Nhất Thế Tôn Sư (Nhất Thế Chi Tôn)

Quyển 7 - Chương 122: Cựu thời Vương Tạ đường tiền yến

Dịch: Tiểu Băng

Lư Dương ở gần Nam Hoang, ngày mùa hè trời nắng nóng là thời điểm khó ở nhất, đi bên ngoài chẳng khác gì nhốt mình vào trong một cái lồng hấp, lúc nào cũng có khí nóng cuồn cuộn lượn lờ quanh người, khiến người ta dễ có cảm giác mình sắp bị luộc chín.

Một vị khách được thị nữ dẫn vào một tòa nhà, lập tức cảm nhận được có một luồng khí lạnh phả thẳng vào mình, như gió xuân phất vào mặt, thật là vô cùng sảng khoái sung sướng, giương mắt nhìn lên, cây xanh râm mát, sóng gợn đong đưa, giữa cảnh cây nước xinh tươi là những tòa tiểu lâu điểm xuyết, bố cục tinh tế, rất có cảm giác trên ứng tinh tú, dưới hợp địa mạch.

“Chỗ tốt! Bố trí hay!!” Vị khách vuốt chòm râu ngắn, không kìm lòng được cao giọng khen.

Với thực lực Ngoại Cảnh của y đương nhiên không khó nhìn ra trong lâm viên xinh đẹp này có ẩn chứa một cái cấm pháp đại trận rất là khủng bố, ai ở trong này quả là an tâm.

Thị nữ xinh đẹp mỉm cười: “Nơi này là một địa điểm lừng danh của Lư Dương, gọi là Trĩ Dương viên, vốn là sản nghiệp tổ tiên của Tống thị, sau các chi mạch ồn ào đòi chia nhà, bị rơi vào tay một nhánh không trực hệ, đã không con lại còn cờ bạc háo sắc, cuối cùng bán cho chủ tử nhà ta, chuyên dùng để tiếp đãi quý khách.”

“Trĩ Dương viên...... Tống thị......” vị khách ngẩn người, ngập ngừng, “Thật là Lư Dương Tống thị? Là Lư Dương Tống Thị từng có Pháp Thân, có mấy vị tể tướng thời tiền triều?”

Thị nữ mỉm cười gật đầu: “Đúng là Lư Dương Tống thị đó, năm ấy là một trong mười bốn thế gia. “

Vị khách lắc đầu khẽ than, đưa mắt nhìn ra xa, cảm khái:

“Không ngờ lại có ngày ta được tới thăm và ngủ tại Trĩ Dương viên của Lư Dương Tống thị...... “

“Nếu còn ở thời tiền triều, e là muốn tới gần nơi này cũng không được!”

“Không hổ là thế gia hàng đầu năm xưa, chỉ một tòa lâm viên, cũng đủ chứng minh khí thế khi cường thịnh. “

......

Vị khách nói với thị nữ:

“Chủ tử của ngươi quả là bất phàm, lại còn vô cùng có thành ý.”

Đôi mắt y lưu luyến quét qua cảnh đẹp xung quanh, trong lòng trăm vị tạp trần.

Một kẻ xuất thân bần hàn, nhờ có Nhân Hoàng trị thế, Ma Đế truyền pháp, mới có cơ hội được trở thành Ngoại Cảnh như y, được hưởng thụ một lần cái khí thế của thế gia đứng đầu năm đó, quả thực là vô cùng hạnh phúc!

Thời Tiền triều, y còn tuổi trẻ khí thịnh, trong người đầy ảo tưởng, thế nhưng chưa từng có hi vọng xa vời được nghênh ngang đi lại, ngủ nghê ở một nơi như Lư Dương Tống thị Trĩ Dương viên.

Lúc đó ai dám nghĩ sẽ có hôm nay?

Bên ngoài Trĩ Dương viên, một cỗ xe ngựa dừng lại. Trên thân xe có đồ án một đao một kiếm giao nhau, là dấu hiệu của Lư Dương Tống thị.

Mành cửa sổ xe khép hờ, một gương mặt bình tĩnh hằn nếp nhăn nhìn vào lâm viên, mái đầu đã bạc, khí chất đã già yếu, tinh quang trong mắt ẩn sâu.

Đánh xe im lặng chờ đợi, không nói gì, lão gia của gã chính là đại gia chủ của Lư Dương Tống thị, lần nào đi ngang qua nơi này cũng đều cho dừng lại nhìn một lúc, như muốn nhớ lại cái thời hoàng kim cường thịnh của gia tộc.

“Đi thôi, đi Vô Ưu lâu.” Tống Toàn Lược quay đầu vào, nhắm mắt lại, giọng như thở dài.

Xa phu ngẩn người: “Lão gia, lại đi Vô Ưu lâu, lão phu nhân sẽ quở trách......”

“Không đi Vô Ưu lâu, còn đi đâu được nữa?” Tống Toàn Lược cười khổ tựa vào ghế dựa mềm.

Xa phu không dám nói gì thêm, chở Tống Toàn Lược xuyên phố qua hẻm, đi tới bờ sông đầy thuyền hoa, dừng trước một cái tiểu lâu trang nhã.

Tống Toàn Lược ngựa quen đường cũ, thường tới nơi này uống Vô Ưu tửu nổi tiếng thiên hạ, chỉ định một ca kĩ xinh đẹp giỏi đàn hát, giọng hát thấp cũng hay hát cao cũng giỏi.

“Theo quy củ cũ.” Tống Toàn Lược khẽ gật đầu với ca kĩ, đi tới ghế nằm ngồi xuống, tự châm trà tự uống.

Ca kĩ cũng đã quen, ngồi xuống, khẽ gẩy tì bà, nhẹ nhàng mà hát.

Giọng hát du dương, Tống Toàn Lược trầm mặc uống rượu, đến khi cảm thấy đã say, xách bầu rượu đứng dậy, đi tới bên cửa sổ, chỉ vào dãy núi nhấp nhô đối diện bên kia sông:

“Ngươi có biết chỗ đó không? Đó từng là sản nghiệp tổ tiên của Lư Dương Tống thị ta, diện tích trăm dặm, khoáng vật linh thảo, đều là của chúng ta!”

Ca kỹ như không nghe không thấy, vẫn tiếp tục đánh đàn, ca hát.

Tống Toàn Lược không để ý, cũng chẳng cần chờ đáp lại, nốc một ngụm rượu:

“Từng, đúng vậy, chỉ từng!”

“Năm đó Lư Dương Tống thị ta khí nuốt Nam quốc, nổi tiếng thiên hạ, được xếp vào hàng ngũ mười bốn thế gia hàng đầu, đời nào cũng có thành viên trong Chính Sự đường, cùng Thần đô Triệu thị trị thiên hạ, đệ tử mà trong nhà coi trọng thì dù có tội lớn, cũng được miễn nhập hình.”

“Nam Châu các nơi, bao nhiêu tài nguyên khoáng sản phúc địa đều thuộc về gia tộc ta, bao nhiêu cường giả cao thủ đều phải nghe lệnh, tổ trạch ở Lư Dương ai cũng phải nể mặt.”

“Ta chính là sinh ra trong hoàn cảnh đó, gia cảnh đang thời phồn thịnh, tâm cao khí ngạo đến mức cực điểm, mặc dù ở Quỳnh Hoa yến bị ‘Cuồng Đao’ Tô Mạnh đánh bại làm mình tỉnh ngộ, tiến thêm một bước trên con đường võ đạo, nhưng cũng vẫn không bỏ việc khoe khoang thân phận, coi thường đám cường giả bình thường trong thiên hạ, mở khiếu mà đi lịch lãm cũng rất oai phong.”

Y cứ liên miên mà nói một mình, ca kĩ thì cứ tiếp tục đàn hát, nhưng bài hát dần chuyển thành bi, vô cùng hòa hợp với tâm trạng của Tống Toàn Lược.

“Khi đó, ta có danh hiệu là ‘Thi đao từ kiếm’, ta rất là thích, rất là đắc chí, sau đó một đường thuận buồm xuôi gió mở cửu khiếu, Thiên Nhân giao cảm, nửa bước Ngoại Cảnh, tấn chức lên hàng ngũ nhất lưu, qua mặt biết bao kẻ thế gia cùng thế hệ, càng miễn bàn tới đám giang hồ nhân sĩ tầm thường.” Tống Toàn Lược nâng chén rượu, nhìn ra ngọn núi xa, trong lòng không ngừng nhớ lại cảnh huy hoàng trước kia, “Đến khi Nhân Hoàng lâm thế, cả nước quy thuận Triệu thị, sự tốt đẹp ấy vẫn còn đang kéo dài.”

“Ma Đế truyền công pháp cho khắp thiên hạ, khiến ai cũng có cơ hội tu luyện công pháp cao giai, các đại thế gia và môn phái cũng nhờ vậy mà được ăn ké, lĩnh ngộ được rất nhiều tuyệt học, hoàn thiện căn cơ gia truyền, môn hạ đệ tử tu luyện càng thêm mạnh mẽ, dù có nhiều người đắm chìm vào trong thế giới Vạn Giới Thông Thức nhưng những kẻ giỏi lên nhờ cái thứ ấy cũng nhiều lên.”

Giọng Tống Toàn Lược có chút mê mang: “Chuyện ngày hôm nay thực ra đã bắt đầu xuất hiện điềm báo từ lúc nào vậy chứ?”

“Ừ, hẳn là từ lúc Nhân Hoàng chú tạo Phong Thiên đài, để sắc phong thổ địa sơn thần các nơi, thành hoàng thiên tướng, khi triều đình bắt đầu có thêm Thần đạo giám sát và phù hộ, ngẩng đầu ba thước có thần minh không còn là hư ngôn nữa...... “

“Tuy rằng Phong Thiên đài chưa được hoàn công, không chỉ bốn tầng trên cùng bị tổn hại, ba tầng giữa cũng bị ảnh hưởng, khiến việc Nhân Hoàng sắc phong những thần linh từ cấp Pháp Thân trở lên như tiên công tiên bá, tinh quan Thiên Sư không thành công, nhưng mỗi tòa thành lớn đều có thành hoàng cấp Đại Tông Sư trấn thủ cũng đã đủ làm người ta kinh sợ, cũng khiến tầm quan trọng của các thế gia môn phái không có Pháp Thân, chỉ có thần binh trấn áp khí vận bị giảm xuống mạnh.”

“Cho đến khi Nhân Hoàng tự chứng Truyền Thuyết, có được đặc thù không chỗ không ở, thì những thế gia môn phái đứng đầu của ngày xưa như chúng ta ở trong mắt ông ấy đã trở thành thần dân bình thường, bị đoạt đi quyền thừa kế tước vị, không còn được giữ chức đứng đầu tại các châu thành, Chính Sự đường mất đi sự huy hoàng, quan lại trong triều đều phải xuất từ văn cử và võ cử, không có ngoại lệ...... chức vị thần linh thành hoàng thổ địa đều chỉ để sắc phong cho người có công.”

“Rồi thì các thế gia môn phái đều phải trình báo sản nghiệp, không được giấu diếm, nộp thuế nộp phí......”

“Cuối cùng là quan lại triều đình và mật thám Lục Phiến môn xúi các chi mạch của các nhà vùng lên làm loạn, đòi chia nhà. Có Thần đạo giám sát ở trên đầu, những trò âm độc đâu ai dám dùng, đành phải trơ mắt nhìn những kẻ tham lam, lòng lang dạ sói xẻ nát gia sản tổ tiên, như dãy núi đầy tài nguyên khoáng sản kia, như Trĩ Dương viên......”

Giọng Tống Toàn Lược trở nên thê lương: “Phụ thân ta, thượng thư hữu phó xạ của Đại Tấn năm xưa, chính là vì không thể làm gì trong tình cảnh đó mà lửa giận đốt tâm, buồn bực mà chết......”

“Ta vẫn luôn suy nghĩ, nếu ta có được thiên tư và sự khắc khổ của Cuồng Đao Tô Mạnh, không, là Nguyên Hoàng Tiên Tôn hiện giờ, sớm ngày chứng được Pháp Thân, đặt chân lên Địa Tiên, thành tựu Thiên Tiên, thì hẳn đã tránh được việc này......”

Sách đến lúc dùng mới hận ít, lực đến lúc vận mới thấy yếu!

“Hẳn là đã tránh thoát được......” Tống Toàn Lược ngồi bệt xuống, ôm đầu, một người già tóc đã trắng xóa mà như một đứa bé con bất lực, thì thào tự nói, nước mắt giàn giụa, “Hẳn là đã tránh thoát được rồi......”

Lời hát của ca kĩ vừa chậm, vừa trầm:

“Vừa thấy đãi tiệc tân khách, đã thấy cả nhà sụp đổ! Này rêu xanh ngói xanh đó, ta từng ngủ giấc phong lưu, nhìn năm mươi năm hưng vong đó. Kia Ô Y hạng không còn họ Vương, Mạc Sầu hồ quỷ khóc đêm, Phượng Hoàng đài chim kêu loạn. Giấc mộng đã tàn, cảnh cũ đã không còn, quả thực là không sao tin được! Tìm một bài [Ai Giang Nam], đau sầu hát đến khi già......”

Bài hát này xuất phát từ Vạn Giới Thông Thức, chẳng biết tác giả là ai. Rất nhiều điển cố chẳng còn ai biết nổi, nhưng sự bi thương, tang thương này, khi phù hoa đã tan hết, dưới ánh trăng lại vẫn còn nguyên bao năm không thay đổi, những người đã trải qua sự thay đổi của triều đại mà cuộc đời dần không còn được như ý nảy ra cảm giác đồng bệnh tương liên, vì thế mới lưu truyền nó ra rộng rãi.

“Vừa thấy đãi tiệc tân khách, đã thấy cả nhà sụp đổ......” Tống Toàn Lược nghẹn ngào hát theo, đau thương và sầu khổ.

Cửa phòng bỗng bị đẩy ra, một tiếng cười ha hả vọng vào:

“Thế gia chúng ta dù lạc đà gầy cũng còn hơn ngựa béo, Lư Dương Tống thị còn giữ được rất nhiều sản nghiệp kia mà, đâu phải là không còn khả năng lật lại, hơn nữa môn hạ đệ tử cũng xuất chúng, sau này dù đi theo võ cử hay là văn cử, thì cũng đều có đường ra, Tống huynh cần gì phải suy sụp tinh thần!?”

Tống Toàn Lược nhìn qua, ngạc nhiên: “Trương Nguyên Lễ?”

Người tới chính là một bạn tốt kết được hồi còn trẻ, Lũng Nam Trương thị Trương Nguyên Lễ, đến nay vì phụ thân vẫn còn sống, nên vẫn chưa trở thành gia chủ.

Trương Nguyên Lễ nhìn vẫn là dáng vẻ trung niên, ha ha cười: “Tống huynh à, cái thế đạo này không do người, trời đất không đổi thì mình phải đổi. Quân không thấy Chu quận Vương thị đang toàn lực triển khai khôi phục lại sự nghiệp, lấy Vương Tái làm tổng chỉ huy, chuyên chú đi theo con đường thư nghiệp, muốn lấy lại sự hiển hách khi xưa sao?”