Nhất Thế Tôn Sư (Nhất Thế Chi Tôn)

Quyển 3 - Chương 50: Tiện đường lấy kiếm, rượu còn chưa mở

Dịch giả: Hàm

Diệp gia là thế gia hàng đầu bản địa, phủ đệ của họ không ai không biết nên Mạnh Kỳ nhanh chóng tìm được tới nơi.

Diệp phủ xây tựa lưng vào sông, phòng ốc liên tiếp, cây cối um tùm râm mát, tiếng chim hót líu lo, không gian yên tĩnh tách biệt hẳn với đường phố ồn ào.

Gần mười gia đinh thị vệ luôn túc trực canh giữ ngoài cửa Diệp phủ, kẻ cao lớn vạm vỡ, kẻ nhanh nhẹn tinh khôn, hai người cầm đầu đều là hảo thủ tứ khiếu cho thấy nguồn lực to lớn của thế gia.

Mạnh Kỳ đi quanh tường bao một vòng, hắn nhận thấy khả năng phòng thủ phía ngoài của Diệp gia không bằng hoàng cung hay phủ thái tử trong nhiệm vụ vừa trải qua. Gia chủ Diệp gia và các nhân vật trọng yếu đều là cao thủ bát khiếu hoặc cửu khiếu nên tự thân có thể ứng phó đa số nguy hiểm, vì thế chỉ cần bố trí những gia đinh thị vệ bình thường xung quanh để tiện sai khiến, tổ chức phòng ngự chu đáo ở những khu vực quan trọng, sai hảo thủ đi theo bảo vệ tất cả các công tử, hằng ngày cho người tuần tra quanh phủ, tất cả như vậy là đã đủ, không cần thiết phải bố trí vài bước ngoài tường một cao thủ Khai Khiếu đứng gác, cao thủ Khai Khiếu trong phủ không dư thừa đến mức đó, làm sao sánh được hoàng cung và phủ thái tử, nơi tập trung quá nửa nhân lực vật lực của thiên hạ.

Tới một chỗ kín đáo có cây cối tươi tốt che khuất, Mạnh Kỳ vểnh tai lắng nghe rồi chống tay trái vọt qua tường bao hạ xuống phía sau một tòa giả sơn.

Không lâu sau, một đội gia đinh đi tuần qua, vì mới sáng sớm nên kẻ nào kẻ nấy vẫn lơ mơ chưa tỉnh hẳn, Mạnh Kỳ cứ việc ngồi yên một chỗ đợi họ đi xa, thậm chí hắn không cần vận dụng Bất Tử Ấn Pháp.

Mạnh Kỳ thi triển Huyễn Ma Thân Pháp hóa thành từng vệt bóng mờ chạy về phía hậu viện gần đó.

Trong viện, một gã gia đinh đang luyện công buổi sáng, làn da như đồng thau, mồ hôi nhễ nhại, bỗng mắt gã hoa lên, một bóng người áo xanh bỗng thình lình hiện ra trước mặt như ma quỷ giữa ban ngày, còn chưa kịp thấy mặt mũi đối phương ra sao, chưa kịp hô lên cầu cứu đã bị điểm trúng huyệt ngã ngửa ra.

Mạnh Kỳ phóng tinh thần ra ngoài, kết hợp thủ ấn thân ấn, hắn nhìn thẳng vào mắt gã gia đinh.

Gã gia đinh chỉ thấy một đôi mắt sâu thẳm như hồ nước bằng phẳng không gợn sóng, giữa hồ nước bỗng xuất hiện một vòng xoáy lớn muốn hút cả tinh thần và thể xác của người ta vào đấy, người trước mặt trở nên ngày càng cao lớn hùng vĩ như thần ma.

Mạnh Kỳ cởi bỏ á huyệt cho gã rồi bình thản hỏi:

"Ngôi viện của Quỷ Ảnh Kiếm Lý Toại ở đâu, tới đó bằng cách nào?"

Gia đinh không thể vận chuyển nội công chống lại nên đành khai:

"Ở Lan Hương Viện, quanh đó đều là khách khanh... Đi qua cây cầu đối diện rồi quẹo phải, ngôi viện thứ ba..."

Gã khai rõ ràng chi tiết, kể cả Lý Toại là cao thủ thất khiếu, khách khanh quanh đó toàn lục khiếu trở lên, một khi bị phát hiện chắc chắn sẽ bị vây công.

Mạnh Kỳ không có ý lạm sát kẻ vô tội, hỏi xong đường đi bèn điểm thụy huyệt gã gia đinh rồi ném vào trong sương phòng, áo xanh bồng bềnh, hắn chắp tay đi về phía Lan Hương Viện.

Sau khi tu luyện Bát Cửu Huyền Công và Bất Tử Ấn Pháp, giác quan của Mạnh Kỳ càng thêm nhạy cảm, tinh thần càng thêm mạnh mẽ nên dọc đường hắn luôn dễ dàng phát hiện hành tung của các đội tuần tra để chủ động né tránh, dù đi gấp nhưng vẫn có cảm giác nhàn nhã như dạo chơi, cộng thêm sự đặc dị của Huyễn Ma Thân Pháp, nếu có ai tình cờ nhìn thấy cũng chỉ cho là hoa mắt gặp ảo ảnh mà thôi.

Không lâu sau, Mạnh Kỳ đã thấy tấm bảng đề Lan Hương Viện, còn chưa kịp đột nhập vào, cánh cửa ngôi viện bên cạnh bỗng mở đánh két, một lão già tóc bạc bước ra ngoài.

Thu liễm khí tức che giấu âm thanh một cách tự nhiên, đây ít nhất là cao thủ thất khiếu... Mạnh Kỳ lao tới, thân pháp như ma quỷ, súc địa thành thốn, hắn đâm trường kiếm vẫn còn trong vỏ về phía lão già.

Lão già tóc bạc hoàn toàn bất ngờ, thậm chí lão chỉ kịp thấy cái bóng xanh nhoáng lên thì đối phương đã xuất hiện trước người, dưới ánh mặt trời sáng sớm vỏ kiếm lấp lánh ánh vàng, ánh sáng nhấp nhóa hoa mắt phối hợp với trường kiếm biến ảo liên tục khiến khắp không gian là ảo ảnh, lúc nào cũng là ảo ảnh làm người ta nhìn không thấu sờ không thấy, căn bản không biết nên ứng phó thế nào, bởi lẽ không thể nhận rõ từng ảo ảnh từng chỗ biến hóa thì chắc chắn sẽ bại vong.

Lão già thậm chí không thể phân tâm kêu cứu, lão phải dùng toàn tâm toàn ý đối phó chiêu kiếm này, mồ hôi chảy đầy trán, thân hình liên tục lùi về phía sau, mãi đến khi chạm lưng vào cánh cửa lão mới đẩy song chưởng ra, tùy trường kiếm biến hóa ra sao liền biến hóa theo, vất vả vô cùng.

Đột nhiên, bóng kiếm tan vỡ, trường kiếm trở về chất phác tự nhiên, không biến hóa, không hoa lệ, chỉ đâm thẳng một cách đơn giản vào giữa lòng bàn tay lão già.

Lão già thu thế không kịp đành phát chưởng kình đánh lên mũi kiếm.

Nhưng lão lại biến sắc lần nữa, khi chưởng kình chạm kiếm, mũi kiếm trống rỗng phù phiếm vô lực khiến chưởng kình phóng tới như nước chảy xuống biển, biến mất không còn tăm tích.

Không có chỗ mượn lực, thân hình lão loạng choạng chúi về phía trước, từ mũi kiếm đột nhiên tuôn ra luồng nội lực cực mạnh như sóng vỗ bờ, luồng nội lực đó hết sức quen thuộc.

Đó đúng là chưởng kình lão đã phát ra.

Chân khí chảy ào ạt từ mũi kiếm vào thân thể nhanh chóng phong bế mọi đại huyệt, lão già gục xuống.

Mạnh Kỳ không thể ẩn giấu nữa, hắn tranh thủ xoay người nhảy vào Lan Hương Viện rồi chạy thẳng tới sương phòng phía trái, trong viện chỉ nơi đó xuất hiện tiếng hô hấp kéo dài đặc trưng của một cao thủ.

Nha hoàn đang bưng chậu đồng đi trong viện bỗng thấy hoa mắt, một bóng xanh nhoáng qua trong tích tắc rồi biến mất. Dù bây giờ là thời điểm ban ngày nhưng nàng vẫn thấy lạnh cả người, da đầu tê dại, chẳng lẽ là ma quỷ hiện hình?

Nếu chẳng phải do sợ ra tay trong viện sẽ gây động tĩnh khiến Lý Toại cảnh giác thì Mạnh Kỳ chắc chắn đã điểm huyệt ngủ của nàng.

Rầm!

Tiếng cửa phòng bị đá bung ra, nha hoàn nheo mắt nhìn lại, bóng xanh kia lại lóe lên chui vào phòng Lý Toại lão gia.

Lý Toại đang ngồi xếp bằng vận chuyển công pháp, một thanh kiếm rất mảnh gác ngang đầu gối, nghe tiếng cửa phòng bị phá, hắn chộp lấy chuôi kiếm định nhảy lên.

Đúng lúc này, một thanh trường kiếm tỏa hơi lạnh thấu xương đâm thẳng tới vị trí phía trên cách đỉnh đầu hắn năm tấc, nhìn qua có vẻ cực kém chính xác vì nó đâm vào không khí nhưng trong lòng Lý Toại lại vô cùng hoảng sợ, hắn biết theo đà nhảy lên hiện nay, mi tâm hắn sẽ đụng một cách chính xác vào mũi kiếm, không khác gì đang chuẩn bị tự sát.

Hắn vội vàng sử chiêu Thiên Cân Trụy ngăn đà nhảy lên rồi vung kiếm quét ngang ý đồ bức lui kẻ địch.

Kiếm quang tung hoành, bóng kiếm mờ mịt, lưỡi kiếm thật sự giấu trong bóng tối như rắn rình mồi, quả xứng với cái danh Quỷ Ảnh.

Mũi kiếm của Mạnh Kỳ đột nhiên ngoặt nhanh xuống dưới, thân kiếm như 1 đòn bẩy hất toàn bộ cơ thể hắn tung lên trời, đầu dưới chân trên khiến hắn tránh thoát cú chém ngang rồi tiện đà đâm thẳng kiếm xuống huyệt bách hội Lý Toại.

Động tác quái dị như tà ma.

Không hay, trúng kế rồi! Lý Toại vừa sử Thiên Cân Trụy ép thân thể rơi xuống nên không cách nào biến hóa thân pháp lần nữa, đối mặt cú đâm này hắn chỉ còn cách mượn đà chém ra của kiếm, dùng hết sức nghiêng người nhào về phía trước.

Đúng lúc này, trường kiếm của Mạnh Kỳ rời tay lao xuống như tia chớp, phụp một tiếng cắm xuyên qua ót Lý Toại, đóng đinh hắn trên mặt đất.

Mạnh Kỳ lộn ngược lại rồi nhẹ nhàng hạ xuống, sau đó rút trường kiếm lên, tiện tay quơ luôn thanh kiếm của Lý Toại, mũi chân hơi nhún, hắn phóng đánh vèo ra khỏi cửa.

Quá trình giao thủ chỉ diễn ra trong một tích tắc ngắn ngủi, nha hoàn căn bản không kịp phản ứng, chỉ biết trơ mắt nhìn Lý Toại lão gia toi mạng, đến lúc xong xuôi nàng mới như bừng tỉnh, hét ầm lên:

"Có thích khách!"

Tiếng kêu the thé làm kinh động toàn bộ đám khách khanh cư ngụ xung quanh, kẻ lao khỏi phòng, kẻ thu công dỏng tai nghe ngóng xác định nguồn gốc tiếng kêu.

Mạnh Kỳ xẹt ngang qua nha hoàn chạy khỏi cửa tiểu viện, hắn không hề quay đầu, áo xanh phấp phới, thi triển Huyễn Ma Thân Pháp đến cực hạn, dùng tốc độ như ma quỷ qua mặt hết đội gia đinh đi tuần, hắn nhanh chóng tới sau hòn giả sơn.

Đến lúc này đám khách khanh mới chạy tới chỗ Lý Toại ở Lan Hương Viện, nơi đó chỉ còn lại một nha hoàn đang sợ muốn ngất xỉu và một Lý Toại ngã sấp trên vũng máu đỏ xen lẫn óc trắng trong phòng.

Trong phòng không hề hư hỏng mất mát gì.

"Thích khách đâu?" - Người thì kiểm tra thi thế, người thì hỏi gấp.

Nha hoàn sợ hãi nói:

"Giết chết Lý gia xong bỏ chạy rồi."

"Giết bao giờ?" - Một khách khanh truy hỏi.

"Lúc hắn đá văng cửa vào giết Lý gia là tôi hô luôn." - Nha hoàn trả lời hơi thiếu trung thực.

Đám khách khanh kinh hãi, từ lúc nha hoàn hô lên đến khi bọn chúng chạy tới chỉ ngắn ngủi mấy lần hô hấp, vậy mà thích khách đã kịp giết Quỷ Ảnh Kiếm Lý Toại rồi? Nhưng hắn là cao thủ thất khiếu đã bắt đầu hình thành nội thiên địa, kiếm pháp xuất chúng kia mà?

"Đuổi theo!"

"Mau bẩm báo gia chủ!"

Đám khách khanh chia làm hai tốp hành động, nhóm người đuổi theo Mạnh Kỳ vừa ra khỏi cửa viện mới sực nhớ ra không biết thích khách đã chạy về hướng nào.

Bọn chúng vội hỏi những gia đinh quanh đó nhưng chưa ai từng nhìn thấy một người áo xanh.

Mạnh Kỳ nhảy ra ngoài tường bao, lẫn mình vào dòng người qua lại trên đường, hắn cất thanh kiếm của Lý Toại vào bọc đang đựng Tà Kiếp, cột chắc Băng Khuyết Kiếm rồi thản nhiên đi về phía Vũ Phượng Lâu. Người qua đường đông dần, chợ buổi sáng ồn ào náo nhiệt.

Hắn đi được một đoạn thì trong Diệp phủ mới vọng ra tiếng kinh hô, tiếng quát hỏi, tiếng người chạy qua chạy lại rầm rập hết sức hỗn loạn.

Hà hà, Mạnh Kỳ cười thầm, bước chân vẫn thong thả như cũ, hắn rẽ vào con đường dẫn tới Vũ Phượng Lâu.

Đến khi Diệp gia phân công người ngựa xong xuôi, cao thủ bắt đầu chạy ra ngoài phủ tìm kiếm thì Mạnh Kỳ đã mất dạng từ bao giờ, trên đường đang có rất nhiều nhân sĩ áo xanh đeo kiếm qua lại.

Cầm túi thịt đầu heo và thịt bò hầm nước tương, Mạnh Kỳ nhanh chóng quay lại cửa hàng gạo Hoán Hoa, người của Diệp gia chưa tìm tới khu vực này mà vẫn loanh quanh kiểm tra những nhân vật áo xanh đeo kiếm gần Diệp phủ.

"Này, cho các ngươi một phần." - Mạnh Kỳ cười tít mắt ném cho chưởng quỹ và tiểu nhị một gói đồ ăn đã chuẩn bị sẵn.

Hai người vội vã cảm ơn, biểu đệ của Tề chủ sự có vẻ hào phóng hơn đường đệ kia nhiều.

Vào hậu viện, Mạnh Kỳ mở cửa phòng, thấy Tề Chính Ngôn đang ngồi lau bụi bám trên vò rượu, rõ ràng đây là loại rượu đã ủ lâu năm.

Hắn bóc lớp giấy hồng dán trên miệng vò, tức thì mùi rượu xen lẫn mùi hương hoa quế tỏa ra ngào ngạt khiến Mạnh Kỳ phải hít hít thêm mấy cái.

"Sao về nhanh vậy?" - Tề Chính Ngôn thuận miệng hỏi, hắn nghĩ rằng Mạnh Kỳ mới tới nên phải tốn thời gian tìm đường.

Mạnh Kỳ cười hì hì đặt thịt đầu heo và thịt bò xuống bàn rồi nghênh ngang ngồi xuống, tự rót cho mình một chén Hoa Quế Nhưỡng, ực một hơi uống cạn sau đó hắn gắp một miếng thịt heo một miếng thịt bò hầm tương đưa lên miệng nhai tóp tép, một món béo mà không ngấy, một món săn mà không dai, đúng là mỹ vị.

"Rượu ngon! Thịt ngon!" - Mạnh Kỳ khen lớn, hắn cởi bọc trên lưng xuống, lấy thanh kiếm của Lý Toại ra bỏ lên bàn rồi nhìn Tề Chính Ngôn cười - " Ta tiện đường đi lấy một thanh kiếm."

Thấy thanh kiếm, đồng tử Tề Chính Ngôn bỗng co lại.