Nhất Thế Tôn Sư (Nhất Thế Chi Tôn)

Quyển 3 - Chương 27: Ba tin tức

Dịch giả: Nhatchimai0000

Mạnh Kỳ quay đầu nhìn thì thấy Cảnh Thiếu cõng thanh niên dị tộc đang ngủ trên lưng hơi có vẻ băn khoăn : "Nếu muốn gặp Lục soái hay Thông hữu tướng thì cứ đi theo ta."

Nói xong, hắn không đợi hai người kia trả lời mà đi xuống cầu đá, không có ý định chờ đợi chút nào.

"Mạnh… Mạnh đại hiệp, ta tin ngươi!" Cảnh Thiếu vội vàng đuổi theo, vừa đi vừa gào lên: "Ta tên là Trường Tôn Cảnh, ngày sau chắc chắn danh chấn thiên hạ."

Hắn vốn định gọi là Mạnh tiền bối nhưng nhìn đi nhìn lại vẫn thấy khuôn mặt Mạnh Kỳ rất trẻ, cuối cùng không thể nói thế được, mà gọi là thiếu hiệp lại không thích hợp lắm với thực lực và địa vị của hắn bây giờ.

Mạnh Kỳ hơi hăn mặt, lạnh lùng nhìn về phía trước, không nói lời nào.

"Hắn là bạn tốt của ta, tên Ba Đồ, đến từ Giáng tộc, chính là một tộc trong liên quân mười tám tộc của Tây Lỗ..." Trường Tôn Cảnh liến thoắng.

"Gặp Lục soái rồi nói sau." Mạnh Kỳ duy trì hình tượng kiếm khách mặt lạnh cao ngạo, trầm giọng nhắc nhở, nơi đây không thích hợp để nói nhiều.

Trường Tôn Cảnh nhìn thần tượng, cố gắng khắc chế sự kích động tìm được đường sống trong chỗ chết, gật mạnh mấy cái xong liền không nói thêm gì nữa.

Cảnh ban đêm trong trẻo nhưng vắng lặng, không có sự ồn ã. Mạnh Kỳ nghĩ lại kinh nghiệm vừa rồi, vẫn còn cảm thấy sợ. Nếu không phải lúc trước ra mắt Kiếm Hoàng, mô phỏng được vài phần tư thế rút kiếm của ông ta thì thật không biết có thể dọa lùi được Như Ý Tăng lẫn Quỷ Vương hay không. Hơn nữa ngay cả như vậy, nhân tâm biến hóa, nhiều chỗ vi diệu hơi không cẩn thận thì bản thân không thể không vớ lấy đao xông tới, Kim Chung Tráo triển khai toàn bộ, cơ bắp từng cục, y phục căng phồng, lại thêm thực lực Như Ý Tăng và Quỷ Vương đều không phải chuyện đùa, đến lúc đánh đấm tóc giả mà tung ra thì thật là đẹp mặt, căn bản không dám nghĩ!

Tại thế giới này, cách phân chia Địa Giới, Thiên Giới, Nhập Vi và Ngộ Đạo không rõ ràng, bản chất thuộc về tu luyện thân thể và rèn luyện tâm hồn, kết hợp cảm ngộ đất trời. Thực lực và nguyên khí mấy gã Như Ý Tăng, Quỷ Vương khá tương đồng với Cửu Khiếu, tinh lực hai đại bí tàng mở hết nhưng bởi vì phẩm chất công pháp chênh lệch lớn, kém hơn An Quốc Tà, Vưu Hoàn Đa bản thân đã từng gặp không ít, đại khái bằng với Nguyên Mạnh Chi.

Công pháp chủ thế giới cũng yêu cầu rèn luyện tâm hồn, cảm ngộ đất trời, đều chú ý khí thế linh hoạt tương hỗ. Tinh thần giao chiến, tâm hồn ám đấu, chẳng qua là lúc Mạnh Kỳ chính diện chiến đấu với ba gã cao thủ Cửu Khiếu chưa từng bày ra mà thôi.

Lần thứ nhất lúc giao thủ với An Quốc Tà, bản thân còn chưa Khai Khiếu, hắn đương nhiên chưa nghĩ tới giao chiến tinh thần. Khi cõng theo Hoa Luân dạ hành, hắn "Mười bước giết một người", động tác mau lẹ, cần gì lãng phí thời gian đi tranh cái khí thế, tất cả đều bạo phát. An Quốc Tà từ đầu tới cuối không kịp đề phòng, còn chưa kịp hoàn hồn đã chết thảm tại chỗ.

Nguyên Mạnh Chi còn thảm hại hơn, ban đầu gã vốn đã đẩy được khí thế bản thân tới cao điểm, đang định áp chế khí thế, ai ngờ lại bị A Nan Phá Giới Đao Pháp khiến cho sợ run, bị thiên lôi đánh chết.

Vưu Hoàn Đa là bị lừa gạt "Phế" mất võ công, đương nhiên không cần tranh chấp khí thế, nghĩ là chỉ cần một chưởng gọn gàng đánh chết xong việc, về sau liên tục chịu đả kích. Gã không có cơ hội trọng chấn cờ trống, cuối cùng đã chết dưới kiếm của Giang Chỉ Vi.

Cho nên, tính ra Như Ý tăng và Quỷ Vương cũng không dưới cơ đám cao thủ Cửu Khiếu có được truyền thừa tốt, thế nên hắn mới phải làm ra hành động xuống nước này. Bất luận ai trong hai người đều có thể làm cho Mạnh Kỳ vừa mới có chút tiến bộ xuất hết mọi thủ đoạn mới có thể ngang tay.

Nếu hai người giáp công, Mạnh Kỳ chỉ có thể dựa vào cương khí hộ thân của Kim Chung Tráo liều mạng, đao pháp xuất ra hết, gắng gượng ngăn trở một thời gian ngắn để Trường Tôn Cảnh và Ba Đồ có cơ hội đào tẩu. Nếu mà như thế, ngày mai kinh sư sẽ có tin tức truyền bá là Kinh Thần kiếm Tiểu Mạnh chính là tên Mãng Kim Cương!

Liệt Đao cũng đã khai mở Cửu Khiếu nhưng tinh thần từng bị Phật sống đánh nát, đã mất đi tín niệm từng bước tiến bộ, sự tự tin tranh phong cùng với cao thủ chân chính, một thân thực lực mười phần không phát huy nổi năm phần, chiến lực dự tính chỉ còn năm thành so với khi toàn thịnh, chỉ hơi mạnh hơn cao thủ Bát Khiếu bình thường mà thôi.

Y vốn là có thể đánh một trận không dùng đao ý với Mạnh Kỳ, kết quả là thấy Mạnh Kỳ tu luyện Thiên Đao có chỗ tiến triển, thông qua việc thay đổi chiêu thức Lạc Hồng Trần dựa trên một loại đao đạo vừa nắm giữ được sơ bộ, chém thẳng vào tâm linh, đúng là khắc tinh của y khiến cho cuối cùng y phải chạy trốn phát cuồng.

Mà Tà Quân thì thuộc về cao thủ hiếm gặp trong hàng Cửu Khiếu, Bất Tử Ấn Pháp đặc thù, vô cùng thần kỳ, gần như nửa bước Ngoại Cảnh, có thể đánh một trận với đám Ma Hậu. Mạnh Kỳ gặp phải gã, chỉ có thể gắng mà bảo vệ tánh mạng, trừ phi đao pháp, kiếm pháp, kỹ xảo có tiến bộ lớn, hoặc Kim Chung Tráo đạt tới cảnh giới viên mãn tại đệ lục quan.

Một thiếu nữ ôm đàn từ trong con hẻm nhỏ phía trước bước ra, y phục sĩ nữ, toàn thân trắng tinh, trong trẻo nhưng lạnh lùng thoát tục. Nàng rất thuần thục và tự nhiên đi theo sau Mạnh Kỳ.

Mạnh Kỳ khẽ động, ý tưởng đột phát, truyền âm nhập mật nói: "Nguyễn cô nương, về sau gặp tràng cảnh thế này, không cần ngươi giả trang Kiếm Hoàng hay ai đó, chỉ cần tấu một khúc để ta nghe lấy khí thế?"

Hặc hặc, giả như nàng đồng ý, ta về sau khác gì diễn viên chính trong bối cảnh có nhạc nền, càng thêm uy bức ha!

Nghĩ xem, giữa một khúc Tiễn Đưa Bên Bờ Sông Dịch (Nguyên tác: Phong Tiêu Hề Hề Dịch Thủy Hàn*), bản thân hắn chắp tay hiện thân, tràng cảnh thật là phong quang cỡ nào!

* Khi lên đường, tại bờ sông Dịch (biên giới nước Triệu), Kinh Kha đã ứng tác hai câu thơ với các bạn đi tiễn:

Phong tiêu tiêu hề, Dịch thuỷ hàn

Tráng sĩ nhất khứ hề, bất phục phản

Dịch

Gió đìu hiu sông Dịch lạnh lùng ghê

Tráng sĩ một đi không trở về

"Được." Gương mặt Nguyễn Ngọc Thư không thay đổi.

Mạnh Kỳ cực kỳ vui mừng, trong lòng lại đấu tranh: "Lấy khúc nhạc nào mới được đây? Hay là tiện thể bảo Nguyễn Ngọc Thư ngâm cả thơ nữa?"

Đột nhiên Nguyễn Ngọc Thư gảy đàn, âm thanh nổ vang, uy mãnh cương liệt: "Được không?"

"Không được!" Đây là âm nhạc phù hợp bối cảnh Mãng Kim Cương, Lôi Đao Cuồng Tăng, không phải ta! Mạnh Kỳ kiên định cự tuyệt.

Nguyễn Ngọc Thư khẽ vuốt dây đàn, đinh đinh đông đông, ẩn chứa tình ý triền miên: "Chọn nhé?"

"Không được!" Quá sến!

Mạnh Kỳ đang định miêu tả kỹ càng ý tưởng, đột nhiên chứng kiến khóe miệng Nguyễn Ngọc Thư mơ hồ nhếch lên, lập tức giật mình, hai khúc vừa rồi chắc chắn là nàng cố ý chọn lựa! Nàng căn bản nghĩ mình không biết đường miêu tả!

May mà nàng không đến từ Địa Cầu, nếu không khi mình xuất hiện, sau lưng rất có thể vang lên "Người ta yêu nơi mờ mịt xa xăm... Em là trái táo nhỏ* của anh...", bối cảnh và âm nhạc như thế mà kết hợp với "thơ ca" nữa, trong khi chiến đấu với kẻ địch, Kim Chung Tráo vận hết cả lên, mái tóc giả rơi xuống thì...

*trái táo nhỏ là chỉ người yêu

Mạnh Kỳ rùng mình một cái, quyết định thôi không dám trêu chọc Nguyễn Ngọc Thư: "Được rồi, ta nói bậy nói bạ mà thôi."

Nguyễn Ngọc Thư chẳng bảo đúng sai chỉ gật gật đầu, vẫn vẻ trong trẻo lẫn lạnh lùng như cũ.

...

Nguy hiểm ẩn tàng, bước chân mấy người cực nhanh nên không bao lâu đã quay trở về dịch quán.

Sau khi bái kiến Lục Quan, Trường Tôn Cảnh vội vàng nói: "Lục soái, hoà đàm chỉ là ngụy trang, Tây Lỗ muốn kéo dài thời gian để giải quyết nội hoạn! Một khi chúng giải quyết xong thì mặc kệ hoà đàm như thế nào cũng đánh xuống phía nam, vó ngựa giày xéo khắp Trung Nguyên!"

"Tây Lỗ đang có thế thắng mà phải ngừng đích thực không phù hợp tác phong của chúng." Lục Quan như đã đoán trước được từ lâu bèn gật đầu. "Chẳng qua triều đình cũng muốn tranh thủ thời gian chỉnh đốn binh mã, bố lại phòng tuyến."

Ông ngừng một chút rồi lại hỏi: "Không biết là nội loạn gì?"

Ba Đồ bị thương dựa vào thành ghế kể: "Chúng ta vốn không phải một thể mà do nhiều bộ tộc nhỏ gộp thành, trong đó Dư tộc mạnh nhất, phụ thuộc có đến bảy tám bộ lạc. Bọn họ mang theo chúng ta xâm nhập Trung Nguyên. Thế nhưng có nhiều bộ tộc bao gồm cả Giáng tộc của ta luôn ngưỡng mộ Trung Nguyên, mâu thuẫn với Dư tộc vô cùng lớn."

"Khi đến thượng du Bùi Thủy, mấy bộ tộc chúng ta cuối cùng quyết định tách ra, đi về phía Tây, kết quả rất nhiều vị thủ lĩnh dính độc thủ, dẫn phát hỗn loạn. Chúng ta che chở Thiếu chủ xuôi nam, tìm kiếm sự ủng hộ từ Trung Nguyên."

Mạnh Kỳ không am hiểu phân tích thế cục nên quyết định chỉ là người dự thính, còn Nguyễn Ngọc Thư thì ngồi ăn nốt số điểm tâm còn dư lại.

"Thiếu chủ hả? Hắn có lực hiệu triệu cao không?" Lục Quan đi thẳng vào vấn đề chính.

Ba Đồ trịnh trọng nói: "Thiếu chủ huyết thống của gia tộc Thiên Thần, chỉ cần hắn hiện thân trước quân, Giáng tộc chúng ta và tuyệt đại bộ phận những bộ lạc khác sẽ phục tùng. Kỳ thật, hiện tại họ đang rất phản loạn, theo cách nói của Trung Nguyên là quần long vô thủ, chỉ có thể chậm rãi bị Dư tộc áp chế, nuốt chửng."

"Thiếu chủ các ngươi đang ở tại kinh thành sao?" Lục Quan thản nhiên hỏi, thể hiện rõ phong thái danh tướng.

Ba Đồ gật mạnh: "Vâng, Thiếu chủ tìm được nơi ẩn thân an toàn, chúng ta ra ngoài tìm hiểu tin tức, xem vị hoàng tử nào có thể nương tựa được, kết quả lại gặp phải Liệt Đao. Lục Nguyên soái, ta và Cảnh Thiếu đều tin tưởng nhân cách của ngài, cũng tin tưởng Mạnh đại hiệp nên bây giờ sẽ dẫn ngài đi gặp Thiếu chủ."

"Không vội." Lục Quan không kích động và cấp bách chút nào, "Hiện tại không biết bao nhiêu cao thủ âm thầm theo dõi. Dẫn chúng ta đi chỉ hại Thiếu chủ của ngươi. Chờ ngày mai Lục mỗ bái kiến Hữu tướng xong sẽ mời hắn tự thân xuất thủ."

Tạm thời thế đã, người chân chính có quyền quyết định vẫn là Hoàng Đế hiện đang hôn mê. Nhưng nước không thể một ngày không có vua. Trong mấy ngày tới đây, Hữu Tướng tất phải tìm được thánh chỉ, rồi mời tân chủ kế vị. Đương nhiên trước mắt vẫn là Thái tử giám quốc.

Thái độ bình tĩnh của Lục Quan lây sang Ba Đồ và Trường Tôn Cảnh, thần sắc của hai người lập tức trầm tĩnh lại.

"Còn có hai tin tức, chủ nhân của Dư tộc nghe nói là đệ tử một vị cường giả Ma Môn, lần này xâm lược vào trung nguyên cũng có không ít bóng dáng người của Ma môn." Trường Tôn Cảnh hồi tưởng lại một chuyện khác.

"Nếu là âm mưu của Ma môn, sự tình Ma Hậu và Tà Quân lên kinh đô cần phải suy nghĩ thêm nữa, có lẽ không chỉ là ủng hộ thất hoàng tử..." Lục Quan trầm ngâm nói.

Trong phòng chỉ có Mạnh Kỳ, Nguyễn Ngọc Thư, Lục Quan, Hổ đạo nhân và Trường Tôn Cảnh, Ba Đồ nên chuyện thế này có thể nói thẳng ra.

"Tin kia là gì?" Mạnh Kỳ mặt lạnh, miệng lạnh lên tiếng.

Hắn cảm thấy giả bộ trong thời gian dài như vậy, mặt mũi cũng như thần kinh của mình đều mỏi mệt vô cùng.

Ba Đồ không quá khẳng định: "Dư tộc phái sứ giả hoà đàm, ngoại trừ kéo dài thời gian ra thì dường như có liên quan tới Ma Môn, hình như tìm bảo vật Ma Tôn gì đó?"

"Bảo vật Ma Tôn? Hắn tọa hóa ở kinh sư?" Hổ đạo nhân quá sợ hãi.

Mạnh Kỳ lẫn Nguyễn Ngọc Thư căn bản chưa từng nghe chuyên Ma Tôn, đành phải chờ đợi Hổ đạo nhân giải thích.

"Đạo trưởng, ngươi biết bảo vật Ma Tôn? Là cái gì thế?" Trường Tôn Cảnh cũng kiến thức nông cạn.

Hổ đạo nhân thở dài: "Ma Tôn là Đại Tông Sư Ma Môn một đời, thống nhất Ma Môn vốn phân tách, thực lực cao hơn Ma Hậu, Quốc Sư một chút, nghe nói đã từng đụng tới cảnh giới Thiên Nhân Hợp Nhất, Phá Toái Hư Không, được coi là một vị Ma Môn chi chủ mạnh nhất sau Tổ Sư của Ma Môn."

"Nhưng trong thời điểm cường thịnh, ở thời điểm Ma Môn phục hưng, lúc ai nấy đều cho rằng đó là thời điểm huy hoàng nhất của hắn thì đột nhiên hắn thấu rõ cõi trần, buông bỏ nghiệp lớn, bồng bềnh xuất gia, từ đó về sau tuyệt tích giang hồ, vô hình vô bóng, tính theo tuổi tác thì có lẽ tọa hóa nhiều năm rồi."

"Khi đó Ma Hậu tuổi còn quá nhỏ, trấn áp không nổi Ma Môn, Ma Môn lại loạn, đến lúc bà ta trở thành Đại Tông Sư, Ma Môn lại có Tà Quân, Quỷ Vương, Âm sư đều là những cao thủ đỉnh phong, khiến hùng tâm tráng chí thống nhất Ma Môn của bà ta bị ngăn trở. Thực tế, Tà Quân đã mấy lần bị Ma Hậu đuổi giết mà không việc gì, mấy ai có thể so đo với Đại Tông Sư."

"Còn chuyện bảo vật Ma Tôn, ta không phải người trong Ma Môn nên không thể biết được."

Mạnh Kỳ nghe thế thì nhăn nhó, bây giờ hắn đặc biệt nhạy cảm với những thứ nhìn thấu nhân thế, xuất gia thành tăng cái gì đó.

Ba Đồ suy nghĩ một chút nói: "Thiếu chủ nhà ta dường như biết một chút chuyện về nơi Ma Tôn hạ lạc..."

"Không cần nhiều lời, cứ để Lục mỗ bái kiến Hữu tướng bàn bạc đã." Lục Quan sợ tai vách mạch rừng, cắt ngang câu chuyện.

Rời khỏi gian phòng, ánh trăng như sương, Trường Tôn Cảnh xoa xoa đôi bàn tay nói: "Mạnh đại hiệp, không thể tưởng được đao pháp của ngươi cũng rất xuất sắc, ta thường khoe khoang đao pháp thành tài, hôm nay mới biết, đao pháp của ta còn kém xa lắm."

"Ngươi tuổi không lớn lắm, cũng không chút tên tuổi, hẳn là học võ không lâu a?" Hổ đạo nhân mỉm cười hỏi.

Trường Tôn Cảnh trầm ngâm một chút, gật đầu nói: "Ta vốn là tên ăn mày, ngẫu nhiên kiếm được một bản bí tịch, lúc này mới tu luyện ra Chân Nguyên thượng thừa, tất cả đao pháp đều do bản thân mò mẫm qua thực chiến."

"Thi triển xem sao." Đột nhiên Mạnh Kỳ mở miệng.