Nhất Thế Tôn Sư (Nhất Thế Chi Tôn)

Quyển 2 - Chương 18: Diêm La Thiếp

Địa tôn thoạt nhìn giống con gấu lớn, nhưng di chuyển lại như ảo ảnh, khi thì dung nhập bão cát, lúc thì thiết luân chém ngang, cắt đứt gió bụi. Cử động của hắn không dễ phán đoán, làm cho người ta khó lòng phòng bị.

Dưới cái loại ''độn pháp'' như thần ma này, cao thủ bình thường đều phản ứng không kịp, không thể chống cự. Vì lẽ đó, Địa tôn luôn có lòng tin vào thân thủ dị biệt của mình, thế nhưng hiện tại lòng tin đó bị dao động rồi. Thiếu nữ trước mặt không có ''Thông U dị năng'' mượn khí thế của thiên địa vạn vật, nhưng kiếm pháp lại lăng lệ ác liệt vô cùng, tựa như có thể biết được thiên cơ, cho dù mình đi ra từ hướng nào cũng phải đối diện với kiếm quang sắc bén.

Hắn nhiều lần suýt mất mạng, cho đến khi Tô Nguyên Anh lao tới giáp công, mới có thể thoải mái hơn một chút, tránh được thanh trường kiếm kia. Trên cái trán đầy hắc khí của Địa tôn đã phủ một tâng mồ hôi lạnh, hắn hoàn toàn không thể tin được chuyện đang diễn ra. Nữ tử này không mượn khí thế của thiên địa vạn vật, chỉ bằng lực của bản thân mà có thể đạt được đến trình độ đáng sợ như vậy!

Giang Chỉ Vi luân chuyển dùng chiêu thức Khai khiếu kỳ trong ''Thái Thượng Kiếm Kinh'', kiếm khí tung hoành, ác liệt đến khủng bố. Nàng tuy lấy một địch hai mà vẫn ép hai người Tô Nguyên Anh không thở nổi.

Đương nhiên, có một nguyên nhân lớn đó là do công pháp của Tô Nguyên Anh. Hắn tuy đã khai bát khiếu, nhưng chủ tu là vận dụng ngoại lực, không am hiểu cận chiến. Lại thêm vừa rồi hắn tăng cường cho bão cát, đã tiêu hao rất nhiều tinh lực, nhất thời chưa thể vận sát chiêu.

Trên trán Tô Nguyên Anh, con mắt màu xanh ngày càng yêu dị, Giang Chỉ Vi thấy thế tấn công càng mạnh. Nàng sử mấy kiếm bức Địa Tôn trốn vào trong báo cát, sau đó trường kiếm khẽ động, đưa chéo từ dưới lên, giống như muốn dùng kiếm đưa một trang thiếp mời cho Tô Nguyên Anh.

Lục quang tràn ra như nước, kiếm quang sáng lên, kiếm khí thuần túy cô đọng lại, sát khí dày đặc.

Hai bên gần như đồng thời sử dụng tuyệt chiêu!

Lục quang như sóng vỗ vào kiếm quang, Tô Nguyên Anh trong lòng mong chờ trường kiếm rơi xuống đất, đánh ngất Giang Chỉ Vi.

Đây là ''Thần linh'' lực lượng, đây là công kích trực tiếp lên Nguyên thần. Nếu không có thủ đoạn tương ứng, sẽ không thể phòng ngự, không thể triệt tiêu.

Tử khí đâm vào linh hải, kiếm quang run rẩy, kịch liệt lay động, nhưng trước sau vẫn kiên định như cũ, xuyên thấu lục quang. Kiếm khí trực chỉ mi tâm Tô Nguyên Anh, như là một tấm thiếp mời đến từ Cửu u Diêm la.

Tại sao lại như vậy?

Sao có thể..??

Tô Nguyên Anh không ngừng biến hóa thân pháp, thân thể gần như vặn vẹo, nhưng kiếm quang kia lại như ác quỷ phụ hồn, không thể trốn tránh.

''Đường Hồng Tụ bị Luân hồi giả thuộc tứ đại môn phái trận doanh đánh chết. Mỗi người bị trừ một trăm thiện công.''

Cái gì?

Tô Nguyên Anh đang kiệt lực tránh né Diêm la thiếp, gần như đã đến giới hạn, âm thanh của Chủ nhân Lục Đạo Luân Hồi liền vang lên, lập tức làm hắn ngạc nhiên và bất ngờ. Tiếp đó hắn...cũng không có tiếp đó.

Người chết: Tô Nguyên Anh.

Nguyên nhân cái chết: mi tâm trúng kiếm.

Tử trạng: Mắt thứ ba ở mi tâm huyền quan vỡ vụn, khuôn mặt biểu lộ hoảng sợ và ngạc nhiên, trên người không có vết thương nào đó.

Người giết: Giang Chỉ Vi.

Trường kiếm Giang Chỉ Vi quay về, boong một tiếng, chặn lại thiết luân màu đen. Thất khiếu của nàng đều có máu tươi tràn ra, nguyên thần nàng chịu công kích tinh thần của Tô Nguyên Anh đã bị thương. Tuy mi tâm tổ khiếu đã được Huyễn hình đại pháp kích thích, có khả năng dùng tinh thần bảo vệ huyền quan, nhưng ngạnh kháng tuyệt chiêu của Tô Nguyên Anh, nàng cũng không thể bảo toàn nguyên vẹn.

Bất quá coi là thế, ý chí của nàng đúng là kiên định đến đáng sợ. Rõ ràng nguyên thần đã chịu trọng thương, vậy mà kiếm chiêu không thay đổi, hạ sát đối phương! Chuyện này đại đa số Cửu khiếu cao thủ cũng không làm được.

Địa Tôn thấy Tô Nguyên Anh ngã xuống, vong hồn tiêu tán. Lại thấy Giang Chỉ Vi giơ trường kiếm lên, bày ra tư thế trao thiếp, lập tức sợ tới hồn bất phụ thể. Hắc khí quanh thân bốc lên, mạnh mẽ đánh về phía Giang Chỉ Vi, bản thân lại lập tức quay người ''trốn'' vào bão cát.

Kiếm quang trong vắt, thâm trầm âm u, phảng phất từ Cửu U bay tới, xuyên qua hắc khí trực tiếp đâm vào bão cát.

''A!''

Địa Tôn hét thảm một tiếng, máu phun ra, đem bão cát phụ cận nhuộm đỏ bừng, lưng trúng Diêm La Thiếp. Tuy nhiên nguyên thần Giang Chỉ Vi bị thương, đầu váng mắt hoa, lại bị hắc khí ngăn trở, một kiếm này xuất ra đã hơi muộn, không thể tiến thêm. Địa Tôn trọng thương cắn răng bỏ chạy, máu tươi rơi vãi một đường.

Bởi vì bão cát còn chưa tan biến, Giang Chỉ Vi đuổi theo không kịp, dứt khoát dừng lại. Nàng lấy trong túi một hạt ''Bách thảo đan'' nuốt vào, nguyên thần bị thương thì phải trị liệu kịp thời, tránh lưu lại tai họa ngầm.

''Hạ Đan Đan bị Luân hồi giả thuộc Ma giáo trận doanh đánh chết, mỗi người trừ một trăm thiện công.''

''Đánh chết Ảnh Sát thuộc Ma giáo trận doanh, mỗi người ban thưởng một trăm thiện công.''

Giang Chỉ Vi vừa điều tức thoáng một phát, bên tai lần lượt truyền đến âm thanh của chủ nhân Lục Đạo Luân Hồi.

Điều này làm cho nàng có chút nghi hoặc, bởi vì không có thông báo về gia hỏa ba mắt vừa rồi bị mình giết, hắn nhất định lục khiếu trở lên, không thể chỉ có một trăm thiện công.

Nàng giương mắt nhìn lên, nhìn về phía thi thể Tô Nguyên Anh, chỉ thấy nó nhanh chóng hư thối, như là đã chết rất lâu. Trong chốc lát, thỉ thể chỉ còn lại xương trắng, trên người không còn gì khác.

''Không chết?'' Giang Chỉ Vi suy nghĩ, dường như nhận ra sức mạnh của đối phương đến từ đâu.

...

Mạnh Kỳ chọc ngoáy cả buổi, cuối cùng lấy ra được hai kiện vật phầm còn hữu dụng.

Một cây thiết tiêu màu đen nhìn rất bình thường, nhưng trên thân có viết: ''Kiến chi tuyệt mệnh''. Một cái khác là một cái lưới kim loại sáng loáng, nó hết sức mềm mại, cuốn lại thành cỡ một nắm tay, khi cầm trong tay Mạnh Kỳ có cảm giác thiết tiêu muốn hướng về phía cái lưới.

''Chẳng lẽ là 'Thiên la địa võng' chuyên phá ám khí kim loại?'' Mạnh Kỳ nội tâm vui vẻ, vừa rồi tuy rằng đắc thủ, nhưng trong lòng cũng đã có sợ hãi đối với ám khí độc dược.

Đương nhiên, nếu đem Kim Chung Tráo luyện đến cấp độ cao, sẽ chống đỡ được hết.

Về phần món ''Kiến chi tuyệt mệnh'' tiêu, Mạnh Kỳ không biết tác dụng cụ thể, chút về phải hỏi đám Giang Chỉ Vi, Phù Chân Chân một chút. Với một kiện ám khí, nếu không có thủ pháp tương ứng, uy lực sẽ giảm rất nhiều.

Lúc này, bởi vì Tô Nguyên Anh ''chết'', bão cát bắt đầu chậm dần, gió cát chạm vào thân thể không còn cảm giác đau đớn ác liệt.

Mạnh Kỳ cũng không sợ chuyện này, dù sao đều không thể xuyên qua Kim Chung Tráo. Đột nhiên hắn nghĩ đến một chuyện, liệu Cố Tiểu Tang có đặc biệt nhắm vào mình hay không? Bà cô điên biến thái này nói không chừng sẽ làm như thế thật.

Nếu là trước khi có bão cát mãnh liệt, Mạnh Kỳ sẽ không sợ, nhất định đợi nàng chui đầu vào lưới. Nhưng mà bây giời hắn biết đám đội hữu cũng đang phải khổ chiến, chắc chắn sẽ không tới được ngay. Mà Cố Tiểu Tang có thể giao thủ với họ, hoặc đang chạy đến đây.

Suy nghĩ một chút, hắn quay lại nói với Trần Tiêu , La Hữu: ''Hai người tự mình ẩn nấp nhé.''

Nói xong, nội lực vận hàng, thi triển Phong Thần Thối, nhảy vào trong gió cát. Mạnh Kỳ leo lên một cây Hồ Dương, mi tâm mở ra, tinh thần bao phủ toàn thân.

Bão cát càng ngày càng nhỏ, đúng lúc này, một tiếng thở dài sâu kín truyền vào trong tai Mạnh Kỳ: ''Sao ngươi cứ không muốn gặp ta như vậy?''

Âm thanh ôn nhu, ngữ khí u oán, dường như có tình cảm sâu đậm ẩn chứa. Người nghe được khó có thể kiềm chế xúc động, không khỏi đau lòng. Nhưng đối với Mạnh Kỳ, âm thanh này không thua tiếng đầu trâu mặt ngựa đến đòi hồn, tim thiếu chút nữa ngừng đập.

Cô nương, chúng ta thân thiết như vậy từ khi nào hả?

Hắn không dám cử động, không ngẩng đầu, vẫn chú tâm ẩn nấp.

Gió cát từng đợt theo âm thanh u oán mà đến: ''Hồng Tụ chửi mắng ngươi là tiểu lừa trọc, nói muốn chơi chết ngươi. Ta nghe vậy cũng không đề tỉnh bọn hắn, là chính chúng muốn đi tìm chết, cho ngươi tự tay giết nàng. Ngươi xem, ta đối xử với ngươi thật tốt. Người mà Tiểu Tử thích, người khác không thể đụng, không thể khi dễ, phải là ta tự mình ra tay mới được.''

Nàng nói đi nói lại, ngữ khí trở nên nhẹ nhàng, tràn đầy sung sướng: ''Muốn chơi chết ngươi? Cũng chỉ có thể là ta tự mình tới chơi. Yên tâm, ta sẽ không để người thống khổ mà quay về Chân không gia hương, Tiểu Tử sẽ ghét ta đấy, ta sẽ để ngươi phả hồi lão mẫu trong cực lạc.''

Bệnh tâm thần! Mạnh Kỳ nội tâm tức giận mắng một tiếng. Ta đến cùng là trêu chọc gì ngươi?

Hắn nghĩ kĩ rồi, thực lực chênh lệch quá lớn. Bà cô điên này chính là cao thủ hàng đầu của Nhân bảng, vì vậy tốt nhất vẫn là tiếp tục ẩn giấu.

Cố Tiểu Tang thở dài, không nói chuyện nữa, trong gió cát cũng không thấy còn động tĩnh gì.

''Tiểu hòa thượng, tiểu hòa thượng...'' tiếng gọi của Giang Chỉ Vi vang lên.

Mạnh Kỳ vốn vui vẻ, chợt nghĩ lại đề phòng, không phải yêu nữ cải biến giọng nói để lừa ta chứ?

''Chân Định sư đệ...'' Cùng lúc đó, âm thanh Trương Viễn Sơn cũng truyền tới.

Mạnh Kỳ lúc này mới yên tâm, biết đồng đội đã đến, Cố Tiểu Tang phải rút lui rồi.

Vì vậy, hắn nhảy xuống, đến phía trước miếu hoang gặp nhau. Nhìn thấy có bốn người La Thắng Y, Giang Chỉ Vi, Trương Viễn Sơn, Tề Chính Ngôn, nếu không đủ cả bốn cùng tới, nói không chừng Cố Tiểu Tang sẽ thử cường sát viện binh.

...

Trên đỉnh ngọn núi nhỏ.

Một trong hai thị nữ của Tô Nguyên Anh đột nhiên đau đớn, khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần hiện ra vẻ thống khổ. Tiếp theo từng sợi hắc khí trên người toát ra, bụng to lên, rất nhanh đã to như người hoài thai mười tháng.

Phốc, một bàn tay xuyên phá cái bụng, chui ra ngoài, tiếp theo đó người thị nữ này bị hắc khí ăn mòn.

Huyết nhục hòa tan, nhúc nhích hội tụ tại chỗ bụng bị thủng. Hắc khí càng ngày càng đậm đặc, bên trong có một dáng người thon gầy đứng lên. ''Hắn'' kịch liệt ho khan, chậm rãi đi ra đám hắc khí, làn da tái nhợt. Vị thị nữ còn lại mặt không biến sắc, tựa như người chết không phải bạn mình, sau đó lộ ra nụ cười mị hoặc, phủ xiêm y lên thân thể mới của chủ nhân.

''Mặc đồng tử chết, mỗi người khấu trừ năm mươi thiện công.''

Tô Nguyên Anh híp mắt lại, nghe chủ nhân Lục Đạo Luân Hồi thông báo, hai tay nắm chặt.

''Ngưoi không chết?'' Ma tôn từ bão cát thoát ra, nhìn thấy Tô Nguyên Anh đứng ở đỉnh núi, sợ tới mức suýt nữa vấp ngã. Rõ ràng bản thân tận mắt nhìn thấy hắn chết dưới tay thiếu nữ kiếm khách kia, vì sao vân sống sờ sờ ở đây?

Trên lưng hắn vẫn có hắc khí mờ mờ, miệng vết thương do Diêm La Thiếp gây ra đang chậm rãi khôi phục.

Tô Nguyên Anh sắc mặt tái nhợt, nói ngắn gọn: ''Giả chết''

Hắn ho khan một tiếng một tiếng, nhìn xem Vân Đình Phong đang từ đằng sau núi đi lên, nói: ''Thủ hạ của ngươi tìm hiểu tin tức thật tốt.''

Vân Đình Phong nhìn sau lưng Tô Nguyên Anh chỉ còn lại một người thị nữ, thở dài nói: ''Thế nên bọn họ mới chết.''

''Chết thật tốt.'' Tô Nguyên Anh không nể nang chút nào.

Vân Đình Phong nhắm mắt, hai tay sau lưng nắm thật chặt.

''Muốn động thủ, cũng không nên kìm nén, hà tất phải nắm chặt nắm đấm ở sau lưng?'' Một thanh âm ôn nhu dễ nghe truyền đến, kèm theo tiếng cười vui, ''Vân công tử, ta xem trọng ngươi đấy.''