Nhất Thế Tôn Sư (Nhất Thế Chi Tôn)

Quyển 3 - Chương 165: Đông hoa thanh thư

Dịch giả: Tiểu Băng

Giang Chỉ Vi tinh khí thần ý đều nội liễm, như thanh kiếm trong tay, đã được giấu hết trong vỏ kiếm, nhưng ai cũng có cảm giác một khi cô rút kiếm, sẽ rất là khủng bố..

Tĩnh như Hoàng Tuyền, động như Cửu Thiên Lôi Đình!

Mạnh Kỳ thở một cái, hạn chế mười chiêu chính là cạm bẫy trong giao phong tinh thần của Vương đại công tử, nhìn tưởng khinh địch kiêu ngạo, nhưng nếu hiểu kĩ, sẽ biết mười chiêu không phải là quá ít, mà là rất “Nhiều”!

“Khám Hư kiếm pháp” của Vương thị là kiếm pháp ngoại cảnh đỉnh phong, mạnh không thua gì Độc Cô Cửu Kiếm và Dịch kiếm thuật, Vương Tư Viễn còn tập luyện [ Toán kinh ] có thành, lấy nó làm chủ, lấy “Khám Hư kiếm pháp” làm phụ, nói không chừng có thể tiếp xúc Kiếm đạo, đạt tới chuẩn chiêu thức pháp thân!

Năm ngón tay Giang Chỉ Vi trắng mịn, chậm chạp dời về phía chuôi kiếm.

Khi năm ngón tay Giang Chỉ Vi cầm lấy chuôi kiếm, trong lòng hắn như cảm nhận được kiếm ý xung thiên, Nguyễn Diêu Quang, Vương không muộn vô thức ngừng thở.

Vương Tư Viễn rút kiếm, bị áp lực do Giang Chỉ Vi tạo ra, hắn không thể không rút kiếm ra trước, để giành lại tiên cơ!

Khí cơ giao phong, hai bên đang hòa.

Vương không muộn than thầm, lấy lục khiếu xông vào mười hạng đầu Nhân bảng, bát khiếu nhảy lên năm hạng đầu tiên, đệ tử Tô Vô Danh quả nhiên danh bất hư truyền, năm xưa lão cũng còn thua kém!

Vương Tư Viễn rút kiếm, động tác rất bình thường tự nhiên, hài hòa với trời đất, với dòng sông đang hiền lành chảy bên cạnh, cứ như hắn chính là bầu trời này, bầu trời này là hắn!

Tranh, Vương Tư Viễn chậm rãi rút kiếm ra, âm thanh như tiếng nước chảy róc rách, con sông cạnh đó hơi cuộn lên, như bị kiếm thế ảnh hưởng.

Kiếm của hắn màu sắc ảm đạm, không sáng ngời lấp lóa, như một thanh thiết kiếm tầm thường, nhưng Mạnh Kỳ biết, nó là bảo binh nổi tiếng thiên hạ, “Cân nhắc” Kiếm của Vương thị thiếu chủ.

Người luyện Toán kinh, “Cân nhắc” rồi sau đó mới thi hành, chính là tính toán kĩ lưỡng, ông trời cũng khó chắn!

Vương Tư Viễn vừa rút kiếm ra, thì Giang Chỉ Vi cũng xuất kiếm.

Đưa tay nắm vào kiếm rất chậm, nhưng tốc độ rút kiếm của cô lại cực nhanh.

Kiếm ý phả ra, những chiếc lá xanh từ cây đại thụ gần đó bay xuống, cuống lá đã bị cắt phẳng băng.

Không phải Giang Chỉ Vi đạt tới Thiên Nhân giao cảm, mà là nhờ thanh kiếm “Bạch Hồng Quán Nhật kiếm” này, hòa hợp kiếm ý và nguyên lý thiên địa vào với nhau, gián tiếp đạt tới Thiên Nhân Hợp Nhất.

Hơn sáu tháng nay, Giang Chỉ Vi đã tiếp cận cửu khiếu nhưng vẫn không đột phá, là vì đã dùng hơn phân nửa tinh lực vào việc làm quen và ôn dưỡng “Bạch Hồng Quán Nhật kiếm”, để tâm thần hợp nhất với kiếm.

Kiếm đã là ngoại cảnh, tay cũng đã là ngoại cảnh, kiếm ở trong tay, làm sao kiếm khách có thể không tăng cảnh giới?

Thiên địa bỗng tối sầm đi, quang mang bị đoạt, Mạnh Kỳ mới thoáng thấy Giang Chỉ Vi rút kiếm, trước mặt đã hiện ra kiếm mang sắc bén, chém thẳng vào Vương Tư Viễn, nhanh tới mức không sao tin được.

Đường kiếm nhẹ nhàng, sáng rực lóa mắt, ánh kiếm như hút lấy ánh mắt, tinh thần của người ta, nhìn kiếm mà tâm cảnh không đủ, sẽ bị vong ngã, Nguyên Thần bị áp, mất đi khả năng tự kềm chế, không còn ngăn cản được chiêu kiếm!

Mọi người không còn nhìn thấy Giang Chỉ Vi, tất cả đều đã bị làn kiếm quang này hút ánh mắt, trong trời đất chỉ có mỗi đường kiếm này mà thôi, không còn vật gì khác.

Kiếm quang ngưng luyện, kiếm khí bừng bừng, trùng trùng điệp điệp, vô thanh vô tức.

Con sông bỗng như bị xé ra làm đôi, mây khói giữa không trung tiêu tán, mưa phùn dừng bặt!

Dưới mặt đất chỉ có một khe nứt, lộ ra đất đen bên dưới,

Con sóng rít gào, cuồn cuộn quay cuồng, bầu trời trở nên ảm đạm, vì ở đây bây giờ, chỉ có một làn kiếm quang kia mới là sáng lóa nhất mà thôi!

Kiếm khí khiến hư không trong phạm vi mười trượng quanh đó đều biến đổi!

Kiếm ý và kiếm quang quá mức đáng sợ, khiến Mạnh Kỳ cảm thấy đường kiếm ngày hắn không thể nào cản được, dù có dùng Thiên chi thương, xuất Cuồng Lôi chấn Cửu Tiêu cũng không cản nổi. Cảnh giới là khả năng khống chế của Giang Chỉ Vi không thua gì hắn, nếu cứng đối cứng, đao và kiếm của hắn phỏng chừng cũng không còn toàn vẹn.

Nếu đấu với Giang Chỉ Vi mà muốn thành công, thì không được để cho cô có thời gian tích lũy khí thế, đưa chiêu “Kiếm ra vô ngã” lên tới đỉnh phong như thế!

“Đạt được tới mức này......” Vương không muộn đứng ngay sau lưng Vương Tư Viễn, chính là đối diện thẳng với một kiếm này của Giang Chỉ Vi nên cảm nhận được rất sâu.

Kiếm quang đã sắp chém tới Vương Tư Viễn thì đột ngột có một thanh trường kiếm đâm ra.

Đúng vậy, là đột ngột! đây là ấn tượng duy nhất Mạnh Kỳ cảm thấy được.

Nó giống như trời với đất không hợp nhau, mỗi chỗ mỗi điểm đều làm cho người ta khó chịu, rất khó mô tả.

Một kiếm này nhẹ nhàng đâm vào một chỗ hư không trên kiếm quang.

Quang mang sáng lên, trời đất như sinh ra hiềm khích với thanh kiếm, thanh kiếm không còn hòa hợp hoàn mỹ với xung quanh nữa, trời đất đang lu mờ bị đường kiếm này xé ra, lột đi, khiến chúng lại trở về bình thường, ánh sáng quay trở lại, thế giới không còn ảm đạm.

Kiếm của Giang Chỉ Vi lắc lư, từ một kiếm không ta không người trở về phàm tục.

Nhưng kiếm của Giang Chỉ Vi vẫn rất kiên định, kiếm khí vẫn chưa tiêu tán, tiếp tục vượt qua sự cản trở của “Tam Tư kiếm”, chém vào Vương Tư Viễn.

Vương Tư Viễn di chuyển, bộ pháp rất tinh diệu, như đi theo bát quái, khó mà bắt theo kịp, để tránh né kiếm quang.

Kiếm quang do tâm điều khiển, Vương Tư Viễn vẫn chưa thoát được sự tập trung của Giang Chỉ Vi, nên kiếm khí vẫn không hề lạc hướng, không ngừng chém nát những hư ảnh, đuổi theo Vương Tư Viễn, càng lúc càng gần.

Đương!

“Tam Tư kiếm” bỗng giơ lên, chặn đứng Quán Nhật Bạch Hồng.

“Cảm ơn đã nhường.” Giang Chỉ Vi thu kiếm lùi lại, gương mặt vẫn sáng láng rạng rỡ, người hơi rung rung, Vương Tư Viễn đã bị cô buộc phải thu kiếm về phòng thủ.

Vương Tư Viễn ho một tràng dài, máu ướt đỏ khăn tay, một hồi lâu sau mới nói: “Giang cô nương quả nhiên danh bất hư truyền, ‘Kiếm ra vô ngã’ mạnh tới mức này, Vương mỗ thua tâm phục khẩu phục.”

Mạnh Kỳ thầm tặc lưỡi, tuy bị buộc phải thu kiếm về phòng thủ, nhưng Vương Tư Viễn là người mở khiếu đầu tiên đấu với “Kiếm ra vô ngã” mà không bị thương, còn cản được chiêu kiếm!

Cái chiêu trời đất không hợp nhau kia hẳn cũng là chiêu thức pháp thân nhỉ?

Nhưng mà… Vương đại công tử thực không bị thương?

Lúc nào ở đâu hắn cũng có thể ho tới hộc máu, làm sao biết lần này có phải do bị thương hay không, hơn nữa hắn vẫn chưa thoát khỏi trạng thái Thiên Nhân Hợp Nhất, dù có bị thương cũng sẽ không bị nặng, chỉ bị tiêu hao hơi nhiều một tí mà thôi.

Vương không muộn cười với Nguyễn Diêu Quang: “Mời.”

Mời họ chọn trước.

Nguyễn Diêu Quang nhìn Mạnh Kỳ, Giang Chỉ Vi và Nguyễn Ngọc Thư, là trưởng bối, chuyên quyền độc đoán cũng không tốt lắm, hơn nữa bà vốn chỉ là tới để giúp đỡ.

“Lấy [ Đông Hoa Thanh Thư ] có được không?” Mạnh Kỳ hỏi Giang Chỉ Vi và Nguyễn Ngọc Thư.

Trong bốn món đồ, trừ cái nhẫn, chỉ có Đông Hoa Thanh Thư thích hợp để chia sẻ, nhờ người ta tới giúp, không lẽ để người ta tay không mà về, sau này còn mặt mũi nào tới làm khách Nguyễn gia. Nguyễn gia dù không thiếu công pháp, nhưng đây cũng là một vật quý, sau này có thể dùng để mời chào khách khanh cũng được, đám người mình dù không phân tâm tu luyện thêm cũng có thể đổi thành thiện công a.

“Được.” Giang Chỉ Vi không để ý những thứ không có liên quan tới kiếm pháp.

Nguyễn Ngọc Thư hiểu ý Mạnh Kỳ, truyền âm nhập mật nói: “Ngươi quên còn có bảo binh của lão Chung đầu với Càn Nguyên định thần châu, mỗi người vừa đủ lấy một món, nhưng công pháp thì cũng được.”

“Vậy lấy [ Đông Hoa Thanh Thư ] đi, Nguyễn tiền bối đã vất vả, lấy thêm một món công pháp cũng không là gì cả.” Mạnh Kỳ “Hào phóng” nói, giờ tạo quan hệ tốt, sau này có nhờ hỗ trợ cũng dễ hơn, mà thế cũng làm tiểu tham ăn vui vẻ.

Nguyễn Ngọc Thư không nói gì nữa.

Nguyễn Diêu Quang thấy Mạnh Kỳ muốn lấy [ Đông Hoa Thanh Thư ], thoáng tán thưởng gật đầu, biết không quá tham lam, sau này mới đi được xa.

Một tiếng đàn vang lên, một làn gió cuốn qua, cuốn [ Đông Hoa Thanh Thư ] vào trong tay, thoáng lật xem một chút, đôi mắt trở nên chăm chú: “Có cả phối phương ‘Đông Cực Trường Sinh đan’, với tu vi của ta, có thể kéo dài thêm sáu mươi năm thọ nguyên, tuy chỉ là ngoại cảnh công pháp bình thường, nhưng có đan phương này lại có lợi ở mặt khác.”

Đông Cực Trường Sinh đan, một trong những loại đan dược Thanh Đế luyện chế, ở thời Thượng Cổ thời kỳ, một viên có thể giúp một người đạt tuổi thọ ngàn năm, có khả năng chữa thương cho người đã gần phải chết.

Hay lắm! Mạnh Kỳ vui vẻ ra mặt, một đan phương này cũng đủ đổi chừng ngàn thiện công!

Vương Tư Viễn vẫn bình thản như thường: “Chúng ta lấy Thái Dương hỏa tinh.”

Với hắn, có Đông Cực Trường Sinh đan cũng chẳng làm gì, không thành pháp thân, hắn không thể sống quá năm mươi, phối phương đan dược thượng cổ truyền thừa ư, Vương thị đâu có thiếu!

Vương không muộn lấy hỏa tinh xong, Vương Tư Viễn điều tức một lát, Mạnh Kỳ đứng dậy, chuẩn bị trận so đấu thứ hai.

“Vương công tử, mời.”

Hắn dẹp bỏ tất cả tạp niệm.