Nhất Thế Tôn Sư (Nhất Thế Chi Tôn)

Quyển 4 - Chương 327: Sự tình ban sơ

Dịch giả: Tiểu Băng

Đặng đặng, sàn nhà hơi lắc lư, nhân viên an ninh – hung khí hình người đang ào ào chạy tới bên này.

Ngô Du Minh ấp úng, cuối cùng cũng nghiến răng nói: “Dẫn chúng ta thoát khỏi đây trước, bây giờ không có thời gian để giải thích nhiều.”

“Rất tốt, hiểu rõ thời thế mới là người tài giỏi.” Mạnh Kỳ cười cười, thò tay trái ra, điện bắn loẹt xoẹt, hóa thành hai cánh tay, mỗi tay tóm lấy một người, thân hình giải trừ ngưng tụ, tạo thành một tàn ảnh chém thẳng về phía đối diện như một tia sét khổng lồ.

Tư!

Tia sét hình người Mạnh Kỳ xuyên qua bốn nhân viên an ninh vẫn còn chưa kịp phản ứng, làm tóc cả bọn dựng đứng, da dẻ cháy đen, bên ngoài lớp kim loại mang trên người là những tia điện lấp lóe nho nhỏ.

Rầm! Cả đám ngã xuống gần như cùng một lúc, thân hình Mạnh Kỳ lại ngưng tụ thành hình người, súc thế, tông mạnh vào bức tường bên phải.

Đùng đùng!

Cả tòa nhà rung rinh như gặp động đất, bức tường nứt ra, vết nứt không ngừng lan rộng.

Mạnh Kỳ xách Ngô Du Minh và Nam Cung Xung vọt ra khỏi tòa nhà, hai chân đạp liên tục, như giẫm trên đất bằng từng tầng đi xuống.

Đột nhiên, một con phượng hoàng hiện ra trong tầm mắt hắn, một nắm tay trắng muốt không chút sợ hãi đánh ra.

Thấy tòa nhà rung rinh, Nữ Đế hiểu ngay kẻ địch định làm gì. Cô cũng húc vỡ tường, đuổi theo.

Bàn tay phải của Mạnh Kỳ đánh ra đỡ một chưởng của Nữ Đế, chân phải như roi đá một cước, vừa vặn đỡ đòn một cước của đối phương cũng vừa đá tới.

Rầm rầm! Hai người tốc độ cực nhanh, dù không sử dụng được sức mạnh trời đất, dù phải vừa đánh vừa giữ thăng bằng, thì chỉ trong chớp mắt cũng đã trao đổi hai mươi mấy quyền hai mươi mấy cước, giữa không trung toàn là tàn ảnh, tiếng nổ liên miên, bức tường bị phá tưng bừng, mảnh vỡ rơi tung tóe.

Nguyên Thần của hai người đều cường đại, họ giao thủ hoàn toàn bằng bản năng, chưởng chỉ quyền cước đều vừa vặn ngăn cản đối phương, cực kì đơn giản nhưng vô cùng phù hợp, nhắm thẳng vào điểm sơ hở của đối phương.

Nữ Đế rất bình tĩnh, cô không cần phải nóng lòng chiến thắng, đây là trụ sở của Công ty trò chơi Thương Khung, có rất nhiều cao thủ, điện cũng sắp có lại rồi, tới lúc đó, người này có chắp cánh cũng không trốn thoát!

Phanh! Hai người lại đấu một quyền, khí lãng tạo thành những vết lõm như hố đạn lên mặt tường.

Bỗng nhiên, những tia lửa điện bừng lên, Mạnh Kỳ đổi cách công kích.

Nhưng tay trái của Nữ Đế cũng không còn là tay người, mà hóa thành một ngọn lửa, bao phủ điện quang, tiếp tục đốt về phía Mạnh Kỳ.

Giống với cơ thể Mạnh Kỳ là dùng điện tạo thành, thân thể của cô cũng là năng lượng lửa của lò phản ứng hóa thành, nên có khả năng mang tới chiến lực hơn hẳn người thường.

Phanh phanh phanh! Lôi Thần và Hỏa thần đánh nhau, điện và lửa tung tóe khắp nơi.

Bức tường đen chỗ lõm chỗ vỡ, một cảnh tan hoang, đất thì cháy xém do bị lửa và điện đốt cháy, cỏ bị đốt hóa thành biển lửa, khói bốc lên mù mịt.

Chỉ còn cách mặt đất bốn năm tầng, Mạnh Kỳ vung tay, ném Ngô Du Minh và Nam Cung Xung vào màn khói, thoát khỏi tầm ngắm của cao thủ từ trong tòa nhà xông ra.

Nam Cung Xung bị ném đi, sợ gần chết, nhưng rơi xuống đất mới thấy vững vàng, sức ném vừa vặn đã hết, không bị một tí lực phản chấn nào.

Ầm! Mạnh Kỳ và Nữ Đế toàn lực đánh ra một kích, hai cái chân phải ở giữa không trung chạm vào nhau, cả hai đều bị thương.

Mạnh Kỳ há miệng, sét vang chấn nhiếp nhân tâm, Nữ Đế cũng rít lên, hai người cùng xuất ra một loại chiêu, nên triệt tiêu lẫn nhau.

Nữ Đế phất tay như đang đánh đàn, sợi đàn là những sợi tơ vô hình, trói lấy nguyên thần, Mạnh Kỳ thì tả chưởng vỗ xuống, mênh mang cao xa, từ tâm mà ra, theo tâm mà biến, khó nắm được cũng khó mà đỡ được.

Ba! Hai bàn tay chạm vào nhau, hai người đều thân bất do kỷ tạm dừng nửa nhịp, ánh mắt hơi dại ra.

Nhưng Mạnh Kỳ tỉnh lại nhanh hơn Nữ Đế, cơ thể hắn tan ra, hóa thành những sợi điện màu trắng bạc, dọc theo tường bắn xuống đất, như một mảng sóng nước, tốc độ cực nhanh.

Nữ Đế muốn đuổi theo thì đã không còn định vị được kẻ định, chỉ còn nhìn thấy những tia điện đang tỏa ra khắp tám phương.

Khói mù đã phủ kín những tầng bên dưới.

“Nguyên Thần của hắn không mạnh bằng ta, nhưng lại có khả năng nắm vững mọi thứ từ mỗi chi tiết nhỏ nhặt, khả năng khống chế tâm linh và tinh thần mạnh hơn ta một chút......” Nữ Đế nghĩ.

Cô không đuổi theo nữa, vì rời khỏi phạm vi của tòa nhà, sẽ rất dễ bị đám “người giám thị” ở trên trời nhìn thấy, “Tuân thủ pháp luật” là tốt nhất.

............

Nam Cung Xung và Ngô Du Minh vẫn còn chưa tỉnh hồn, đã thấy những tia điện hội tụ, ngưng tụ ra một người quen thuộc.

“Đi về.” Mạnh Kỳ chỉ chỉ chiếc xe bay ở bên cạnh.

Nam Cung Xung ngơ ngác mở cửa xe, Mạnh Kỳ thì và Ngô Du Minh ngồi ở hàng phía sau, đối diện với nhau.

“Ngô tiên sinh, nói những gì anh biết đi.” Mạnh Kỳ nói.

Ngô Du Minh thở dài một hơi: “Trò chơi ‘Hắc Sơn Lão Yêu’ là căn cứ trên mộ thế giới có thật, chỉ là có kết cấu hành tinh, hằng tinh, vũ trụ khác với chúng ta.”

“Ngài và Nữ Đế trông rất giống nhau, hẳn cũng là từ trong thế giới Hắc Sơn Lão Yêu đi ra nhỉ? Không ngờ, không ngờ, có người có thể không cần dùng tới sự hỗ trợ của chúng ta mà cũng tới nơi này được......”

“Thế giới thật?” Nam Cung Xung chấn kinh.

Mạnh Kỳ vẫn rất bình thản: “Bắt đầu là như thế nào?”

“Ông chủ không biết từ đâu có được một cái mảnh vỡ rất kì quái, nhìn giống thủy tinh, lấp loáng ánh sáng, rất là đẹp, nhưng hình ảnh ở bên trong đó lại rất mông lung, không thể nào nhìn rõ, cầm trên tay không hề có một tí sức nặng nào.” Ngô Du Minh nói. “Những ai lỡ chạm vào mảnh vỡ đó, tới lúc ngủ đều sẽ mơ thấy những chuyện xảy ra ở bên trong thế giới ‘Hắc Sơn Lão Yêu’, mọi thứ chính là từ đó mà ra.”

“Qua mấy năm thử nghiệm, chúng ta đã dùng kĩ thuật chuyển ý nghĩ thành hiện thực tạo nên một mối liên hệ ổn định với mảnh vỡ, có thể chế tạo ra những cảnh tượng tùy theo suy nghĩ của mình vào thế giới Hắc Sơn Lão Yêu, nhưng đương nhiên, tới giờ cũng vẫn chưa hoàn thiện, cho nên mới biến nó thành trò chơi, quảng cáo rộng rãi, để những người chơi vào trong đó thăm dò thay cho chúng ta, giúp chúng ta dần hoàn thiện nó. Tới nay đã được mười năm, các dữ liệu cũng đã khá là phong phú, đã mò mẫm được chút bí mật của mảnh vỡ, đã có thể dùng một loại trang bị chế tạo ra hiện thực từ ý nghĩ để đưa linh hồn của con người vào trong thế giới mảnh vỡ, hình thành thân thể.”

Nam Cung Xung giật mình: “Chú, cái bản Điển Tàng là bản có thể đưa người thật đi vào trong thế giới ‘Hắc Sơn Lão Yêu’?”

“Ừ. Trang bị mô phỏng của nó kết nối trực tiếp với thiết bị chính của công ty.” Ngô Du Minh đáp, “Cháu không phải là người đầu tiên dùng thử nó, tất cả thành viên của tổ hạch tâm đều đã thử rồi. Ở nơi đó, chúng ta bị giết cũng không chết, có thể sống hoài, còn có thể đảo ngược thời gian trong một giới hạn nào đó, trở thành chúa tể của thế giới đó!”

Ông ta nhìn Mạnh Kỳ, trong lòng rất là khó hiểu, vẫn chưa làm sao hiểu được làm thế nào người trong thế giới Hắc Sơn Lão Yêu lại có thể không cần họ hỗ trợ mà lại xuyên qua được vách ngăn, lần ngược tới thế giới này?

Thì ra người này uể oải là vì sự xuất hiện của mình đã phá vỡ cái cảm giác làm ‘thượng đế’ của họ...... Mạnh Kỳ gật gù.

Ngô Du Minh tiếp tục nói: “Có người nảy sinh sáng kiến, liệu có thể đưa cường giả của thế giới Hắc Sơn Lão Yêu xuyên qua vách ngăn tới thế giới của chúng ta hay không. Qua nhiều lần thử nghiệm, chúng tôi đã thương lượng thành công với ‘Nữ Đế’, để nguyên thần của cô ấy dùng trang bị mà tới đây, hấp thụ năng lượng tạo thành thân thể. Mọi chuyện diễn ra khá là thuận lợi, chúng tôi nhờ đó cũng học được cách dùng vật chất để chế tạo thân thể mới.”

“Dần dần, có nhiều cường giả đến đây, mạnh gần như là vô địch, khả năng ám sát cực cao, khiến cao tầng của công ty sinh ra dã tâm với thế giới này.”

Mạnh Kỳ yên lặng nghe xong, giơ lên ba ngón tay: “Có ba vấn đề.”

“Một, khi các ngươi đi vào thế giới Hắc Sơn Lão Yêu, việc đảo ngược thời gian là lấy mốc nào làm chuẩn, có bị giới hạn gì không?”

“Việc đó bị hạn chế bởi phạm vi thời gian, thời gian đảo ngược không thể cách nhau quá gần, nếu không sẽ có một ‘thân thể’ có dấu hiệu không ổn định.” Ngô Du Minh vừa suy tư vừa trả lời, “Cũng có những hạn chế khác nữa, nhưng vẫn còn chưa tổng kết ra được quy luật.”

“Thứ hai, lúc các ngươi ở trong thế giới Hắc Sơn Lão Yêu, dùng hư không tạo vật, hình thành thân thể, cái kĩ thuật này là do ai nghĩ ra?” Hư không tạo vật là chuyện mà ngay cả Pháp Thân cũng còn làm không được!

Ngô Du Minh mờ mịt: “Không phải tự nhiên là vậy hay sao?”

“Thứ ba, ông chủ của các người, cái người có được mảnh vỡ đó đang ở đâu?” Mạnh Kỳ hơi nhíu mày.

Ngô Du Minh càng thêm mờ mịt: “Ông ấy, ông ấy đi vào thế giới Hắc Sơn Lão Yêu rồi, sau đó không còn ai biết ông ấy đâu nữa.”

Mạnh Kỳ gõ gõ hai tay vào nhau, hỏi:

“Vậy ông có biết mình đã chết không?”

“Tôi, tôi......” Ngô Du Minh hoảng sợ, ôm lấy đầu, thống khổ rên rỉ, “Tôi biết.”

“Chú!” Nam Cung Xung muốn giúp chú mình, nhưng bị Mạnh Kỳ ngăn cản, ý bảo hãy để cho ông ta thời gian.

“Công ty trò chơi Thương Khung có bí mật rất lớn, tạm thời không dám đuổi giết chúng ta, nhưng phải đề phòng họ dùng con đường khác.” Mạnh Kỳ nhắc nhở, “Chúng ta phải tiên hạ thủ vi cường.”

“Là làm như thế nào?” Nam Cung Xung ngạc nhiên.

“Công bố bí mật của họ ra ngoài.” Mạnh Kỳ đáp.

“Nhưng, nhưng không có chứng cớ, ai sẽ tin tưởng một chuyện ảo như vậy?” Nam Cung Xung nhớ lại lúc y lên diễn đàn hỏi, bị bao nhiêu người cười nhạo.

“Đương nhiên là có.” Mạnh Kỳ mỉm cười, lôi ra một cái máy quay bỏ túi, mở máy lên, chính là cảnh họ đi vào Công ty trò chơi Thương Khung, cho tới cảnh hắn và Nữ Đế đấu nhau giữa không trung, lửa và điện bắn ra khắp nơi, vô cùng siêu phàm.

Nhìn đoạn phim như phim bom tấn, Nam Cung Xung miệng há to: “Ngài, ngài lấy máy quay ở đâu?”

“Ở nhà ngươi.” Mạnh Kỳ đáp, rất nhẹ nhàng.

“A? Nhưng tôi đâu có nhìn thấy ngài quay phim!” Nam Cung Xung sửng sốt.

Mạnh Kỳ tắt máy đi, thuận miệng đáp: “Lão phu tự có khả năng dùng điện từ quay phim, nhìn thấy cái gì là quay được cái đó.”

Cái máy quay này hắn để ở trong xe bay, cảnh đánh nhau cuối cùng mới là phần nó quay, còn những hình ảnh trước đó là do hắn mới vừa nhét vào.

Nhìn boss trò chơi thản nhiên nói những từ thuộc về thế giới hiện đại như quay phim, điện từ vân vân, tay thì cầm máy quay, Nam Cung Xung lại có cảm giác mình đang mơ một giấc mơ vớ vẩn.

Còn có cái gì người này không biết không?