Dịch giả: Tiểu BăngĐối với chuyện lớn kia của thời thượng cổ, Mạnh Kỳ sớm đã không còn là tay mơ, qua nhiều lần có thêm hiểu biết, không ngừng chỉnh sửa lại những suy đoán sai trước đó, càng ngày hắn càng có cảm giác tới gần chân tướng hơn. Từ trong một câu lưu lại của Nguyên Thủy Thiên Tôn suy luận ra được lý do mấy đại Bỉ Ngạn liên thủ đánh lên Thiên Đình rất có khả năng là vì vật có liên quan tới Đạo Quả khiến một số việc còn chưa nghĩ ra của hắn tới nay cũng đã có được lời giải thích. Sau khi Thiên Đế mở ra tầng trên cùng Cửu Trọng Thiên, độ hết khổ hải, đăng lâm Bỉ Ngạn, thì cũng đã trở thành một đại nhân vật thật sự, trong lòng lại có hùng tâm tráng chí, không muốn làm con rối của Nguyên Thủy Thiên Tôn, Đạo Đức Thiên Tôn nữa, nên mới mượn sức Linh sơn Như Lai, kéo thế lực Phật môn vào trận tuyến, để tạo thế cân bằng, còn mình ở giữa chủ trì, mọi việc đều thuận lợi, cũng là một sách lược vô cùng cao minh, nhưng vì sao cuối cùng lại xé rách mặt với Nguyên Thủy Đạo Đức, hoàn toàn nghiêng về hướng Phật môn? Giọt nước tràn ly chính là khi “Tề Thiên Đại Thánh” Tôn Ngộ Không đại náo thiên cung, thế không thể đỡ, ép Thiên Đế phải thỉnh Linh sơn Như Lai ra tay trấn áp, việc nhìn như đơn giản này không ngờ lại có quá nhiều chỗ không thể nào tưởng tượng được: Là một trong Tam Thanh, Bỉ Ngạn giả cổ xưa, Đạo Đức Thiên Tôn lấy lò đan luyện hóa Tôn Ngộ Không nhưng thất bại, ngược lại còn làm cho thực lực của con khỉ đó càng thêm mạnh mẽ; Trong Vô Cực hỗn độn chi đạo, trừ sư trưởng của Ngọc Hư cung, không có người nào biết chuyện “Nhị Lang Chân Quân” Dương Tiễn đã quay trở về Quán Giang khẩu; Lôi Thần và Huyền Nữ hai đại chủ tướng của Thiên Đình vừa lúc không có mặt; Các cường giả tinh chủ nguyên quân còn lại người thì không ra tay, kẻ thì không cản nổi, hoàn toàn không hề có phong thái xứng với tên tuổi của mình; Quan trọng nhất là, Thiên Đế quét ngang một cõi, là một Bỉ Ngạn giả, là người cường đại nhất trong ngũ phương ngũ đế, thế mà lại tránh ở Lăng Tiêu điện, mời Linh sơn Như Lai hỗ trợ, không giao thủ với Tôn Ngộ Không, không phải nên là “Thiên Đế giận dữ, yêu hầu thành tro!” hay sao? Nhưng nếu là “Chuyện này có liên quan tới thành tựu Đạo Quả gì đó”, vậy thì tất cả đều trở nên dễ hiểu. Thiên Đế mở ra tầng trên cùng Cửu Trọng Thiên, ngẫu nhiên phát hiện vật kia, lập tức giấu kín tin tức, từ từ tự tìm hiểu, đồng thời bố trí luân hồi, cấu kết với La Phong và Hắc Ngục, muốn thành lập một Địa Phủ chỉ thuộc về một mình mình, vì thế thực lực nhanh chóng tăng vùn vụt, nhu cầu thoát khỏi khống chế càng thêm hừng hực, bèn đi tiếp xúc và mượn sức Linh sơn Như Lai, dùng thủ đoạn quyền mưu để che giấu mưu đồ thật sự. Nhưng mà Nguyên Thủy Thiên Tôn và Đạo Đức Thiên Tôn quá là ghê gớm, ông ta vừa bắt đầu chư quả chi nhân và đại đạo hóa đã mơ hồ phát hiện ra manh mối, thừa dịp Thiên Đế đang bận tìm hiểu ngay tới lúc quan trọng, tung Tôn Ngộ Không ra, khiến cho nó đại náo thiên cung, bức Thiên Đế ra tay, để thăm dò ông ta. Vì thế, “Thanh Nguyên Diệu Đạo chân quân” Dương Tiễn mới sớm đã quay trở về Quán Giang khẩu, Lôi Thần, Huyền Nữ và Chân Võ đại đế thì bị điều đi làm những việc khác, người còn ở lại đa phần đều là những kẻ tâm hướng đạo môn, hoặc là làm bộ như không biết, hoặc là xuất công không xuất lực, kiểu nào cũng phải khiến Thiên Đế tự mình ra trận. Nhưng Thiên Đế nếu ra tay thì sẽ làm bại lộ bí mật, nên nghiến răng ‘hi sinh’, nghiêng luôn về hướng Phật môn, mời Linh sơn Như Lai tới trấn áp yêu hầu, sau sự kiện Tây Du, qua mấy trăm năm, Thiên Đế và Phật môn liên hợp cuối cùng cũng chiếm được thượng phong, bắt đầu làm chuyện câu cá, chèn ép các thế lực đạo môn ở trong Thiên Đình và trong trận doanh yêu tộc dưới đại địa. Sau này không biết vì sao bí mật liên quan tới Đạo Quả lại bị lộ ra ngoài, ngay cả Lục Áp cũng còn biết một hai, còn giao cho mình nhiệm vụ tìm Thanh Đế, nhắc tới “Tầng trên cùng Cửu Trọng Thiên” cho ông ấy, cho nên các đại Bỉ Ngạn mới tạm bỏ sang bên thành kiến với nhau, liên thủ đánh vào Thiên Đình, gần như hủy diệt thời đại Thần Thoại, trong suốt quá trình đó, Linh sơn Phật Tổ chiếm được chỗ tốt nhiều nhất, hoặc đã nhờ chuyện này mà phá vỡ được chấp niệm, bỏ được gông xiềng, hoàn toàn thành không, không qua bao lâu đã ở Linh sơn Niết Bàn, chứng được đạo quả. Còn kẻ tiết lộ bí mật kia, trong đầu Mạnh Kỳ chỉ hiện ra có một cái tên “Lôi Thần”, có vẻ từ rất lâu trước khi Bỉ Ngạn liên thủ đánh lên Thiên Đình, y đã cấu kết với Ma Chủ, thậm chí có khi chuyện Ma Chủ nghịch phạt Tiên Giới chính là do những vị đại nhân vật kia cho diễn thử vở kịch Thiên Đình rơi xuống. Chuyện này cũng giải thích vì sao Ma Chủ vừa thành Bỉ Ngạn đã vội vàng đi nghịch phạt Tiên Giới, tử chiến Thiên Đế, bởi vì “thứ đồ” kia quá quý giá, quá quan trọng, y lại có Lôi Thần đang nằm vùng bên trong, có được Nguyên Thủy và Đạo Đức hai vị Thiên Tôn sẽ ra tay hỗ trợ ngăn cản Phật môn, khả năng thành công rõ ràng là không nhỏ. Nếu không ra tay nhanh, lỡ Thiên Đế hoàn toàn tiêu hóa xong, lấy được nó thì sao! Ai ngờ tới lúc mấu chốt, Nguyên Thủy Thiên Tôn và Đạo Đức Thiên Tôn phải ngăn cản Linh sơn Phật Tổ, A Di Đà Phật, Lôi Thần vốn phải xuất hiện xuất ra chiêu trí mạng thì lại tới chậm, tới chậm, tới chậm...... Vì thế Thiên Đế chịu bị thương nặng giết luôn Ma Chủ ở chỗ Thiên Đình giới bi, thân hình phân tán vạn giới. Ừ, nếu nghĩ kĩ ra, Ma Chủ đăng lâm Bỉ Ngạn có phần hơi đột ngột, rất có khả năng là lấy được cái gì đó từ Lôi Thần, là cái gì đó từ cái “thứ” kia – chứ nếu không có cái gì chứng minh, y đâu dại gì tự nhiên tin vào Lôi Thần! Nhưng điều kiện cho tất cả mọi việc là Thiên Đế không ngờ để cho Lôi Thần biết một chuyện quan trọng như vậy mà lại không giết y để diệt khẩu, hoặc quả nhiên là “Tuyệt đối tin tưởng”, hoặc là Lôi Thần hiểu rất rõ về tầng trên cùng Cửu Trọng Thiên, lại có thủ đoạn tinh vi, qua mắt được Thiên Đế, tiếp xúc được với “thứ” kia. Mạnh Kỳ nghe thấy Lưu La thở dài: “Rất có khả năng...... Hèn gì Thanh Đế đi trước làm gương......” Bất quá “thứ” như vậy, trong đại chiến Thiên Đình rơi xuống hẳn là đã bị vị đại nhân vật nào đó lấy đi rồi, những người sau này muốn tới hưởng tí nước canh còn sót lại, thì cũng đã có Thanh Đế tới trước rồi, những kẻ đại thần thông tới sau này không còn cái gì xơ múi được nữa đâu. ............ Cổ mộ sâu thẳm, phần đỉnh cao rộng như chống một mảnh màn trời, những đốm sao lấp lóe. “Thái Nhất [Thái Ất]!” Những tiếng rống giận dữ từ tuốt dưới chỗ cực sâu vọng tới, lay động tới tận bản tính linh quang của mỗi con người, kéo nó vào trong thâm uyên khủng bố. Những lệnh bài ngọc khắc những chữ “Vạn Tượng”, “Băng tuyết” vân vân không ngừng bay quanh, nối liền với di thể ở trong chín tòa cổ mộ, mượn thiên địa chi lực, hóa Lạc Thư trong những đốm sáng trắng đen không ngừng thôi diễn cấm pháp của nơi này, củng cố nó, giúp Vương Tư Viễn chống đỡ được ảnh hưởng của tiếng rống giận kia. Dù vậy, Vương Tư Viễn vẫn cảm thấy khiếu huyệt toàn thân tê liệt, cả người lạnh toát, khí lạnh muốn chui ra khỏi người, đầu nặng hẳn đi, Dịch Đạo chân thân lắc lư. Nhưng nét cười của y không giảm, sự điên cuồng trong mắt càng thêm phần rõ ràng, đi tới trước chín bước, rồi gọi: “Thái Nhất?” “Gọi Thái Nhất gì hả?” “Chẳng phải ngươi chính là Đông Hoàng Thái Nhất à?!” Đông Hoàng Thái Nhất, một trong ba vị Bỉ Ngạn hoàng giả thời Thái Cổ, vì tranh đoạt vị trí chí tôn với Hạo Thiên Thượng Đế thất bại mà vẫn lạc! Lão ta còn sống? Sống tới kỷ nguyên này? Bị chín vị Tiên Tôn hi sinh bản thân trấn áp? Tiếng rống giận dữ im lặng một lúc, sau đó như khôi phục được một chút tỉnh táo, vội la lên: “Ta không phải Đông Hoàng Thái Nhất!” Vương Tư Viễn ho khan khẽ gật đầu: “Cũng phải, ngươi không xứng được gọi là Đông Hoàng Thái Nhất.” Y mỉm cười: “Ngươi là Xá Khâm, ngươi là tổ sư khai phái Chỉ Hư sơn.” Thanh âm kia lại im bặt một lúc, sau đó một tiếng kêu đầy thống khổ vọng ra, cả nửa ngày sau mới yếu ớt hô: “Ta, ta là Xá Khâm......” Mặt Vương Tư Viễn hồng lên sắc bệnh hoạn: “Ngươi vì tránh né khổ hải, muốn nghiên cứu dấu vết còn tàn lưu lại của các Bỉ Ngạn đã vẫn lạc ở trong trời đất, không ngờ lại chạm phải Đông Hoàng Thái Nhất đang hấp hối, suýt nữa bị lão ta phụ thân đoạt xá để trở về, nếu không phải có Linh Bảo Thiên Tôn nhận ra, từ xa chém một kiếm, thì ngươi sớm đã trở thành Đông Hoàng Thái Nhất.” Giọng nói kia mờ mịt, mơ hồ: “Ngươi, làm sao ngươi biết?” Vương Tư Viễn mắt lóe sáng, vừa ho vừa cười: “Đương nhiên, khụ, đương nhiên là từ, khụ, chỗ Đông Hoàng Thái Nhất thật sự ở......” ............ Bắc Đẩu đế giá cắt qua hư không, tiếp tục di chuyển. “Có thật là cần phải đi vào trong đó không?” “Cửu Thiên Huyền Nữ” Lưu La ngần ngừ, “Đại nhân vật làm sao sơ sót để sót lại cái gì quan trọng được?” Lần theo hình ảnh quá khứ hồi nãy được nhìn thấy, hẳn là đã sắp tới chỗ hạch tâm của tầng trên cùng Cửu Trọng Thiên, nơi ngày xưa Bỉ Ngạn đại chiến với nhau. Mạnh Kỳ cười cười: “Đồ các đại nhân vật chướng mắt lại rất là trân quý đối với chúng ta, hơn nữa rất có khả năng sẽ gặp được Thanh Đế, như vậy mỗ không cần phải lo sợ Nhiên Đăng và Ma Phật lần theo liên hệ với phân thân đuổi tới nữa......” Hắn còn chưa nói xong, thì cảm nhận được Đại Đạo chi thụ trong tụ bào khẽ chấn động, như cảm ứng được cái gì đó, muốn bay ra ngoài. Mạnh Kỳ lập tức lôi nó ra. Từ sâu trong hư không tối tăm, một luồng thanh quang xông thẳng lên trời, dao động như những cuộn sóng, điên cuồng lan ra khắp xung quanh, đốt sáng xung quanh. ............ Văn Thù Quảng Pháp Thiên Tôn đang bay trong hư không tối tăm mênh mông chợt khựng lại, nghiêng đầu nhìn về một hướng nào đó, từ phía rất xa có thanh quang lóe lên, như một ngọn hải đăng! “Chỗ đó xảy ra gì thế?” Văn Thù Quảng Pháp Thiên Tôn cau mày, nhanh chóng đổi hướng, bay về phía ánh sáng kia. Ở những chỗ khác, Thế Gian Tự Tại Vương Phật, Đa Bảo Thiên Tôn, Tam Tiêu nương nương, Ngưu Ma vương, Bằng Ma vương, Nhiên Đăng Cổ Phật vân vân, những kẻ đại thần thông cũng đều ngoảnh mặt sang nhìn, cảm ứng được thanh quang xuyên qua thời không kia.