Nhất Thế Tôn Sư (Nhất Thế Chi Tôn)

Quyển 3 - Chương 187: Ai tới?

Dịch giả: Tiểu Băng

Tà ma chín đạo chưa bao giờ là một tổ chức, cũng có thù hằn nghi kị lẫn nhau, nếu có ích lợi trước mắt, họ sẽ hợp tác với nhau, nhưng sau khi thành công rồi, sẽ trở mặt vô tình, đấy là điều bình thường.

Họ không có khả năng vì việc chung mà hy sinh bản thân, nếu đã có đồng bạn, lại có viện thủ đang chạy tới, đương nhiên sẽ không toàn lực đối kháng với hắn, mà chỉ muốn làm giảm dần khí lực của hắn, tìm cách làm hắn bị thương mà thôi.

Chỉ cần không ép họ tới mức chí mạng, nếu không họ cũng sẽ liều mạng.

Trường đao giơ lên, Mạnh Kỳ toàn lực vận chuyển chân khí, sử dụng Huyễn Ma thân pháp, thân đi theo theo, giống như súc địa thành thốn, rút ngắn khoảng cách với Liệt Diễm Nhân Ma.

Tiếng tiêu nức nở vang lên, đau khổ triền miên, đâm thẳng vào trong lòng, khiến Mạnh Kỳ khó chịu, cả người như bị trói buộc, hành động trở nên chậm chạp.

“Ma ảnh hàn chưởng” Thanh tán nhân lướt tới, nâng tay phải, quanh bàn tay bạch khí tụ lại, hóa thành phiến băng, một chưởng bổ vào lưng Mạnh Kỳ.

Tuyết hoa phất phới, chân khí như con rắn trắng ào ào bay tới, uy lực kinh người.

Một chưởng này không thua gì một kích của Tưởng Hoành Xuyên, kẻ có cảnh giới đúng là có khác!

Chưởng kình chưa đến, hàn ý đã thấm vào cơ thể, mạch máu của Mạnh Kỳ như đông lại, động tác lại càng chậm thêm.

Quả nhiên không dùng ngay sát chiêu...... Mạnh Kỳ bình tĩnh, mặc kệ Thanh tán nhân sau lưng, Bát Cửu huyền công và Kim Chung tráo đều khai hỏa, cơ thể sáng màu ám kim, vồng lên dưới lớp áo, một đao vẫn không dừng chém vào Liệt Diễm Nhân Ma.

Liệt Diễm Nhân Ma bổ ra một đao, đã có tiếng tiêu làm trì hoãn đối thủ, mà hắn còn không kịp xuất đao, có khác gì làm trò cười cho người trong nghề!

Thân đao mỏng manh rung lên với tần suất cao tốc, làm dòng khí xung quanh trở nên nóng bỏng, cháy thành lửa đỏ, nếu bị chém trúng, hỏa khí này sẽ chui vào người, thiêu đốt kinh mạch.

Hắn xuất đao rất quái dị, rất khác thường, trái ngược tự nhiên, như chạm tới cảnh giới vô chiêu.

Nhưng Mạnh Kỳ đã biến chiêu, ánh đao biến đổi, trở thành trống trơn mênh mông, diễn hóa Cẩm Tú hồng trần.

Ngay từ đầu, Mạnh Kỳ đã dùng tới sát chiêu ngoại cảnh!

Dù bị tiếng tiêu ảnh hưởng khiến một đao này không thể xuất ra hết tất cả công lực, nhưng Liệt Diễm Nhân Ma không phải Tưởng Hoành Xuyên, không có khả năng dùng cảnh giới bản thân để chống đỡ, lấy tâm đấu tâm, Liệt Diễm ma đao của hắn trở nên cực kì chậm chạp, nhẹ nhàng dịu dàng, như được mẫu thân vuốt ve.

Vẻ mặt của hắn tràn ngập cuồng nhiệt, quyền thế, mĩ nữ, kim ngân, bí tịch, bảo binh, tài sản, bao nhiêu khao khát ước mơ đều hiện ra ở trng lòng, một đao vòng qua, như muốn ôm hết chúng vào lòng.

Ô, tiếng tiêu đổi điệu, đâm vào lòng Liệt Diễm Nhân Ma, bọn họ đã chuẩn bị trước chiêu đối phó với A Nan Phá Giới đao pháp của Mạnh Kỳ.

Thiên chi thương phá vỡ hộ thể cương khí, Liệt Diễm Nhân Ma nhờ tiếng tiêu đánh thức, đao mỏng rung lên, vẽ ra một con rắn lửa, vừa kịp chắn lại Thiên chi thương.

Đương! Mạnh Kỳ chém thẳng vào chân khí đang bám vào thân đao của Liệt Diễm Nhân Ma.

Cùng lúc đó, chưởng kình Băng Long của Thanh tán nhân đã bổ trúng vào lưng hắn.

Mạnh Kỳ vung tay trái, trường kiếm tiếp tục đâm tới, kiếm quang sáng rực.

Phốc, hắn phun ra một ngụm máu tươi, phiếm ám thanh, lớp áo sau lưng đã vỡ, nhưng đường kiếm lại càng trở nên nhanh hơn.

Có trước không sau, có tiến không lùi!

Hắn nhờ Bát Cửu huyền công, Kim Chung tráo và Bất Tử Ấn Pháp cứng rắn chống đỡ một chiêu của Thanh tán nhân, một phần chân khí hóa nhập vào trong kiếm thế, vô cùng đáng sợ.

Liệt Diễm Nhân Ma vừa mới ngăn trở “Lạc hồng trần”, lại đối mặt với một kiếm lấy mạng này, đành phải nghiến răng quay đao về để chặn.

Hư không chung quanh đột nhiên sáng lên, trở thành đỏ sậm, như có một đống lửa được đốt lên, lấy Liệt Diễm Nhân Ma làm tâm.

Thiên Nhân giao cảm!

Những chùm lửa quanh thân đao theo một quỹ tích riêng, tỏa ra những bông hoa lửa như thực chất, đỡ lấy Tử Ngọ.

Đương đương đương, Liệt Diễm Nhân Ma thừa cơ hất mạnh lấy thế lùi lại, không muốn liều mạng với Mạnh Kỳ, nhiệm vụ của y chỉ là cản đường, không cho Mạnh Kỳ trốn thoát mà thôi.

Một đao vừa rồi, hắn đã dùng sát chiêu ngoại cảnh, bây giờ không muốn xuất tiếp tuyệt chiêu nữa, để khỏi tổn hao chân khí và tinh thần.

Với thực lực của hắn, không có Huyễn Hình đại pháp, Bất Tử Ấn Pháp, Biến Thiên Kích Địa đại pháp tu luyện tinh thần, dù cảnh giới cao hơn Mạnh Kỳ, cũng chỉ có khả năng đánh ra ba chiêu ngoại cảnh mà thôi.

Mạnh Kỳ cũng lợi dụng phản lực do đao kiếm đánh vào nhau, vừa đẩy Liệt Diễm Nhân Ma ra, vừa xoay người, đối mặt với Thanh tán nhân.

Ô!

Tiếng tiêu trở nên bén nhọn, linh hồn Mạnh Kỳ chấn động, như bị mũi tên vô hình bắn trúng.

Hắn cắn răng, khóe mắt xuất huyết, cố gắng chống đỡ mê muội tinh thần, trường đao xoay đầu đánh xuống, hút dòng khí và sinh cơ xung quanh, khiếp hư không như thu nhỏ lại, cả trời đất chỉ còn lại một đao này.

Đao thế bá liệt, cương mãnh cực kì, Thanh tán nhân không dám chủ quan, khẽ động người, cả hai tay cùng xuất chưởng, hàn khí ùa ra lạnh lẽo, như muốn đóng băng cả Thiên chi thương.

Y đã có cảnh giới nửa bước ngoại cảnh, không dám coi thường một đao này.

Phốc!

Chưởng kình chụp lên Thiên chi thương, thế nhưng lại cảm thấy như mình chụp trúng vào không khí.

Sao lại thế?

Lưu động chân khí của hắn là giả?

Thanh tán nhân kinh hãi thất sắc, hai tay vội hất lên cao, Mạnh Kỳ đã chờ sẵn, ngay tức khắc cấp tốc chém ra chín đao, mục tiêu không phải là Thanh tán nhân, mà là “Lạc hồn tiêu” Lâm Bích Ngọc đứng ở cửa miếu sơn thần!

Mạnh Kỳ Tử Lôi kình dùng đao thế “Cuồng Lôi chấn Cửu Tiêu” để xuất Thiên chi thương, tia điện trắng bạc sáng lòa, như một con rồng điện từ xa bắn qua hư không, chỉ chớp mắt đã tới trước mặt Lâm Bích Ngọc.

Ba ba ba, tiếng chớp đánh xuống không ngừng, mặt đất bị đốt cháy đen, mấy cây tùng xanh bên đường bị chém gãy, chỗ chém phẳng lì, bóng loáng, lá xanh bay xuống, trên lá lấp loáng những tia điện nhỏ.

Mạnh Kỳ thân đi theo đao, thế nhất quyết phải đưa Lâm Bích Ngọc vào chỗ chết!

Lâm Bích Ngọc không ngờ Cuồng Đao loại thoát ra được khỏi tay hai kẻ địch, tới công kích mình, ả giỏi về âm công, giỏi về hạ độc, nhưng không giỏi về cận chiến, bị đao khí điện quang đánh tới quá nhanh, không kịp ứng đối.

Ô!

Thanh âm từ ngọc tiêu bay ra hóa thành một bức tường chắn đỡ, bị dư lực xung quanh đao khí chấn cho lung lay sắp đổ.

Ba!

Đao khí chém vào tường khí.

Mặt Lâm Bích Ngọc trắng bệch, miệng ứa máu, dính cả vào ngọc tiêu.

Một âm thanh từ ngọc tiêu bắn ra, hóa thành con phượng hoàng lửa bổ nhào vào đao khí.

Oanh!

Đao khí nổ tung, con hỏa phượng cũng tiêu tán, điện quang còn sót lại đều chém trúng vào người Lâm Bích Ngọc, đánh nát hộ thể cương khí của ả, khiến trên người xuấ thiện những vết cháy xém, bị tia điện làm cho tê liệt.

“Khốn kiếp!” Thanh tán nhân gầm lên, song chưởng đều chụp tới, hàn ý tăng lên đến đỉnh, khiến không gian xuất hiện những đóa hoa tuyết, nước bùn dưới đất đông lại thành băng.

Hai đạo chưởng kình hóa thành băng xà, “Cắn” vào cổ Mạnh Kỳ, đây là tuyệt chiêu của y, y phải cản Mạnh Kỳ giết Lâm Bích Ngọc.

Liệt Diễm Nhân Ma đương nhiên cũng tham gia, đao mỏng chém xuống, rung lên với tần suất cực nhanh, dòng khí bị ma sát mạnh tạo thành rồng lửa, bổ vào lưng Mạnh Kỳ.

Song hắn chỉ dùng chiêu thức bình thường, vì hắn chỉ cần cản một chút thôi, còn có Thanh Tán Nhân nữa mà!

Quả nhiên tiếc không dám dùng chiêu thức ngoại cảnh...... Mạnh Kỳ đột nhiên chuyển hướng, không đánh Lâm Bích Ngọc, mà xoay qua đao khí của Liệt Diễm Nhân Ma.

Rầm, bên sườn phải của hắn bị chém trúng một vết, màu ám kim trên da ảm đạm hẳn đi.

Bất Tử Ấn Pháp vận chuyển, nương theo đao khí, Mạnh Kỳ lại chuyển hướng, như Đại Bằng giương cánh, thoát khỏi hai con băng xà của Thanh tán nhân, vọt tới trước mặt Lâm Bích Ngọc.

Kiếm quang chợt lóe, Mạnh Kỳ lại vọt đi, trốn ra sau lưng cây cột của sơn thần miếu.

Rắc, cây cột bị Thanh tán nhân và Liệt Diễm Nhân Ma thẹn quá thành giận công kích đánh gãy.

Mi tâm Lâm Bích Ngọc xuất hiện một chấm đỏ, đôi mắt đầy không cam lòng, hai chân mềm nhũn, từ từ ngã xuống đất.

Từ vừa bắt đầu, Mạnh Kỳ đã định là phải khống chế lạc hồn tiêu trước, nếu không sẽ bị bó tay bó chân, đánh không đánh được, trốn cũng không trốn được, chỉ có đường chết!

Mạnh Kỳ tả kiếm hữu đao, quần áo vỡ rách, cơ bắp phồng lên, màu ám kim ảm đạm, bên hông là một vết thương to dài, máu tươi ướt áo, hét to:

“Kẻ chết chung thứ nhất!”

“Ta hiện giờ, muốn giết ta, sẽ còn phải có kẻ chôn chung khác nữa!”

Hắn tiến lên trước một bước, khí thế bức người, bừng bừng uy mạnh, thanh âm như tiếng sấm:

“Ai tới?”