hoàn Cung. Nhận nhiều ân huệ sẽ phải báo đáp người ta, ai cho không ngươi thứ tốt chứ?
Nhưng báo đáp thế nào?
Nàng khẳng định Hoàng hậu muốn nàng đi đối phó quý phi. Bây giờ nàng không có tư cách, nhưng ai có thể bảo đảm về sau không có tư cách. Hoàng hậu mưu tính rất sâu xa.
“Vậy ngươi đi đi.” Tự Cẩm thở dài, nàng cũng không dám không cho Vân Thường đi.
Chỉ mong hoàng hậu đừng lợi dụng nàng trong tết trung thu thì tốt, nếu không một phi một hậu đánh nhau, thái nữ nàng không đỡ được.
Cảm giác đầu tiên của Tự Cẩm chính là chất lượng đồ ăn tăng vọt, ngẫu nhiên còn được thưởng thêm vài món.
Đương nhiên, món ăn là do Hoàng hậu nương nương ban thưởng. Tuy khộng phải chỉ thưởng cho mấy người nàng nhưng có thể ăn ngon vẫn là việc đáng mừng.
Dạo này Vân Thường lo lắng nhất chính là chủ tử sẽ mặc gì trong dịp tết Trung thu đây?
Vừa phải đảm bảo không vượt quy củ, vừa phải độc đáo. Quả là nan giải.
Thật sự trong khố phòng của tiểu chủ không có vải gì đẹp để may đồ mặc được.
Quá nghèo đi.
Việc quan trọng nhất của Trần Đức An bây giờ là tới lui ngự thiện phòng, làm quen, xã giao, da mặt mỗi ngày càng dày thêm mấy tấc.
Cũng không có cách nào khác. Ai bảo hắn ta có một chủ tử không chịu tranh sủng. Nhưng cũng được, từ từ tạo mối quan hệ, nhiều khi loanh quanh cũng biết thêm vài tin tức.
Giống như chuyện của Trường Nhạc Cung.
Tự Cẩm nhìn Trần Đức An, nét ngây thơ của nàng thật sự không có chút uy nghiêm nào nhưng nàng vẫn nghiêm trang nhìn hắn ta, nói nhấn mạnh từng câu từng chữ: “Bây giờ, ta chẳng qua chỉ là một Thái nữ. Nếu ngươi phạm lỗi, chính ta còn chưa bảo vệ nổi mình thì càng không thể bảo vệ ngươi. Có thể hỏi thăm tin tức nhưng đừng đánh cược tính mạng của mình. Ngươi cũng biết nếu xảy ra chuyện ta không thể cứu ngươi. Chuyện của Trường Nhạc Cung ngươi cứ coi như không nghe không thấy, dù ai nói gì cũng đều chắc chắn là mình không biết.”
Trần Đức An vốn nghĩ mình lập đại công, tin tức này đâu dễ dàng nghe được. Nhưng lại bị tiểu chủ tưới một gáo nước lạnh như vậy, khiến hắn ta từ trong hưng phấn mà bình tĩnh lại.
Suy nghĩ thật kỹ lại nhận ra một vài vấn đề. Trước đây hắn ta vẫn cảm thấy chủ tử của mình hơi ngốc nghếch, cả ngày chỉ biết ăn, không tranh không đoạt. Giờ nghe nàng nói như thế mới hiểu ra, chủ tử nhà bọn họ đang chờ thời cơ, tâm lý rất vững vàng kiên định.
Vì vậy bị răn dạy nhưng không hề thấy thiệt thòi, ngược lại càng thêm trung thành. Đi theo tiểu chủ hiểu mình biết người như vậy mới có tiền đồ.
“Nô tài nhớ kỹ rồi, tiểu chủ yên tâm. Mắt không dám nhìn loạn, miệng không dám nói lung tung.”
“Ngươi nghỉ đi, dọn cái sân to như vậy ngươi cũng vất vả rồi.” Thăng cấp Thái nữ không giả, nhưng người bên cạnh hầu hạ cũng không nhiều. Cho nên phải dọn dẹp cả một điện lớn như thế, Trần Đức An cũng không tránh khỏi mệt nhọc.
“Nô tài không vất vả, đều là bổn phận phải làm.”
Tự Cẩm cười cười rồi bảo Trần Đức An đi xuống. Vân Thường đứng cạnh mới bước tới khẽ nói: “Tiểu chủ, Đại cô cô Phượng Hoàn Cung sai tiểu cung nữ đến, kêu nô tỳ qua đó một chuyến.”
“Tới lúc nào?” Tự Cẩm dựa vào gối mềm hỏi.
“Vừa mới xong, Trần Đức An vào nên nô tỳ chưa kịp nói.”
Tự Cẩm nhíu mày lại. Kỳ thực nàng cũng không muốn dính dáng nhiều với Phượng Hoàn Cung. Nhận nhiều ân huệ sẽ phải báo đáp người ta, ai cho không ngươi thứ tốt chứ?
Nhưng báo đáp thế nào?
Nàng khẳng định Hoàng hậu muốn nàng đi đối phó quý phi. Bây giờ nàng không có tư cách, nhưng ai có thể bảo đảm về sau không có tư cách. Hoàng hậu mưu tính rất sâu xa.
“Vậy ngươi đi đi.” Tự Cẩm thở dài, nàng cũng không dám không cho Vân Thường đi.
Chỉ mong hoàng hậu đừng lợi dụng nàng trong tết trung thu thì tốt, nếu không một phi một hậu đánh nhau, thái nữ nàng không đỡ được.