Nhất Thế Tôn Sư (Nhất Thế Chi Tôn)

Quyển 3 - Chương 164: Nhất triêu trảm đoạn cửu u lộ

Dịch giả: Tiểu Băng

Ba mảnh Đông Dương ấn bay vào trong làn sáng xanh, cánh cửa lúc này đã như thực chất, không còn là mây mù mờ ảo, rực rỡ như hổ phách, như một miếng ngọc vô cùng đẹp đẽ.

Cánh cửa từ từ mở ra, nặng nề, thong thả, như đang từ từ mở ra một khúc thời gian dài dằng dặc tang thương.

Mọi người đều im bặt, nhìn vào cánh cửa, chuyện của Mậu Lăng làm sao sánh được với chuyện này!

Khe cửa từ từ hé ra, bên torng tràn ngập khí đen, hình hình dáng của núi, của trời.

Khí tức tà ác cũng từ trong khe cửa ào ạt tuôn ra, ngay cả Nguyễn Diêu Quang cũng phải run lên.

“Cửu U......” Vương Tư Viễn thì thào.

Cửu U? Mạnh Kỳ ngạc nhiên bừng tỉnh.

Một bàn tay xuyên qua làn khí đen thò ra, nắm lấy mép cửa!

Bàn tay này một màu đen thuần túy, sự xuất hiện của nó làm cho cả hư không chấn động, khí đen bị xé ra, cánh cửa bị kéo ra rộng hơn.

Khí đen như bị bàn tay hút sạch, đám Mạnh Kỳ nhìn thấy bên trong cửa là một con sông dài, nước sông màu vàng đỏ đang lừng lững chảy, dài tít tắp không biết kéo tới tận đâu.

Một mặt trời màu đen bay nhanh tới gần khe cửa, ép hư không quanh mép cửa sụp xuống.

Từ lúc bàn tay đen xuất hiện, đám Mạnh Kỳ đã không còn nhúc nhích được, thân thể và linh hồn đều bị uy áp khủng bố kia thít chặt, hư không biến thành nhà giam.

Tà ma này thực là đáng sợ!

Mặt trời đen càng tới gần, Mạnh Kỳ cảm thấy thân thể càng nặng,xương cốt máu thịt bị ép tới mức run lên, sắp muốn vỡ hết.

Đông Dương biệt phủ hoàn toàn chìm vào trong bóng tối, tất cả ánh sáng đều bị hút vào trong khe cửa, về hướng mặt trời đen kia.

Rầm, Cẩm thủy bỗng bừng mạnh, tạo nên một con sóng cao tới mấy chục trượng.

Bầu không khí xung quanh Mậu Lăng xuất hiện một vầng sáng bảy màu, mộng ảo, hoa mỹ.

Trong ngõ nhỏ có cây hòe, lão giả khắc tượng buông dao khắc, chăm chú nhìn về phía Cẩm Thủy.

Đôi mắt ông ta đầy hồi ức, ngọt ngào và nhớ thương, sau cùng, tất cả hóa thành một tiếng thở dài:

“Ai.”

Ông ta cầm thanh kiếm bên cạnh lên.

Trong Đông Dương biệt phủ, tư duy của Mạnh Kỳ trở nên nặng nề, chậm chạp, vô lực.

“Trời về trời, đất về đất. Cửu U đã tự ẩn, giờ tái hiện làm gì?”

Một giọng quen thuộc vang lên, hư không trước mặt Mạnh Kỳ bị phá vỡ, một làn kiếm quang chém tới.

Kiếm quang lóe lên, sau đó cả tầm mắt Mạnh Kỳ trở nên trắng xóa, không còn nhìn thấy gì nữa.

Thân thể nhẹ bẫng hẳn đi, không còn bị áp lực, tư duy và vận động của Mạnh Kỳ được khôi phục.

“Sao trong Đông Dương biệt phủ lại có khe Cửu U?”

“Năm nào ông ấy cũng tới đây xem triều, có phải là để ngừa cái khe này hay không?”

“Không phải. Ông ấy là người luôn làm việc toàn tâm toàn ý, nhất định không phải là như vậy, mà chỉ là vô tình gặp phải, tiện tay làm thôi......”

“Nếu Huyền Thiên tông đã chuẩn bị cho những phát sinh sau này, là cao nhân chính đạo, đương nhiên ông ấy không thể ngồi yên không để ý tới......”

Trong tầm mắt trắng xóa hiện ra một bóng người, Mạnh Kỳ cố gắng nhìn kĩ, bỗng một ánh sáng xanh nhợt nhạt hiện lên, trong ánh sáng xanh đó là thân ảnh Tưởng Hoành Xuyên.

Tưởng Hoành Xuyên nhìn Mạnh Kỳ, khẽ gật đầu chào, rồi biến mất.

“Luân Hồi phù......” Mạnh Kỳ không chút sửng sốt, mà bình tĩnh tới kì lạ như đã đoán ra trước.

“Thần thoại”, “Tiên Tích” và Lục Đạo Luân Hồi chi chủ chắc chắn có liên quan với nhau!

Còn đó là liên quan kiểu gì, thì phải chờ kiểm chứng, thành viên chính thức hoặc dự bị của họ có lẽ có một phần là luân hồi giả, hoặc là hình thức khác.

Đương nhiên, Sở Quan, Xà vương chưa đạt tới khả năng chạm được tới hai tổ chức này, mà chỉ là kẻ bị thu phục, bị sử dụng mà thôi.

Nhìn bộ dáng tự tin bỏ chạy của Tưởng Hoành Xuyên, khóe miệng Mạnh Kỳ run run, nghĩ thầm hèn gì ngươi dù lâm vào tuyệt cảnh cũng không hề lo sợ, thì ra là có Luân Hồi phù trong tay, biết ngay mà, thân là Văn Khúc Tinh Quân, làm sao lại không tính sẵn đường lui cho mình?

Vương đại công tử không biết sự huyền diệu của Luân Hồi phù, nhưng ta làm sao không biết?

Thế giới tới khi sử dụng Luân Hồi phù và bị Lục Đạo Luân Hồi chi chủ kéo vào nhiệm vụ là khác nhau, lúc trở về cũng lệch nhau tới mấy canh giờ, giống như hồi ở Nghiệp đô, trong khi Cố Tiểu Tang mới vừa vào Thiên Đình chi môn là sau đó lại nhanh chóng hiện ra ở chỗ cũ, bị đám ngoại cảnh vừa lúc đuổi tới bắt được, thì lúc hắn dùng Luân Hồi phù là đêm khuya, khi trở về trời đã sắp sáng.

Vì thời gian trở về chênh lệch như vậy, dù vị trí trở về không thay đổi, thì cũng thoát được đuổi giết.

Hơn nữa, trong thế giới Luân Hồi, chưa nói tới tăng cường thực lực, còn có thể đập nồi bán sắt, gom đủ thiện công, nhờ Lục Đạo Luân Hồi chi chủ dẹp đi ánh sáng truyền tống khi trở về, đổi lấy phù ẩn thân hay gì đó, dù có kẻ phục sẵn ở vị trí trở về, cũng có thể thần không biết quỷ không hay chạy thoát!

“May mà không dùng Luân Hồi phù trước mặt Tưởng Hoành Xuyên......” Mạnh Kỳ nghĩ thầm.

Hừ, dám tính kế ám hại ta, lát nữa ta sẽ lấy luôn phần của ngươi!

Ta chính là lòng dạ hẹp hòi như vậy đấy!

Màu trắng xóa tiêu tán, khe cửa Cửu U cũng dần thu nhỏ lại, sau đó biến mất.

“Lục đại tiên sinh?” Vương không muộn quay đầu nhìn về phía Mậu Lăng.

Tổ sư khai phái Bắc Chu Họa Mi sơn trang, “Nhất Tâm kiếm” Lục đại tiên sinh, tự chứng Canh Kim Bất Diệt thể, hạng tư Thiên bảng, thiên hạ đệ nhất kiếm!

Vương Tư Viễn đã phấn chấn đến điên cuồng, mọi việc đã hoàn toàn vượt ra khỏi tầm tay của hắn, khiến trong lòng hắn nổi lửa hừng hực.

“Hèn gì. Hèn gì......” Hắn thì thào chỉ cho mình mình nghe.

Giang Chỉ Vi và Nguyễn Ngọc Thư không hề ngạc nhiên, vì Mạnh Kỳ đã kể cho họ biết hắn đã gặp một cao nhân, có lẽ chính là “Nhất Tâm kiếm”.

Giang Chỉ Vi đã từng có ý tới bái kiến Lục tiền bối, nhưng sau nhiều lần suy nghĩ, cô từ bỏ ý kiến đó. Con đường của cô là do cô tự sờ soạng đi tìm, xem kiếm pháp khắp các nhà thì được, nhưng nếu gặp phải đại sư kiếm đạo cường đại, sẽ dễ bị con đường của đối phương ảnh hưởng, không còn là con đường của riêng mình, nên tốt nhất là vượt qua giai đoạn này đã, ngay cả việc về núi gặp sư phụ, cô cũng còn không muốn.

“Mười ba năm không vào giang hồ, chỉ một kiếm chém đứt Cửu U lộ......” Nguyễn Diêu Quang đầy cảm khái.

Họ đều phát hiện ra Tưởng Hoành Xuyên mất tích, nhưng không ai tìm được manh mối.

Khe vào Cửu U biến mất, cảnh tượng trong nội phủ hoàn toàn hiện ra. Chỉ có một cái giường đá mà thôi, đơn sơ, giản dị.

Trên giường trống trơn, chỉ để bốn vật, một quyển sách, một cây thước màu tím, một ngọn lửa vàng xung quanh phủ khí đen, và một chiếc nhẫn trơn không hoa văn.

Quyển sách có màu xanh nhạt, tỏa ra ánh sáng xanh nhè nhẹ, nhìn là biết không phải vật phàm. Theo Mạnh Kỳ thấy, nó chính là vật quý nhất trong số bốn món vật này, có lẽ nó chính là truyền thừa của Đông Dương Thần Quân.

“Đông Hoa Thanh Thư......” Nguyễn Diêu Quang và Vương không muộn đọc tên ghi trên bìa quyển sách, có vẻ nghi hoặc.

Vương Tư Viễn nhẹ nhàng giải đáp: “[ Đông Hoa Thanh Thư ] là một trong những truyền thừa của Thanh Đế, không phải là cái tốt nhất, nhưng cũng không phải kém.”

Thì ra chỉ là sách Đông Dương Thần Quân dùng để đọc...... nhưng mà được Vương Tư Viễn đánh giá là không kém, thì ít nhất cũng phải là công pháp ngoại cảnh.

Cây thước ngọc màu tím cạnh quyển sách kia, chỉ nhìn vào là biết nó là vật phẩm cấp bảo binh.

“Thái Dương hỏa tinh.” Nguyễn Diêu Quang chăm chú nhìn ngọn lửa vàng.

Vương không muộn thở dài: “Nếu là bảy tám vạn năm trước, đóa Thái Dương hỏa này quả thực có thể dùng để luyện chế thần binh, nhưng bây giờ thời gian đã qua quá dài, tiêu hao đã quá lớn, e là chỉ còn cỡ bằng vật ngoại cảnh bình thường mà thôi.”

Còn chiếc nhẫn, Giang Chỉ Vi và Nguyễn Ngọc Thư đã truyền âm nhập mật nói cho Mạnh Kỳ biết nó là một cái nhẫn trữ vật.

Trong bốn món đồ, nó là món khó xác định giá trị nhất, vì không ai biết bên trong nó có còn đang chứa vật phẩm gì khác hay không, nếu không có, thì nó là vật có giá trị thấp nhất trong bốn vật phẩm.

“Bên ngoài có Lục tiền bối nhìn, chúng ta không nên làm trò cười cho người trong nghề.” Nguyễn Diêu Quang bỗng nói.

Vương không muộn ngẩng đầu nhìn làn mây khói đã lại khôi phục như cũ bên ngoài biệt phủ: “Nói có lý.”

“Vừa rồi động tĩnh quá lớn, bình chướng quanh biệt phủ đã bị đánh xuyên qua, không bao lâu nữa tất sẽ có người tìm tới.”

Ngụ ý là, nếu hai phương tranh đoạt, sẽ chỉ làm tiện nghi cho người khác.

Vương Tư Viễn từ dưới thuyền phi lên bờ: “Bốn vật phẩm, chúng ta mỗi bên hai món, thế nào?”

Nguyễn Diêu Quang nhìn Mạnh Kỳ ý hỏi, chung quy mình chỉ là tới để giúp đỡ hắn mà thôi.

“Ta không có ý kiến.” Mạnh Kỳ không định quá tham lam. Tuy phe mình chiếm ưu thế, nhưng Vương đại công tử không phải là hạng người dễ xơi.

Hắn hỏi: “Ai chọn trước?”

Vương Tư Viễn ho, nhìn Giang Chỉ Vi và Mạnh Kỳ: “Hay thế này, để các vị trưởng bối sang một bên đi, chúng ta đấu hai trận, các người có thể thay phiên nhau, chỉ cần trong mười chiêu bắt ta phải thu kiếm về để phòng ngự một chiêu, là tính ta thua, ta thua trận nào, các ngươi sẽ được chọn trước lần đó.”

Giang Chỉ Vi và Mạnh Kỳ nhìn nhau, cùng bước lên.

“Được.” Giang Chỉ Vi đáp.