Nhất Thế Tôn Sư (Nhất Thế Chi Tôn)

Quyển 6 - Chương 34: Một hồi kỳ ngộ mạc danh kỳ diệu

Dịch giả: Tiểu Băng

Mạnh Kỳ và Giang Chỉ Vi đi trong biển mây, ngự gió mà đi, áo bay nhè nhẹ.

“Diễn ‘Trảm đạo thấy ta’ ở Tẩy Kiếm các, chẳng khác gì truyền đạo, ngươi không sợ “ta khác” được lợi ích, tương lai nhanh chóng trưởng thành, tranh đoạt vị trí ‘bản ngã’ với ngươi sao?” Mạnh Kỳ mỉm cười hỏi.

Giang Chỉ Vi hơi ngẩng đầu: “Cô ấy còn chưa Trúc Cơ, ta đã nửa bước Pháp Thân; Cô ấy chỉ được bản viết tay [Thái Thượng kiếm kinh], chỉ nhìn thấy ‘Trảm đạo thấy ta’ được có một lần, ta lại có [Thái Thượng kiếm kinh] và ‘Trảm đạo thấy ta’ chân ý truyền thừa, còn được tiếp cận ‘Tiệt Thiên thất kiếm’ tổng cương hoàn thiện; Cô ấy là ở trong mảnh vỡ trụ quang, không thể nào ngộ được bí cảnh và những vật cấp Truyền Thuyết, lịch lãm có hạn, còn ta đã trải qua mấy lần kiểm tra sinh tử, có Luân Hồi gia thân, kỳ ngộ đầy người, ngươi không tin ta tới mức nào mới nghĩ cô ấy có khả năng mạnh hơn được ta?”

Ai da, vô cùng tự tin nha.

“Ta chỉ là sợ có ‘Lục Đạo Luân Hồi chi chủ’ thò tay vào, kéo cô ấy nhập Luân Hồi, cho cô ấy kỳ ngộ, để dùng cô ấy kiềm chế ngươi.” Mạnh Kỳ nói. Bản thân hắn đã là không hỏi trước kia, đoạn tuyệt ta khác, duy ngã duy nhất, cho nên hắn không cần phải sợ chuyện này.

Giang Chỉ Vi cười nhìn nhìn bên cạnh: “Ta mới nửa bước Pháp Thân, cũng không phải cá hay đạo tiêu của ai, đại năng cần gì bận tâm nhiều như vậy, họ có rất nhiều thứ phải để ý, e là khó mà nhớ được tới ta, mà cho dù có đại năng thò tay vào, kéo cô ấy nhập Luân Hồi, chỉ cần không phải cố ý tài bồi, thì cần gì ta phải e hay ngại? Mà cho dù cố ý tài bồi, gặp được kì ngộ, thì không có kiểu nào vượt qua ta được.”

Mạnh Kỳ gật đầu, là một võ giả thành danh nhờ kiếm, sự tự tin như vậy là một yêu cầu cơ bản.

Hắn trầm ngâm: “Chỉ Vi, ngươi đối đãi với “ta khác” của mình hình như không phải chỉ là câu thông và đồng hóa?”

Vừa rồi khi hai Giang Chỉ Vi ở gần nhau trong một khoảng cách nhất định, Mạnh Kỳ nhận ra sự liên hệ vi diệu của họ trở nên mạnh hơn.

“Đúng, Thái Thượng chí công, không có tình cảm, cách ta đối đãi với “ta khác” là học Thương Thiên. Nó ở trong vạn vật, sinh mà không có, làm mà không cậy khéo. Trưởng thành không làm thịt, chỉ cần thành lập liên hệ là được, cần gì phải đồng hóa, không thấy Thương Thiên mỗi khi muốn đồng hóa một sinh linh, đều lo lắng sinh linh phản kháng hay sao?” Giang Chỉ Vi nói.

Nhưng nếu không đồng hóa, thì sẽ bị những ý niệm của những “ta khác” đó giãy dụa, phản kháng, vô cùng khảo nghiệm Đạo Tâm và Nguyên Thần, nếu không cẩn thận, sẽ bị phản phệ, tẩu hỏa nhập ma.

Mạnh Kỳ cười: “Quả là đạo đức chi sĩ, đại thiện a.”

Giang Chỉ Vi mím môi tiếp nhận lời khen của hắn, nhìn quanh một vòng: “Bây giờ chúng ta đi đâu?”

“Thiếu Lâm.” Mạnh Kỳ đáp.

Giang Chỉ Vi kinh ngạc: “Ngươi muốn giúp họ bổ sung [Ma Kha Phục Ma quyền]?”

Mạnh Kỳ lắc đầu: “Không phải. Ta là người rất ích kỷ, trong lòng ta chỉ có một mình sư phụ mà thôi.”

Nếu ta giúp Huyền Bi của thế giới này trưởng thành lên, không phải uy hiếp đến sư phụ của ta sao?

Dừng một chút, hắn tiếp tục nói: “Thiếu Lâm ở nơi này hẳn là cũng không có ‘Niêm hoa cười’ chân ý truyền thừa, nhưng bốn mươi năm trước khi phân liệt, Không Văn phương trượng đã sớm chứng Pháp Thân, đã sớm cảm ngộ được ‘Niêm hoa cười’, ký ức và tâm đắc về nó sẽ không quên, cho nên ta muốn đi Thiếu Lâm, suy diễn Như Lai thần chưởng tổng cương, hi vọng ông ấy sẽ có thêm chút thu hoạch, nắm giữ được ‘Niêm hoa cười’, bổ sung những tiếc nuối trước đây”

Mạnh Kỳ cảm ngộ “Như Lai thần chưởng” tổng cương nhiều lần, coi như cũng có chút tâm đắc, nhưng muốn hoàn chỉnh suy diễn là chuyện không có khả năng, chỉ có thể trình bày những nội dung hắn tự mình lĩnh ngộ được, Không Văn phương trượng có thể thu hoạch được bao nhiêu, thì phải dựa vào tu vi Phật pháp và võ đạo của ông.

Lúc trước Không Văn phương trượng thoát khốn chưa được vài năm, sắp sửa chứng được Bồ Tát quả vị thì mất mạng trong trận chiến chính tà, khiến Mạnh Kỳ khá là tiếc thương.

“Ừ.” Giang Chỉ Vi nhẹ nhàng gật đầu. “Nếu mang theo vị Không Văn phương trượng này trở về Chân Thật giới, hẳn sẽ làm mọi người sợ rớt hết cả răng ra.”

Mạnh Kỳ thực ra cũng đã nghĩ tới ý này, cười hăng hắc: “Nếu Ma Sư lại gây sóng gió, vậy ta sẽ lặng lẽ đưa vị Không Văn phương trượng này về, tới lúc cần thiết trưng ra trước mặt y, nhất định sẽ làm ma tâm của y thất thủ, không hù chết cũng sẽ lộ ra sơ hở.”

Yêu thọ a, Không Văn đây tử con lừa ngốc thế nhưng sống lại!

Hắn thở dài: “Cái mảnh vỡ trụ quang này nằm trong nơi heo hút quá, nếu không có mối liên hệ, e chẳng ai tìm thấy được, đối với cao nhân Pháp Thân nơi này, e là có thần du cũng chẳng tìm thấy được mảnh vỡ trụ quang hay tịnh thổ Động Thiên nào khác, mà nếu thần du xa quá, lại dễ bị lạc trong u ám, phải có cơ duyên may ra mới tìm được mảnh vỡ trụ quang khác hay Chân Thật giới, mở mang tầm mắt, tăng rộng hiểu biết, bổ toàn công pháp.”

“Nếu không có vận khí, thế giới này sẽ chỉ là bình thường, đợi đến khi các Pháp Thân tọa hóa, thì sẽ hoàn toàn không còn mối liên hệ nào với bên ngoài, hoàn toàn đóng cửa, không thể phát triển được.”

Đây là tình trạng của đa số các mảnh vỡ trụ quang, chúng đối với Pháp Thân của Chân Thật giới là chỉ có thể ngộ mà không thể cầu.

“Đáng tiếc Lan Kha tự chỉ là Báo Thân tịnh thổ cấp bồ tát, không có cách vạn giới không chỗ không ở, chỉ cực hạn được ở trong Chân Thật giới, nếu không có thể dùng nó làm con đường câu thông với bên ngoài.” Giang Chỉ Vi cũng thở dài.

Pháp Thân tu báo thân và Pháp Thân tu bình thường là khác nhau, không phải chậm rãi tự thành một giới, từ nội khống ngoại, mà là dùng quả báo phản hồi, dần dần dung hợp với pháp tắc của một thế giới nào đó, nên ở trong thế giới hiện tại mới có thể không chỗ không ở, thiên nhai chỉ xích, Báo Thân tịnh thổ khi đến cấp Truyền Thuyết, sẽ lan đến tầng tầng vũ trụ và các mảnh vỡ trụ quang, phân biệt và dung hợp với pháp tắc của những nơi ấy, trở thành vạn giới đều tại.

Lan Kha tự tuy rằng chỉ là Báo Thân tịnh thổ cấp bồ tát, nhưng bản chất là do một mảnh vỡ của Dược Sư Như Lai Đông Phương Lưu Ly tịnh thổ diễn hóa mà thành, có tiếp cận với Truyền Thuyết, cho nên bốn mươi năm trước khi phân liệt mới lặng lẽ bị biến mất, dù sao kẻ biết tới sự tồn tại của Lan Kha tự cũng không nhiều.

Mạnh Kỳ nhíu nhíu mày: “Không phải nói A Di Đà Phật Tây phương thế giới cực lạc là báo thân tịnh thổ viên mãn hay sao, dù người đang ở phương nào, chỉ cần thành tâm lễ Phật, trước khi chết tụng một tiếng phật hiệu, là đều sẽ được quy về cực lạc, vì sao lại không nhận ra được sự tồn tại của cái tịnh thổ nơi này?”

Ở trong Chân Thật giới, qua biết bao vạn năm vô cực lạc tịnh thổ được truyền lưu, bao nhiêu Pháp Thân khi thần du các tịnh thổ, đều chưa từng có ai phát hiện cái báo thân tịnh thổ viên mãn duy nhất này.

Theo lời nói của Đại thanh căn, thiên địa diệt nhưng viên mãn Báo Thân tịnh thổ thì bất diệt, dù kỉ nguyên có đi tới kết thúc, thì thế giới cực lạc cũng vẫn khả năng tiếp tục kéo dài, vậy hiện giờ nó đang ở đâu?

“Hay đã nhảy ra khỏi dòng sông thời gian, ngủ say trong hỗn độn?” Giang Chỉ Vi đoán.

Hai người vừa nói vừa đi về hướng Thiếu Lâm.

Đi một lúc, Mạnh Kỳ bỗng dừng lại, cười mỉm: “Hướng nam là Chân Võ phái. Muốn tới xem Trương sư huynh không?”

Bốn mươi năm trước Trương Viễn Sơn còn chưa sinh ra, đương nhiên không có khả năng là Luân Hồi giả, cho nên đương nhiên cũng sẽ không ảnh hưởng gì tới sự tồn tại của y, bởi vì Luân Hồi giả cũng là có “ta khác”, nếu không mỗi người Luân Hồi giả sẽ đều là Truyền Thuyết, khác nhau ở chỗ, “ta khác” đó cũng có phải là Luân Hồi giả hay không mà thôi.

“Trương sư huynh?” Giang Chỉ Vi mắt sáng lên, lập tức gật đầu.

Tính tính tuổi, Trương sư huynh hẳn cũng đã được tám chín tuổi, bắt đầu chính thức tu luyện, chẳng qua thời kì đầu sẽ tiến triển rất chậm, để không ảnh hưởng tới sự phát triển của nhục thể.

............

Tuyên Võ thành, Chân Võ phái.

Trương Viễn Sơn ngồi trong đình thủy tạ của Trương phủ, sắc mặt ủ dột, còn tuổi nhỏ nhưng đã có chút khí độ của người lớn, khá là ổn trọng.

“Dương Thái và Diêu Tinh Ngân thật sự là thiên tài võ đạo, người ta luyện mười ngày nửa tháng mới nắm giữ được một thức kiếm pháp, hai người họ chỉ cần hai ba ngày là đã học được hoàn toàn, lại còn vô cùng lưu loát liền lạc.” Trương Viễn Sơn như ông cụ non thở hắt ra, “Mình so với đệ tử bình thường thì còn đỡ, nhưng đem ra so với họ, thì quả thực là chênh lệch khá xa, tuy rằng lão tổ tông không nói, nhưng mình thế nào bản thân mình biết rõ, tư chất của mình rõ ràng là kém cỏi hơn họ, tương lai làm sao xứng với sự chờ mong của lão tổ tông và cha mẹ, làm sao gánh vác được gia tộc?”

Tuổi còn nhỏ, nhưng tâm tư của y đã quá nặng.

Lòng đầy sầu lo, Trương Viễn Sơn quyết định đi ra bờ sông ngắm sóng, và chỉ một mình lén lút đi thôi, để khỏi bị đám người hầu nhìn ra mình không vui, khỏi làm lão tổ tông và cha mẹ lo lắng.

Trương Viễn Sơn quyết định rất nhanh, qua mắt đám người hầu, lén lút ra khỏi phủ, ra khỏi thành, tới bờ sông mát mẻ.

Y chợt giật mình, nhìn sang bên, thấy một nam một nữ đi về phía mình, nam thanh bào tiêu sái, thái dương hoa râm, tuấn mỹ mà thành thục, nữ mặc đồ vàng nhạt, minh diễm tuyệt luân, tay cầm trường kiếm, dáng vẻ đầy anh khí.

Thấy hai người đi thẳng về phía mình, Trương Viễn Sơn cảm thấy lo sợ, chết rồi, họ là tới tìm mình?

“Trương tiểu hữu, không cần phải sợ.” Mạnh Kỳ mỉm cười nhìn Trương sư huynh.

Trương tiểu hữu...... Hai người này biết mình? Trương Viễn Sơn giật mình, trong đầu nghĩ ra rất nhiều suy nghĩ:

Là kẻ thù của Chân Võ phái hoặc của Trương gia ta?

Là người của bọn buôn người “Phách hoa tử”, thấy mình có tư chất tàm tạm, muốn bắt mình bán cho tà ma tả đạo?

Trốn? Nhưng làm sao trốn? Nhảy sông, hay là hô to cứu mạng? Nước sông khúc này chảy xiết, nhảy sông sợ không sống nổi, xung quanh đây cũng vắng vẻ, có kêu to cũng chắc gì có người nghe thấy......

Trước lá mặt lá trái, chờ đợi cơ hội?

Trương Viễn Sơn vô cùng do dự.

Nam tử áo xanh kia bật cười: “Giống Trương sư huynh dễ sợ, lúc nào cũng nghĩ nhiều quá chừng, băn khoăn đủ thứ......”

Trương Viễn Sơn nghe mà ngẩn người, theo bản năng hỏi: “Ngươi, các ngươi rốt cuộc muốn cái gì?”

“Chúng ta muốn cái gì à?” Nam tử áo xanh nhếch khóe môi, thò tay ra, giọng điệu khôi hài, “Nói đơn giản thông tục là cho ngươi xem một thứ gọi là ‘kỳ ngộ’ gì đó.”

Kỳ ngộ? Trương Viễn Sơn ngẩn người, trơ mắt nhìn nam tử kia đặt tay lên đầu mình.

Nóng rực và lạnh lẽo đều có đủ, vừa như ngâm mình vào nước ấm, lại giống bị rớt vào biển băng, khiến cả người y vô cùng thống khổ, đau đớn, mà không làm sao kêu được thành tiếng.

“Âm Dương ấn” được Từ Hàng đạo nhân dùng để luyện ra Dương Chi Ngọc Tịnh Bình, đương nhiên có công hiệu tẩy tủy phạt cốt, càng miễn bàn Mạnh Kỳ còn có thể mô phỏng vận chuyển [Dịch Cân kinh] trong cơ thể người ta!

Thống khổ biến mất, nam tử áo xanh búng tay một cái, một đạo lưu quang bắn vào đầu y, đó là một chiêu kiếm quang, không chỗ nào là không tới, không phân mạnh yếu.

Tiệt Thiên tổng cương và Đạo Truyền Hoàn Vũ!

Đương nhiên, chỉ giới hạn trong phạm vi Mạnh Kỳ lĩnh ngộ được.

Kiếm quang đó quá huyền diệu khiến Trương Viễn Sơn hoàn toàn say mê, chỉ mơ hồ nhìn thấy một nam một nữ kia bước lên nước sông đi xa, mơ hồ nghe thấy hai người nói chuyện với nhau.

“Không muốn nói rõ về thế giới này cho huynh ấy biết à?”

“Không cần, mọi chuyện tùy duyên đi, ta không thích bị đại năng thao túng vận mệnh, làm sao lại có thể đi thao túng vận mệnh của người khác?”

Họ là ai? Trương Viễn Sơn dần dần phục hồi tinh thần, đầu tiên là nghi hoặc, sau đó là cảm khái vì chiêu kiếm pháp vừa rồi y có được vô cùng kinh thiên, còn lợi hại hơn cả kiếm pháp mà chưởng môn chân nhân diễn luyện!

Đây, đây thật đúng là kỳ ngộ a!

Chỉ là, sao tự nhiên lại có chuyện như thế nhỉ?

............

Trên thảo nguyên, trong một ngôi chùa tường vàng ngói đen.

Một tăng nhân mật tông đầy mị lực đi ra khỏi tĩnh thất.

“Chúc mừng sư tôn xuất quan, thương thế khỏi hẳn, thần công đại thành!” Mấy tên đệ tử mặc bào lạt ma nét mặt lộ rõ sự vui mừng.

Vị tăng nhân mật tông này chính là Phật sống Hô Đồ Khắc Đồ, y cười mỉm: “Lão nạp thương thế đã khỏi hẳn, muốn xuống Nam hạ đi xem cho biết, xem tình hình của các lão ‘bằng hữu’ và tân ‘bằng hữu’ hiện giờ.”