Nhất Thế Tôn Sư (Nhất Thế Chi Tôn)

Quyển 3 - Chương 175: Tà ma cực đoan

Dịch giả: Tiểu Băng

Hôm sau, lúc lao đầu đến khác tới thay ca, thì cả tầng ba đã trở thành một vùng địa ngục, tay chân, nội tạng nát vỡ, không trọn vẹn nằm rải rác khắp nơi.

“Là trúng độc mà chết.” Vương bộ đầu ngồi trước thi thể lao đầu.

Đám Mạnh Kỳ, Tề Chính Ngôn đều nghiêm mặt, không ngờ Đoàn Thụy còn giấu kịch độc!

Lúc áp vào ngục, Vương bộ đầu đã kiểm tra rất kĩ, trên người Đoàn Thụy hoàn toàn không có một món độc dược nào, đây là quy củ của Lục Phiến môn, để ngừa phạm nhân vượt ngục.

Hơn nữa, sau khi Mạnh Kỳ và Đoàn Thụy trao đổi với nhau xong, đã mời lao đầu tới kiểm tra lần nữa, đây cũng là quy định, để ngừa người tới thăm tù đưa cho tù nhân đồ gì đó, nên đám Vương bộ đầu không hề nghi ngờ hai người Mạnh Kỳ và Tề Chính Ngôn cố ý thả cho Đoàn Thụy.

“Hắn đã bị phong huyệt đạo, tay chân bị khóa, dù trời sinh thần lực, nếu không độc sát lao đầu, thì cũng không thể đào tẩu được......” Đại hiệp Lâm Bảo Chi nói thẳng vào đúng trọng tâm.

Lao đầu là tới đây để điểm huyệt bổ sung cho Đoàn Thụy, nên hoàn toàn loại bỏ khả năng huyệt đạo của Đoàn Thụy đã được giải, y đã khôi phục thực lực.

“Vấn đề ở chỗ, kịch độc của hắn là từ đâu ra?” Hoàng Hoa Phong nổi giận, vất vả lắm mới bắt được kẻ thù, thế mà lại trốn thoát được!

Vương bộ đầu xấu hổ, đây là đáng trách hắn và Lục Phiến môn soát người quá tệ đúng không?

Mạnh Kỳ trầm ngâm: “Vương bộ đầu là thần bộ nhiều năm, tất cả mọi nơi trên người Đoàn Thụy đều đã được kiểm tra, ngay cả trong miệng cũng kiểm, theo lý không thể có chất độc xuất hiện.”

Mạnh Kỳ ngồi xuống nâng thi thể dậy: “Hắn là tới để điểm huyệt Đoàn Thụy, vậy tư thế hẳn là như thế này Đoàn Thụy bị xích sắt khóa chặt, không thể đứng lên......”

“Có khả năng lao đầu là bị Đoàn Thụy phun độc từ miệng ra để hại chết, nếu là như vậy, ma công đã giúp bản thân nước miếng của Đoàn Thụy cũng trở thành chất độc......”

Vương bộ đầu gật đầu: “Rất có khả năng này, nhưng huyệt đạo đã bị bế, hắn vẫn vận được ma công sao?”

“Huyệt đạo chỉ là hạn chế hoạt động tay chân và vận chuyển chân khí mà thôi, không có ảnh hưởng gì tới nước miếng.” Sa Vạn Hào lên tiếng, ông ta lớn tuổi nhất ở đây, kiến thức rộng rãi.

“Trước mặt quan trọng nhất không phải là suy xét ma công của Đoàn Thụy như thế nào, mà là phải bắt hắn lại!” Hoàng Hoa Phong hầu như mất kiểm soát.

Vương bộ đầu nói ngay: “Đoàn Thụy có ‘Tà ma’ trong người, dù không gây ra án mạng thì cũng không thể để hắn đi lại lung tung, ta lập tức phát văn thư lên quận thành!”

“Ta sẽ hỗ trợ đuổi bắt.” Mạnh Kỳ trầm giọng.

Nếu Đoàn Thụy không chạy qua Dĩnh thành, hắn sẽ phải tạm gác lại việc khiêu chiến Thanh Liên công tử.

Thứ nhất Đoàn Thụy chạy trốn, tuy hắn không có trách nhiệm, nhưng cũng phải cho Tụ Hoa phái một cái công đạo.

Thứ hai chưa chắc chắn Đoàn Thụy có luyện [ Dịch Cân kinh ] hay không, rất có thể y và nghĩa phụ y có liên quan tới chuyện Chân Thường đạo kinh năm xưa, liên quan tới gian tế vẫn còn ẩn núp trong tự, dù mình đã rời khỏi Thiếu Lâm, nhưng sư phụ và tiểu sư đệ vẫn còn ở trong tự, vẫn phải tìm ra gian tế để bảo vệ họ.

Thứ ba chín tư thế của Đoàn Thụy còn nhiều điểm phải xem xét.

Tề Chính Ngôn vốn chỉ là đi ma luyện, không nhất định cứ phải tới Dĩnh thành, nên quyết định đi theo Mạnh Kỳ.

“Tô thiếu hiệp, Tề thiếu hiệp thật sự hiệp can nghĩa đảm.” Hoàng Hoa Phong chắp tay cảm ơn.

Mọi người nhìn các thi thể khác trong tầng tù, Lâm Bảo Chi thở dài: “Ma đầu thực tàn nhẫn, dù đã một chưởng đánh chết, mà vẫn còn kéo đứt tay chân, móc nội tạng của người ta ra......”

Mọi người đều trầm mặc.

............

“Đoàn Thụy” sau khi trốn ra khỏi tù, thì chạy vào khu sơn lĩnh.

Chạy tới khi mặt trời đã lên cao, mới quỵ xuống, dựa vào một gốc cây thở dốc.

Đôi mắt tối đen dần trở lại bình thường, ngơ ngác nhìn quanh:

“Ta, ta đang ở đâu?”

Rõ ràng lúc ngủ là ở trong nhà tù mà, sao tỉnh dậy lại thấy mình đang ở nơi hoang sơn dã lĩnh?

Có người cứu ta thoát khốn?

Không thể nào, vậy là...... ly hồn chứng phát tác, tà ma phụ thể, giết lao đầu, vượt ngục?

Đoàn Thụy càng nghĩ càng cảm thấy khả năng này chính là sự thật, hai tya ôm chặt lấy đầu, rên lên đau khổ, mình cam tâm tình nguyện bị giam giữ, để chữa bệnh, không còn hại ai, vậy mà lại làm liên lụy tới lao đầu......

“Khóc cái gì mà khóc? Đồ không có tiền đồ!” Đoàn Thụy bỗng nghe thấy một giọng nói rất quen.

Y ngạc nhiên đứng dậy nhìn quanh, nhưng chẳng thấy ai.

“Nhìn cái gì? Ta chính là ngươi ‘Tà ma’ trong miệng ngươi đó!” mặt Đoàn Thụy vặn vẹo.

Ngay sau đó, hắn lại khôi phục bình thường: “Tà ma? Ta không tiền không tài, võ công lại thấp, van xin ngươi tha cho ta đi, đừng đi theo ta nữa!”

Hắn cầu xin.

Khuôn mặt lại vặn vẹo: “Ha ha, ta chính là ngươi, ngươi chính là ta, làm sao bỏ qua nhau được? Chúng ta vốn là một thể, bị người ta ăn hiếp ai lại chẳng muốn trả thù? Chỉ có quỷ nhát gan ngươi không chịu đối mặt, rõ ràng có thực lực cường đại, mà lại không chịu giết người, ta chỉ làm thay ngươi mà thôi!”

“Nói bậy, lúc ta làm thợ săn chưa bao giờ mềm lòng, nhưng ngươi hại sư phụ, khiến ta hết đường chối cãi, không còn có được cuộc sống bình thường.....” Đoàn Thụy rơi lệ đầy mặt, “Sư phụ cứu ta thoát khỏi khổ ải, coi ta như con ruột, trong môn có thứ gì tốt cũng nghĩ tới cho ta trước tiên, luyện công mà sai, người cũng không bao giờ quở trách, mà từ từ sửa lại cho ta.”

“Ông ấy với chúng ta đều là có ơn tái tạo, tình như cha con, ngươi hại ông ấy, không phải tà ma, thì là cái gì?”

Đoàn Thụy ngửa đầu cười to, càng cười nước mắt càng ào ạt: “Ngu ngốc! ngu xuẩn! trên thế giới này tất cả đều là người xấu, chỉ có mình mới không hại mình, chúng ta vốn là một thể, tất cả những gì ta làm đều là vì muốn tốt cho ngươi.”

“Tốt cho ta? Muốn tốt cho ta thì đã không giết đi sư phụ!” Đoàn Thụy nổi giận.

Khóe môi hắn nhếch lên cười lạnh: “Biết vì sao hắn cứu ngươi không? Vì nhìn thấy thiên phú của chúng ta, đoán trong người chúng ta có mang theo tuyệt học. Hôm đó hắn đã nghi ngờ võ công của chúng ta, nếu nói ra, chắc chắn sẽ bị hắn giết người diệt khẩu, nên ta phải tiên hạ thủ vi cường!”

“Đều là ngươi suy đoán vô căn cứ mà thôi!” Đoàn Thụy quát, “Chưa kể võ công của chúng ta thì có vấn đề gì đâu!”

Hắn chuyển sang cười nhạo: “Lúc nào hắn cũng bóng gió khen bộ công pháp này, chẳng phải mơ ước muốn có nó hay sao?”

Đoàn Thụy tuổi không lớn, kinh nghiệm còn ít, không cãi lại được: “Sư, sư phụ chỉ là quan tâm ta......”

Hắn nhếch mép cười nhạo: “Ngươi thực nghĩ nó chỉ là để cường thân kiện thể? Ngươi tưởng lão già điên kia thu ngươi làm nghĩa tử là vì lòng tốt đấy hả?”

“Nghĩa, nghĩa phụ không có ý xấu!” Đoàn Thụy càng thêm khiếp sợ.

“Lão ta không dám tự luyện, muốn bắt ngươi làm kẻ chết thay mà thôi, may mà ta còn tỉnh táo, luôn lừa gạt lão, nên mới khiến lão luyện tới điên luôn......” Hắn cười đắc ý.

“Ngươi tưởng ‘Cuồng Đao’ Tô Mạnh là có lòng tốt? Cũng là mơ ước thần công của chúng ta mà thôi, lúc ở trong tù, hắn có nói lời nào về cách trị chứng ly hồn cho ngươi không? Tất cả đều là hỏi về công pháp!”

Đoàn Thụy không đáp lại, trong đầu vô cùng lộn xộn.

“Lòng người hiểm ác, chúng ta chỉ có thể tin vào bản thân mình, ta chính là ngươi, ngươi chính là ta, làm sao ta hại ngươi được! nhưng những người khác thì có! bọn họ đều mơ ước thần công của chúng ta, muốn hại chúng ta!” Vẻ mặt của y trở nên điên cuồng, đầy căm hận, “Chúng ta luyện được thần công, làm sao có thể ru rú trong một cái thành nhỏ chẳng chút tiếng tăm này, nếu đã trốn thoát, thì đừng nghĩ tới chuyện trở về nữa, đi ngao du khắp nơi chẳng phải vui hơn sao?”

Đoàn Thụy nghiến răng, đi ra đường lớn.

Ta cũng có thể tự tìm danh y!

Ba ngày sau, y đã rời xa khỏi Dĩnh thành.

Đột nhiên, y nghe thấy tiếng hổ gầm và tiếng cầu cứu ở phía trước, nên sải bước đi nhanh hơn.

Dưới chân núi, một con hổ to gấp đôi hổ bình thường đang cắn vào vai một lão giả mặc trang phục người hầu, mặc kệ lão chém đao vào mình, vì những nhát chém không hề làm nó xây xát gì.

Sau lưng lão giả là một cái xe ngựa đổ, cạnh xe có một nữ tử đã bị thương, mặc áo trắng, áo khoác vàng nhạt, ngoài khoác thêm một cái áo nhung, dung nhan đẹp đẽ, khí chất thanh nhã, bên cạnh là những thi thể, nam nữ đều có, người đang kêu cứu chính là cô.

Phùng Nguyên Tĩnh nhìn lão bộc đang gặp nguy hiểm, mình lại bị thương ở chân, không thể nào chạy thoát, trong lòng tuyệt vọng, theo bản năng kêu to cầu cứu.

Cô thấy hận ông trời, sao lại gặp phải một con hổ sắp thành tinh này chứ, cả Giang Đông rộng lớn, thường phải vào sâu trong thâm sơn dã lĩnh mới có yêu vật, yêu thú, sao giờ đi ngoài đường lớn lại gặp phải?

Cô nhìn thấy một thiếu niên khỏe mạnh tới gần, vội la lớn: “Đừng tới đây, hổ tinh nguy hiểm!”

Đoàn Thụy hít một hơi thật sâu, chạy nhanh tới, một quyền đánh ra.

Con hổ ỷ vào cơ thể đao thương bất nhập, cắn chặt vai lão bộc không buông, vung trảo chụp vào Đoàn Thụy.

Bỗng nhiên, mắt mũi nó chảy máu, cả cơ thể mềm oặt, ngã xuống, đã chết!

Phùng Nguyên Tĩnh mở to mắt, không thể nào tin được, con hổ tinh dữ dằn vậy mà bị giết nhẹ nhàng như vậy? Người hầu của mình là cao thủ bảy tám khiếu, cao thủ mở khiếu cũng có nữa, nhưng mọi người đều phải mất mạng dưới trảo của con hổ tinh này, vậy mà thiếu niên này chỉ một quyền đã đánh chết nó?

“Cô nương, cô không sao chứ?” Đoàn Thụy nâng lão bộc đi tới, bình thản hỏi.

Phùng Nguyên Tĩnh cố gắng bình tĩnh: “Đa tạ công tử cứu giúp, dám hỏi tôn tính đại danh?”

“Đoàn, Đoàn Phục Sinh.” Đoàn Thụy bịa ra một cái tên.

Từ sau ngày ấy, là một cuộc đời mới.

“Công tử hiệp can nghĩa đảm, võ công siêu quần......” Phùng Nguyên Tĩnh thoáng cúi đầu, mặt hơi ửng hồng, cảm thấy Đoàn Phục Sinh này cường đại nhưng thuần phác, hoàn toàn khác hẳn đám công tử bạn bè cô thường gặp hàng ngày.

Đoàn Thụy lần đầu tiên được mĩ nữ khích lệ và cảm kích, thì bối rối gãi đầu: “Ta là người học võ, đương nhiên phải rút đao tương trợ.”

Tự nhiên hắn thấy rất vui, chưa từng có nữ nhân nào nhìn hắn như thế này.

“Đoàn công tử là đi Trường Xuyên?” Phùng Nguyên Tĩnh hỏi.

Đoàn Thụy đâu có biết phương hướng, trả lời đại: “Phải.”

“Nhà ta vừa lúc ở Trường Xuyên, hay là công tử......” Phùng Nguyên Tĩnh lời còn chưa dứt, đã thấy Đoàn Thụy biến sắc, “Công tử, ngươi làm sao vậy?”

Đoàn Thụy đột nhiên có cảm giác sợ hãi, kinh hãi nói: “Có lẽ kẻ thù của ta đã đuổi tới......”

Có thể khiến một người một quyền đánh chết hổ tinh kinh hoảng như thế, kẻ thù của y chắc chắn rất khủng bố, Phùng Nguyên Tĩnh theo bản năng hỏi: “Đoàn công tử, sao các người lại kết thù?”

“Bị người ta vu oan, bị người ta ham muốn bí tịch trên người......” Đoàn Thụy không có kinh nghiệm giang hồ, nên nói tuột ra luôn ‘suy đoán’ của mình về đám Mạnh Kỳ.

Phùng Nguyên Tĩnh nghĩ đến chuyện vừa rồi, cắn răng nói: “Đoàn công tử, ta tin tưởng ngươi, ngươi trốn vào trong xe đi, nếu có người đến hỏi, ta sẽ che giấu giúp ngươi.”

Đoàn Thụy thấy cay mắt, trên thế giới này vẫn còn người tốt!

Hắn trốn vào trong xe ngựa, vận thần công giấu đi khí tức vào dao động, không bao lâu sau, có hai con ngựa chạy tới.

Phùng Nguyên Tĩnh thấy đó là hai người trẻ tuổi, người chạy trước mặc đồ đen, tay cầm đao, khuôn mặt tuấn mỹ, khí chất dương cương.

Kẻ thù trẻ như vậy? là hai người này khiến Đoàn công tử kinh hoảng? Phùng Nguyên Tĩnh không thể tin được.

“Vị cô nương này, nãy giờ có thấy một thiếu niên đi ngang qua không?” Mạnh Kỳ hỏi, mô tả diện mạo Đoàn Thụy, mắt nhìn quanh.