Nhất Thế Tôn Sư (Nhất Thế Chi Tôn)

Quyển 3 - Chương 155: Khuất phục

Dịch giả: Tiểu Băng

Bộ pháp của Xà vương rất kỳ quái, hai chân dán sát xuống đất, di chuyển đi trượt đi, vèo một cái đã chạy ra tới cửa.

Nếu chỉ có một mình, Mạnh Kỳ không thể cản được ông ta bỏ chạy!

Nhưng bây giờ còn có Tưởng Hoành Xuyên!

Hắn tới chậm hơn một chút, nên vừa tới cửa.

Hai tay Xà vương không chút do dự bổ ra, cánh tay bỗng phồng to lên, chân khí phun ra như rắn phun độc, giành đường mà chạy, chỉ cần chạy thoát vào trong phố bắc, ai mà tìm được lão nữa!

Rắc, cửa phòng bị kình phong đánh vỡ, bay xuống dưới lầu.

Những bóng đen ào ào bay tới, quấn lấy tay chân Tưởng Hoành Xuyên, bóng nào cũng nặng nề, đậm sệt, như những con mãng xà.

Nhưng khí chất nông phu của Tưởng Hoành Xuyên đã biến đổi, như ẩn sĩ trong sơn dã, không dính phàm tục, dù bị vây trong những bóng đen, đối mặt với quyền kình mạnh mẽ, nhưng vẫn điềm nhiên, chút hoang mang, khí tức rừng rực mạnh mẽ, tự nhiên như cánh đồng, như ánh nắng ánh trăng, hoàn toàn hòa chung vào hoàn cảnh xung quanh.

Thiên Nhân Hợp Nhất?

Xà vương sớm đã cảm ứng được người hầu của kiếm khách áo trắng này thực lực bất phàm, là một anh tài trong hàng cửu khiếu, song không ngờ người này có thể Thiên Nhân Hợp Nhất!

Là một sát thủ ăn bữa hôm lo bữa mai, nên khi được quý nhân tương trợ, liền lập tức không chút do dự trùng kích huyền quan, dựng lên thiên địa chi kiều, đừng nói Thiên Nhân Hợp Nhất, ngay cả bước đầu Thiên Nhân giao cảm cũng còn chưa đặt chân tới, nếu không phải như thế, làm sao mới bảy mươi tuổi đã tinh thần mệt mỏi, rệu rã, cơ thể già hẳn đi?

Cường giả có thể Thiên Nhân Hợp Nhất hoàn toàn khác với người cùng cấp, vì họ có thể trong ngoài giao hội, có thể dùng chân khí và ngoại thiên địa, có tu vi tinh thần tâm linh siêu mạnh, chỉ đến khi bước tới điểm cuối cùng của sinh mạng, cơ thể mới có dấu hiệu suy yếu.

Tưởng Hoành Xuyên hòa chưởng thành quyền, lấy cường đối cường, không hề có ý nhường đường, hai quyền như song long xuất động, nghênh đón Xà vương.

Hô!

Quyền kình ngưng tụ, dòng khí xoay quanh, tạo nên cuồng phong khiến cả tiểu lâu rung nghiến như muốn sập.

Mỗi cái nhấc tay, đều là Thiên Nhân giao cảm!

Ầm vang!

Bốn đạo quyền kình đánh vào nhau, nổ tung, chân khí quét ngang ra ngoài, đánh tan những bóng đen, cửa sổ, vách tường đều bị đánh bay, sàn tiểu lâu bị đánh vỡ lỗ chỗ, có thể nhìn xuyên cả xuống dưới.

Tưởng Hoành Xuyên lui ra phía sau mấy bước, suýt nữa thì đẩy vỡ cả lan can, Xà vương cũng trượt lại một khúc, ngang sức ngang tài!

Kết quả giống nhau, nhưng tình trạng khác nhau, sau lưng Tưởng Hoành Xuyên là hồ nước, không còn sát thủ, còn sau lưng Xà vương là Mạnh Kỳ.

Mạnh Kỳ giơ trường đao lên, từ trên cao chém xuống, chín đao liên tục.

Trường đao tạo nên một cơn lốc xoáy, hút hết sinh cơ xung quanh, mạnh mẽ không thể đỡ.

Đao như rồng, điện quang mạnh mẽ, ngưng tụ thành từng tia chớp, cây cột ngay gần đó bị khí tức này ảnh hưởng, lặng lẽ bị cắt đứt ngang, nhát cắt rất bằng phẳng.

Trên tường xuất hiện những đường đao chém xuyên qua, àn vỡ ra, Tiểu Lâu lung lay sắp đổ.

Ngoài cửa sổ, trời càng thêm tối, hình như mây đen đang tụ vào.

Dù chưa dùng Tử Lôi kình thi triển “Cuồng Lôi chấn Cửu Tiêu”, nhưng Mạnh Kỳ đã kích phát “Thiên chi thương”, đấu với nửa bước ngoại cảnh, hắn lại không phải Thiên Nhân Hợp Nhất, hắn phải dùng toàn lực.

Dòng khí quấn vào đao thế, trời đất như bị thu nhỏ lại, Xà vương nhất thời cảm thấy một đao nào thế không thể phá, cũng không thể tránh né.

Cuồng Đao?

Là một đầu sỏ của phố bắc, dù chưa từng gặp Mạnh Kỳ, nhưng nhìn thấy một đao này, lão vẫn nhận ra.

Xà vương không dám chủ quan, thân thể vặn vẹo lắc lư, như con độc xà uốn éo né qua đao khí, khiến đao khí không tập trung được, đùi phải của lão bỗng đánh lên, như một cây roi đá thẳng vào làn điện quang sau lưng.

Một kích phảng phất như đuôi rắn quất người, tốc độ cực nhanh, phù một tiếng đá tan đao khí, đá trúng mũi đao, thanh đao bị đẩy ra.

Cánh tay Mạnh Kỳ nặng trĩu, cổ tay muốn nứt, vội vận Bất Tử Ấn Pháp, lùi liền mấy bước, hóa giải lực còn sót lại.

Xà vương đang muốn đánh vỡ cửa sổ đào tẩu, thì Tưởng Hoành Xuyên đã dựng tay phải, cánh tay như đao, chém thẳng vào cổ lão.

Chưởng kình ngưng luyện, không khác gì một thanh bảo đao thực thụ, chưởng còn chưa tới, sóng nhiệt nóng hực đã đập vào mặt.

Sàn nhà lại đứt thêm ra, chỗ bị cắt cháy đen, từ từ cháy.

Xà vương hai mặt thụ địch, chưởng đao này mạnh quá, không thể né được.

Lão hít sâu, người rùn xuống, tay phải to ra, cách không chém vào chưởng đao của Tưởng Hoành Xuyên.

Bàn tay phải của lão bỗng bung ngón trỏ ra một cách quỷ dị, một bóng đen hiện ra, hóa thành một sợi dây dài mảnh, lướt qua chưởng đao, bắn thẳng vào Tưởng Hoành Xuyên.

“Linh Xà phun nọc”, sát chiêu của Xà vương!

Năm ngón tay của Tưởng Hoành Xuyên đang khép bỗng xòe ra như hoa nở, sau đó lại khép vào, một chỉ điểm ra.

Một chỉ này ra sau mà tới trước, điểm trúng vào hắc ảnh.

Hắc ảnh tiêu tán, hai ngón trỏ của hai người xỉa thẳng vào nhau.

Trời đất như ngừng lại, giữa hai ngón tay đó như hiện ra một bức tranh.

Kình phong nổ tung, Tưởng Hoành Xuyên lùi liền ba bước, mỗi bước đều đạp vỡ sàn nhà, Xà vương thân thể ngửa ra sau, bay ngược ra ngoài, rốt cuộc không còn dán sát vào mặt đất được nữa.

Nhưng lão tính toán rất giỏi, lựa góc độ ra chiêu rất vi diệu, hướng bay ngược chính là hướng vào mật đạo.

Bỗng nhiên, mắt Xà vương rụt lại, vì đã nhìn ấy chiếc áo trắng của Mạnh Kỳ, tuy hắn chưa xuất kiếm, nhưng Xà vương đã cảm thấy một luồng kiếm chỉ chỉ thẳng vào Nguyên Thần, mắt hắn, mày hắn, thân thể hắn, khí thế hắn, đều là kiếm!

Hắn chưa ra tay mà kiếm đã hình thành, thực là đáng sợ!

Sau đó, trường kiếm đánh ra. Xà vương không còn nhìn thấy hình ảnh Mạnh Kỳ, chỉ nhìn thấy một làn kiếm quang rực rỡ sáng lạn như thiên ngoại phi hồng.

Một kiếm này không có biến hóa, chân khí, lực lượng, khí thế, tinh thần tất cả đều hòa hợp thành một thể, không chừa lại đường lui cho bản thân, người và kiếm không còn phân biệt được nữa!

Xà vương không thể dùng từ ngữ nào mô tả được một kiếm kinh diễm này, trong lòng rung lên, cảm thấy mình không thể nào cản nổi.

Kiếm quang quá đẹp.

Một kiếm đáng sợ.

Xà vương đang ở giữa không trung, không thể tránh né, lão cắn lưỡi, phun ra một ngụm tinh huyết, cố gắng làm tinh thần tỉnh táo để chống lại.

Cơ thể lão rùn lại, đầu và cổ đều thụt hẳn vào.

Mạnh Kỳ cảm nhật được trường kiếm đang bị trượt dần ra, vất vả mới đâm trúng vào da thịt, nhưng da thịt đó lại quá là cứng chắc, không thể nào đâm thêm vào được.

Xà vương vươn tay trái, vỗ nhẹ vào thân kiếm, cơ thể lão như một quả cầu, bật sang bên kia.

Lão giãn người, đứng thẳng lên, ở bụng hình như đã bị thương, để lại mấy giọt máu tươi, nhưng vết thương nhanh chóng ngừng chảy máu.

Mạnh Kỳ hạ xuống đất, Tưởng Hoành Xuyên đi vào, chắn hết lối thoát của Xà vương.

“Các ngươi rốt cuộc muốn làm gì?” Xà vương giơ hay tay lên, khàn khàn hỏi, nếu trốn không thoát, thì cũng phải biết vì sao đối phương tới đây.

Hồi còn trẻ, là sát thủ, lúc nào lão cũng sẵn sàng lấy mạng mình đổi mạng với đối phương, nhưng từ khi có tuổi, lão không còn muốn như vậy nữa.

Bây giờ, Xà vương đã nhận ra hồi còn trẻ, mình không nhìn ra được sinh mạng đáng quý như thế nào, nhưng bây giờ đã trải qua đủ rồi, đã nhận ra được đây mới là trân bảo đáng quý nhất, tài phú có bao nhiêu cũng không thể thay thế được, vì nếu mất đi sẽ không có lại được nữa.

Đương nhiên, chỉ là với lão thôi, chứ không phải với người khác.

Thấy Xà vương có ý muốn chịu thua, Tưởng Hoành Xuyên truyền âm nhập mật nói: “Tạo lý do đi, liên quan tới việc lão tới khu huấn luyện sát thủ, nhưng đừng hỏi thẳng vì sao lão liên tục tới đó, để hắn khỏi vì để giữ bí mật, mà thà hy sinh tính mạng.”

Mạnh Kỳ lặng lẽ tán đồng, nếu Xà vương quyết hy sinh, mọi việc sẽ trở nên khó khăn.

Nếu đám Giang Chỉ Vi ở đây, Mạnh Kỳ có thể không hề cố kỵ dùng Tử Lôi kình thôi động “Cuồng Lôi chấn Cửu Tiêu”, cũng thôi phát “Thiên chi thương”, có thể không quan tâm mình bị thương, thoải mái mà liều mạng, dù sao cũng đã có đồng bạn làm hậu thuẫn, dù trọng thương, cũng có người bảo vệ.

Nhưng người bên cạnh là Tưởng Hoành Xuyên, còn chưa tới mức được gọi là bạn bè, nếu hắn có lòng dạ xấu, thì biết làm sao?

Trong lòng Tưởng Hoành Xuyên cũng nghĩ y như vậy!

Nên hai người liên thủ trong cố kị, không ai dám dùng hết toàn lực, nếu Xà vương quyết liều mạng, thì khả năng chạy thoát là rất cao.

Đáng tiếc Xà vương không biết tâm tư hai người, tưởng họ là cùng một bọn, cho nên mới sai.

“Ta có một đứa cháu, bị người ta bắt tới Mậu Lăng, ta tìm ra được là bị mang tới sân sát thủ ở phố bắc của ngươi.” Mạnh Kỳ tay đao tay kiếm, dáng vẻ sẵn sàng ra tay.

Xà vương sửng sốt: “Chỗ đó?”

Quả nhiên có vấn đề...... Mạnh Kỳ bất động thanh sắc nói: “Rất mong Xà vương dẫn chúng ta tới chỗ đó tìm người, để kẻ chủ mưu không tự chủ trương, giết chết thằng bé.”

Xà vương trầm ngâm: “Được! nhưng đó chỉ là tin tức của riêng ngươi, nếu không có, thì không được trách ta.”

“Chỉ cần ngươi phối hợp mà thôi.” Mạnh Kỳ ngắn gọn trả lời, có Xà vương dẫn hai người vào, không sợ bị đả thảo kinh xà, tới lúc đó tìm cơ hội dùng Biến Thiên Kích Địa đại pháp“Hỏi” tên chủ sự ở đó, là sẽ biết thôi.

“Còn muốn ta làm gì nữa không?” Xà vương thấy hai người bất động, thì hỏi.

Tưởng Hoành Xuyên đáp: “Ta sợ Xà vương ngươi giở trò, thầm ‘Truyền âm nhập mật’ ra lệnh cho thủ hạ, nên muốn ngươi lập một lời thề nguyên thần, đêm nay không được dùng truyền âm nhập mật, nếu hai người chúng ta không chủ động công kích ngươi, ngươi cũng không thể tập kích chúng ta......”