Nhất Thế Tôn Sư (Nhất Thế Chi Tôn)

Quyển 4 - Chương 349: Làm một nghề yêu một nghề

Dịch giả: Tiểu Băng

Mạnh Kỳ nhìn lão chăm chú một hồi rồi quay đi, tiếp tục lật xem hồ sơ, như không có việc gì nói: “Tố Nữ đạo truyền thừa từ Cửu Thiên Huyền Nữ, có mảnh vỡ Tiên Giới, nội tình thâm hậu hơn hẳn chúng ta tưởng tượng, các ngươi không phải hạch tâm, không tưởng tượng nổi đâu.”

“Tổng bộ đầu đúng.” Liễu Sinh Minh gật đầu.

“Trước khi tin hoàng đế qua đời truyền tới, Thần đô đại trận hoàn toàn kích phát, đường từ nơi này đến hoàng cung có xuất hiện động tĩnh gì không, có xuất hiện người xa lạ nào không?” Mạnh Kỳ vừa cẩn thận đọc, vừa hỏi.

Liễu Sinh Minh lắc đầu: “Lúc ấy Thần đô đại trận chỉ vận chuyển ở mức độ yếu nhất, không cảm ứng được dị thường nào cả, hơn nữa đêm đó đúng lúc có xuân lôi, mưa rất mờ mịt, đường sá ít người đi lại, trên trời thì bị mây đen che lấp, dân chúng xung quanh cũng không phát hiện được gì, chẳng có ai nhìn thấy trên trời có dị trạng gì cả, các ban bộ đầu vẫn đang tiếp tục nghe ngóng điều tra quanh khu đó.”

Dưới tình huống khẩn cấp, Tư Mã Thạch nhất định sẽ bay tới hoàng cung, nếu có mai phục, tất nhiên sẽ phải là ở giữa không trung, cho nên Liễu Sinh Minh mới nói chính vào dị trạng ở không trung.

“Đáng tiếc a......” Mạnh Kỳ khẽ than. Nếu ở đây có vệ tinh theo dõi, không cần Thần đô đại trận hoàn toàn kích phát cũng có được thông tin, chỉ cần đọc tài liệu của khu vực ghi hình là xong rồi.

Mạnh Kỳ vừa hỏi vừa xem, đến đêm mới xem xong hồ sơ, không bỏ qua bất kì một chi tiết nào.

Lúc này, Chính Sự đường cũng đã thông qua, đồng ý cho hắn tạm giữ chức vụ Lục Phiến môn tổng bộ đầu, do hoàng thái đệ Triệu Hằng ban bố thánh chỉ, nhưng bởi vì chỉ là tạm thay, nên không có cho hàm Tham Tri chính sự, cũng không có phong hầu.

Mạnh Kỳ khép hồ sơ lại, nghiêng đầu nhìn Liễu Sinh Minh, bình thản nói: “Hôm nay đã muộn, ngày mai đi theo mỗ vào cung, hỏi Mai phi một chút.”

“Còn phải hỏi cung Mai phi?” Liễu Sinh Minh kinh ngạc.

Mạnh Kỳ như cười như không nhìn lão: “Ngươi làm thần bộ nhiều năm, xử án tử nhiều không kể xiết, không nhìn ra mấu chốt của việc Tư Mã tổng bộ đầu mất tích chính là vì hoàng đế chết bất đắc kỳ tử hay sao, sao lại không tra kĩ việc này?”

Liễu Sinh Minh cười gượng: “Ty chức tài sơ học thiển, đâu có suy nghĩ sâu xa được như tổng bộ đầu, xin tổng bộ đầu giải thích rõ thêm cho biết.”

“Nếu là Tư Mã tổng bộ đầu tự mình bỏ đi, vì sao không sớm không muộn, lại vừa vặn là sau khi tin hoàng đế mất mạng truyền tới?” Mạnh Kỳ đứng dậy, thong thả bước, “Nếu ông ấy không phải là tự nguyện bỏ đi, thì là bị người ‘bắt’ đi, như vậy kẻ bắt cóc phải xác định được thời điểm mai phục một cách chuẩn xác, nếu quá muộn, Thần đô đại trận hoàn toàn kích phát, sẽ không có khả năng đặt bẫy hoàn hảo nữa, còn nếu quá sớm, thì biến cố quá nhiều, dễ dàng lộ ra dấu vết, chỉ có kẻ biết chắc chắn lúc đó Tư Mã tổng bộ đầu sẽ rời khỏi Chu Y lâu đi hoàng cung, mới có thể thần không biết quỷ không hay bắt được ông ấy.”

“Như vậy, kẻ đó sẽ biết đêm đó hoàng đế sẽ mất mạng, hoặc y sẽ giấu tin ấy một khoảng thời gian, để bố trí xong xuôi mới chạy tới báo cho Tư Mã tổng bộ đầu.”

“Mà dù có là nguyên nhân nào, tự nguyện hay là bị động, thì cũng đều có liên quan tới cái chết của hoàng đế, phải điều tra đúng thời điểm vào chuyện đó.”

Không nói tới Lưỡng Nghi phân giới khăn, ngay cả bảo vật cấp cao hơn nó là Sơn Hà Xã Tắc đồ mà muốn dung nhập vào hư không, dung nhập vào thiên địa để không bị phát hiện, thì trước tiên đều phải hút sức mạnh của người sử dụng vào để duy trì, dù có là Nhân Tiên Pháp Thân, cũng không có khả năng duy trì nó hơn nửa ngày.

“Đúng thời điểm......” Liễu Sinh Minh lẩm nhẩm ba chữ này, khẽ cười, “Tổng bộ đầu anh minh, ngày mai tới hoàng cung tất có thu hoạch.”

Lão cáo từ rời đi.

Tân nhậm tổng bộ đầu Tô Mạnh Tô đại nhân chắp hai tay sau lưng, đi qua đi lại, đột nhiên lầm bầm: “Mẹ nó, mắc cớ gì mình phải cắm đầu vào cái vụ án này, hoàng đế tại sao chết, Tư Mã Thạch mất tích đi đâu, thì có cái méo quan hệ gì tới ta!”

“Thế mà vẫn phải đi làm, phải biết được chân tướng, phá được âm mưu, đập vào mặt cái kẻ ở sau màn...... Ta là loại người làm nghề nào yêu nghề đó, vừa làm tổng bộ đầu là muốn phá đại án hay sao?”

Sau khi mắng mấy câu, Mạnh Kỳ cũng quay suy nghĩ về đàng hoàng. Chuyện này thật ra cũng có chút quan hệ tới hắn. Việc Tư Mã mất tích nói không chừng cất giấu sau lưng một âm mưu rất lớn, có khả năng khiến thế cục Thần đô tanh bành, như vậy Tô gia nhất định sẽ bị liên lụy vào, Tô Tử Duyệt và Triệu lão Ngũ cũng khó mà may mắn thoát khỏi, nếu kẻ được lợi lại là đám kẻ thù của hắn, vậy thì sẽ trở thành mối uy hiếp rất lớn cho hắn.

Ai bảo hắn là khắc tinh của tà ma làm chi!

Mạnh Kỳ đi đến bên cửa sổ, nhìn ra xa, lúc này đã vào đêm, xung quanh vô cùng im ắng, chỉ thi thoảng có bóng những bộ đầu tuần tra qua lại mà thôi.

So với buổi chiều, nhân tâm đã yên tâm hơn rất nhiều, biết hắn làm tân tổng bộ đầu, họ đều thở hắt ra.

Nhìn ra ngoài một hồi, Mạnh Kỳ rời khỏi cửa sổ, đốt đèn, kéo bình phong qua, ngồi xuống, lật lại hồ sơ ra xem.

“Xem, tổng bộ đầu đốt đèn xem sách ban đêm, nhàn nhã thong dong như thế, trông thật là an tâm.” Đám bộ đầu tuần tra đi qua, có người nói nhỏ.

“Đúng vậy, tổng bộ đầu nhất định là biết nhiều hơn chúng ta, ngài ấy còn không lo lắng, chúng ta sốt ruột cái gì?” Một bộ đầu khác phụ họa.

Mạnh Kỳ đọc kĩ lại lần nữa, vẫn không tìm thấy manh mối gì, tiện tay lấy đại một hồ sơ khác, là tin báo về của mật thám ở biên cảnh Bắc Chu và Đại Tấn, chỉ có hai trang giấy mỏng:

“Thảo nguyên xâm lấn phương nam làm nhiều môn phái và thế gia trốn vào các châu thành, khiến trật tự ở các thành trì bị hỗn loạn, nhiều võ giả cấp thấp và dân chúng đều hướng về Thần đạo cầu tâm an, xuất hiện ba giáo phái mới, một là Vô Cực thánh mẫu, một là Bạch Liên Di Lặc, một là Hồng Dương cứu khổ nương nương, giáo lý của mỗi giáo phái là......”

Mạnh Kỳ nhìn một lúc, bắt đầu chuyển tập trung qua xem loại hồ sơ này, đây là tin báo của Bộ Phong mật thám ở các nơi gởi về.

“Nơi này có thu nạp lưu dân, mở trường học miễn phí, giúp nha môn duy trì an định......”

“...... Nông thôn đã bắt đầu hồi phục, thường khoảng hai ba mươi hộ là có một đàn, thờ Kim Mẫu nương nương, Hoàng Mẫu chí tôn, Vô Cực Thánh Tổ, Thái Thượng Vương Mẫu......”

“Ở khu vực này thờ dã thần, như Thái Thượng mẫu thân, vô sinh lão cha, lão tổ mẫu......”

Thái Thượng mẫu thân, vô sinh lão cha, lão tổ mẫu...... Mạnh Kỳ khóe miệng run rẩy, thiếu chút nữa thì phì cười, người dân nghèo đặt tên chính là mộc mạc, giản đơn như vậy!

Từng tờ mật báo được lật qua, Mạnh Kỳ phát hiện bộ đầu nha dịch ở những nơi này đối với việc này đều mở một con mắt nhắm một con mắt, cơ bản là không ngăn cấm, lại còn có hướng bao che, khiến Bộ Phong mật thám khó khăn trong việc xâm nhập điều tra.

“Chuyện này có vẻ nghiêm trọng a......” Mạnh Kỳ càng xem càng chăm chú, cuối cùng cũng coi gần xong, chỉ còn hai bản cuối. Đây là một bản báo cáo khá là chi tiết, là một Bộ Phong mật thám gia nhập vào “Thủy Mẫu nguyên quân giáo” mô tả lại:

“......Mới vào giáo phái, chưa được tiếp xúc với thượng tầng, được giao việc là nghe ‘Cứu khổ đạo sư’ giảng giải kinh văn, trao đổi với các giáo hữu......”

“Có giáo hữu bảo mình bị bệnh hiểm nghèo, năm nào cũng bị đau đớn, phải uống thuốc không ngừng, trong nhà không còn khả năng chi trả, may gặp được cứu khổ đạo sư, gia nhập ‘Thủy Mẫu nguyên quân’ giáo, chỉ sau một tháng thành kính tụng niệm kinh văn và cầu nguyện, đau đớn đã không còn nữa, nên bây giờ toàn thân toàn tâm phụng dưỡng nguyên quân...... Các trường hợp tương tự nhiều không kể xiết, không biết là thật hay là giả, nhưng những người nói đều biểu hiện vô cùng thành kính......”

“Cứu khổ đạo sư nói là con người thì không thể nào tránh khỏi cái chết, thiên địa khó tránh khỏi hủy diệt, chỉ có thành kính thờ phụng Thủy Mẫu nguyên quân, mới có thể sau khi chết được trở lại Cực Lạc Thánh Cảnh, chứng được siêu thoát quả vị, không còn bị chút cực khổ nào nữa......”

“Hôm nay bắt đầu tụng niệm kinh văn và cầu nguyện,......”

“...... Cả người ấm áp, rất thoải mái, vết thương cũ năm xưa hình như đã tốt lên rất nhiều......”

Chỉ cần tụng niệm kinh văn và cầu nguyện là có được hiệu quả như vậy? Mạnh Kỳ nhíu mày, thần linh hiện giờ ai có thể làm được tới trình độ này?

Thần lực của họ có hạn, phải thông qua ban sức mạnh cho tế ti Tát Mãn để bày ra thần uy, để bọn người này thay họ đi “Mục dưỡng tín chúng”, trong khi đó, ở đây lại trực tiếp đáp lại lời cầu nguyện, trị liệu thẳng cho người cầu, quả thực vô cùng khó tin.

Mạnh Kỳ tiếp tục đọc, tới trang cuối cùng, chữ viết nho nhỏ màu đỏ, vô cùng bắt mắt, nhìn sơ thì giống như là mấy lời tổng kết cho đống hồ sơ này:

“Phân tích giáo lý, phát hiện đa số có chung một đặc điểm, là đều xưng là thuỷ tổ, xưng là tối cao chi thần, là lúc đầu của vạn vật, là kết thúc của tất cả, là người cứu khổ cứu nạn từ bi.”

“Thần danh đa phần đều là nữ giới, lấy ‘Mẫu’ là nhiều nhất, hình tượng nam giới thì đều mơ hồ, lấy hai giáo nổi danh cứu khổ thần tiên Phật Đà của Phật Đạo để che lấp.”

......

“Nói tóm lại, phần lớn người cuối cùng được thờ là ‘Vô Sinh lão mẫu’, là một trò La giáo lừa gạt người dân lương thiện, mở rộng quy mô truyền giáo của chúng, xâm nhập vào tầng lớp dân nghèo và võ giả cấp thấp, để lâu e sẽ thành họa lớn.”

“Tử Thụ bộ đầu Tổ Tồn Thần.”

Vô Sinh lão mẫu...... Hừ, ngay khúc đầu xem đã nghĩ tới cái tên này… ừm, cái Tử Thụ bộ đầu tương này giỏi đây, có khả năng từ trong một đống lộn xộn tìm ra được nội dung chính, đưa ra được tổng kết suy luận, không phải loại tầm thường!

Bình thường, phần tổng kết rút ra kết luận thường là viết ở trên cùng, để giúp Tư Mã Thạch biết được ngay nội dung và mức độ quan trọng của hồ sơ, quyết định được nhanh phê duyệt hồ sơ nào trước.

Nhưng bản tổng kết nội dung này lại nằm ở dưới cùng, cho thấy Tư Mã Thạch vừa xem xong hồ sơ này, thứ tự các trang bị đảo ngược, còn chưa kịp để lại thứ tự ban đầu của nó!

“Chỉ có Lục Phiến môn mới để ý tới những chuyện này, chứ đám môn phái và thế gia thì đặt mắt mũi quá là cao ngạo...” Mạnh Kỳ cảm thán, ra lệnh mời Tổ Tồn Thần đến.

Giây lát sau, một người cao lớn, nhưng khí chất nho nhã được dẫn vào Chu Y lâu.

“Ty chức bái kiến tổng bộ đầu.” Tổ Tồn Thần liếc qua hồ sơ kia, đã đoán ra vì sao Mạnh Kỳ muốn tìm mình.

“Ngồi đi.” Mạnh Kỳ chỉ vào cái ghế bên cạnh.

Tổ Tồn Thần ngồi xuống, lưng thẳng tắp, cung kính chờ đợi.

“Hồ sơ này đưa tới tay Tư Mã tổng bộ đầu vào lúc nào?” Mạnh Kỳ giơ vật trong tay.

Tổ Tồn Thần không cần nghĩ, trả lời ngay:

“Vào ngày Tư Mã tổng bộ đầu mất tích.”