Dịch giả: Tiểu BăngChí nguyện bình sinh đã xong, từ nay là chuyện tiên thần...... Mạnh Kỳ ngẫm nghĩ câu nói của Xung Hòa đạo nhân, nhìn xuống mặt đất mênh mông bên dưới, khắp nơi an khang, mọi chuyện tiện lợi, hoàn toàn thay đổi so với mấy chục năm trước, nhân đạo vô cùng cường thịnh. Vật chính tạo nên sự thay đổi ấy chính là Vạn Giới Thông Thức thiên địa do chính tay hắn tạo ra, mỗi khi nghĩ tới điều này, trong lòng hắn lại dâng trào cảm giác thành tựu, thỏa mãn và tự hào. Nhưng mà mạt kiếp đã tới, kỷ nguyên đã sắp kết thúc, cảnh tươi đẹp này sẽ còn giữ được bao lâu? Mười năm, năm mươi năm, một trăm năm? Tới lúc ấy, mọi thứ đều phải hôi phi yên diệt, bao nhiêu tâm huyết chẳng còn gì, Vạn Giới thương thành “Sụp đổ”, diễn đàn sẽ không còn tồn tại để mà thảo luận, chia sẻ video, chuyện trò...... Chỉ nghĩ thôi cũng thấy buồn và cảm khái. Mạnh Kỳ thở ra, trở về Côn Luân sơn Ngọc Hư cung, truyền lại tin tức vào khiếu huyệt tay trái cho Tiểu Tang biết. Giây lát sau, ý niệm của Cố Tiểu Tang liên lạc với hắn, hắn liền chìm vào trong thần thức. Cố Tiểu Tang đứng giữa một nơi hỗn độn mờ mịt, dưới chân có sen trắng đỡ, bay tới gần, cười dịu dàng: “Tướng công có chuyện gì cần bàn nên mới tới đúng không.” “Ừ, có làm phiền nàng tu luyện không?” Mạnh Kỳ chưa bao giờ nắm bắt được tâm tư, suy nghĩ của Cố Tiểu Tang. “Thì ra chỉ có chuyện cần bàn mới tới tìm ta?” Cố Tiểu Tang chớp mi, như trách móc. Mạnh Kỳ đang định nói cái gì đó cho xuôi theo, thì cô đã bật cười, trách móc gì đó chẳng còn thấy nữa. “Tướng công gặp phải chuyện quan trọng gì à.” Cô bình tĩnh nói. Mạnh Kỳ khẽ thở ra, có phần thất vọng. Hắn kể lại tỉ mỉ mọi việc xảy ra ở tầng trên cùng Cửu Trọng Thiên cho cô nghe, không giấu giếm chút gì. “Không hổ là Thiên Đế quét ngang cả một thế hệ, thỏ khôn có ba hang, bố trí hư hư thực thực, thật thật giả giả, thật là xuất sắc.” Cố Tiểu Tang cảm khái, “Ma Sư làm việc gì cũng thuận lợi, quá là thuận lợi, nhưng e là tới phút cuối cũng không thoát được kết cục may áo cưới cho người, chỉ còn xem y có nhìn ra được vấn đề, dùng Bồ Đề diệu thụ và chín thức Như Lai thần chưởng tìm ra một con đường sống hay không.” “Thiên Đế chuyển sinh ở đâu vậy nhỉ, có khi nào chính là Hàn Quảng không?” Mạnh Kỳ đoán. “Nếu Hàn Quảng là Thiên Đế chuyển sinh, thì cỏ trên mộ phần sớm đã xanh mướt rồi, nếu không hẳn là một sa di học phật trong thế giới cực lạc nào đó, hay một đồng tử nghe đạo trong Đâu Suất cung cũng không chừng, làm sao y có nhiều cơ hội như vậy được!” Cố Tiểu Tang mặt mũi nghiêm túc, không ngờ lại có vài phần thần thánh và uy nghiêm của hoàng giả, “Mạt kiếp không cần một Thiên Đế hàng thật!” Mạnh Kỳ gật đầu: “Theo nàng thấy bố trí thật sự của Thiên Đế là ở đâu?” “Ta nếu đoán ra, các Bỉ Ngạn giả làm sao không đoán ra? Nên mọi thứ ta đoán đều sẽ là sai. Nhưng mà ta có cảm giác Ngọc Hoàng sơn, di hài Thiên Đình, tam giả Quang Âm đao đều có thể có manh mối.” Cố Tiểu Tang cười rất nhẹ, “Chuyện Thiên Đế không có ảnh hưởng gì tới chàng đâu, quan trọng nhất là chuyện vị kia của Phù Tang cổ thụ vừa trao cho chàng bát tự châm ngôn thôi, kiếp nạn này qua, tướng công chàng nhất định sẽ nhất phi trùng thiên, nếu không chàng sẽ trở thành đá kê chân cho người khác, hôi phi yên diệt.” “Nàng nghĩ kiếp là từ đâu tới? Bát tự châm ngôn này giống nguyền rủa hơn là cứu mạng......” Mạnh Kỳ thật ra cũng đã tự nghĩ ra vài ý, nhưng hắn muốn nghe phân tích của Cố Tiểu Tang. Đối với chuyện Bỉ Ngạn, cô kế thừa ký ức và kiến thức của Kim Hoàng, nhất định là hiểu biết rõ hơn hắn nhiều. Cố Tiểu Tang tay chống má, trầm tĩnh trả lời: “Theo thôi diễn bình thường, chàng là Ngọc Hư cung chưởng giáo, hỗ trợ Nhân Hoàng, còn có ơn thành đạo với cái vị kia của Phù Tang cổ thụ vị, lập trường đã định, địch ta rõ ràng. Thái độ của vị phật tổ trong thế giới cực lạc Tây phương và Cổ phật trong Bồ Đề tịnh thổ đối với phật quốc dưới đất tuy là không nhất trí, nhưng đều không ai muốn thấy Nhân Hoàng thành công, chiếm được ưu thế trong mạt kiếp, hơn nữa chàng đã giết một trong tam thi của Cổ Phật, nhân quả của hai bên rất nặng, tới lúc quan trọng, họ nhất định sẽ ngăn cản hai vị kia của Đâu Suất cung và Phù Tang cổ thụ.” “Nhân Hoàng ý chí cao xa, có chí dung nạp Yêu tộc, vị kia lại là Nhân tộc chi tổ, thái độ nhất định sẽ là ủng hộ, có lẽ sẽ ra tay giúp chàng. Nhưng những Bỉ Ngạn giả còn lại, vị trong Chân Không gia hương, Ma Phật trong Linh sơn phong ấn, và Đông Hoàng có khả năng chưa chết đều có đủ lý do để ra tay với chàng, nhất là cái vị của Chân Không gia hương. Bà ấy có đại ơn có vị đế giả thành đạo của Phù Tang cổ thụ, ngày trước từng có giao tình, bà ta ra tay với chàng, vị kia của Phù Tang cổ thụ sợ là chỉ có thể không giúp bên nào, cho nên Thiên Tôn trong Đâu Suất cung và Yêu Hoàng đều không cần phải tính tới.” Ma Phật đang bị phong ấn, kêu thẳng danh hào của y ra cũng không sao cả. Mạnh Kỳ khẽ nhíu mày, không che giấu nghi hoặc của mình: “Nhưng muốn thế, các Bỉ Ngạn giả đều phải từ trong hỗn độn hoàn toàn trở về.” Rõ ràng thời gian đó cách thời gian tiết điểm còn rất sớm. Cố Tiểu Tang cười chế nhạo: “Tướng công, chàng có biết tiết điểm các Bỉ Ngạn giả trở về là lúc nào không? Dù chàng có biết, thì cũng chỉ là dự định ban đầu của họ mà thôi, tới cảnh giới vi phạm lẽ thường như họ, chẳng lẽ không tìm ra cách trở về trước đó một thời gian sao?” “Nói có lý.” Mạnh Kỳ trịnh trọng gật đầu. “Nhưng đây chỉ là thôi diễn theo thông thường. Vì sao thiên ý khó dò? Bỉ Ngạn giả có thể nhìn trộm tương lai, nắm giữ được chúng, hơn xa những người còn lại? Chỉ là bởi vì chàng hiểu được chưa đủ nhiều mà thôi! Ví dụ như lúc này, vị Thiên Tôn kia của Đâu Suất cung rất có thể đột nhiên ném xuống Thái Cực đồ, đốt chàng thành tro bụi.” “Sao có thể!?” Mạnh Kỳ ngạc nhiên. Cố Tiểu Tang mỉm cười lườm hắn: “Vì sao không thể? Ví dụ như khi qua tiết điểm, các loại khả năng của tương lai xảy ra thay đổi gì đó, vị kia Đâu Suất cung phát hiện tương lai của chàng sẽ gắn chặt với Nhân Hoàng, trở thành hộ pháp của Phật môn chẳng hạn, nên ông ấy ra tay trước để diệt tai họa ngầm, thay đổi tương lai.” “Thiên ý khó dò, là vì chàng không nhìn thấy được xa bằng bọn họ.” Cố Tiểu Tang vén tấm màn bí ẩn của Bỉ Ngạn, khiến sự sợ hãi trong lòng Mạnh Kỳ giảm bớt rất nhiều, nhưng lại vì vậy mà trở nên hoang mang: “Bởi vậy, trừ vị kia của Phù Tang cổ thụ, những Bỉ Ngạn giả khác đều có khả năng trở thành kiếp số của ta, vậy thì làm sao mà phòng bị nổi......” Cố Tiểu Tang phì ra cười: “Tướng công, sao chàng lại loại vị kia của Phù Tang cổ thụ ra?” “Bởi vì ta có ơn thành đạo với ông ấy mà......” Tới đây, Mạnh Kỳ chợt giật mình, bật thốt, “Đúng rồi, nhân quả!” Cố Tiểu Tang cười yếu ớt: “Bỉ Ngạn nặng nhất chính là nhân quả, tướng công hẳn đã nghe điều này rồi. Vì sao coi trọng? Nhân quả không giải, lấy cái gì mà đòi làm giảm cầu không? Những người trở thành Bỉ Ngạn đại nhân vật thì đều là những người nhất tâm hướng đạo, trong mắt chỉ có Đạo Quả mà thôi! Cho nên trước khi cái ơn thành đạo của chàng đối với vị kia của Phù Tang cổ thụ đã hoàn toàn chấm dứt, dù ông ấy có không giúp chàng, thì cũng sẽ không bao giờ hại chàng.” “Tướng công, trước khi kiếp số tới, chàng phải nhanh chóng tăng thực lực của mình, đồng thời đi kết thật nhiều thiện duyên vào, tăng thật nhiều bằng hữu, giảm kẻ địch xuống.” Mạnh Kỳ khẽ gật đầu, tiếp tục hỏi: “Bát tự chân ngôn của vị Phù Tang cổ thụ kia là có ý gì?” Cùng đường bí lối, thập tử vô sinh, hoàn toàn không có ý chỉ dẫn gì ở đó hết á! “Cùng đường bí lối, thập tử vô sinh......” Cố Tiểu Tang lầm bầm, hỏi ngược lại, “Tướng công, tám chữ này khiến chàng liên tưởng tới cái gì?” “Liên tưởng tới cái gì? Trên trời không đường, xuống đất không cửa, cái vị kia của Chân Không gia hương, thế giới sau khi chết, âm tào địa phủ......” Mạnh Kỳ nghĩ tới cái gì đều nói ra hết, “Chẳng lẽ mấu chốt của kiếp số là Địa Phủ chi tranh?” “Có khả năng, cũng không chừng là khiến tướng công chàng phải thật sự chết một lần thì mới hóa giải được kiếp số.” Cố Tiểu Tang đáp. Thật sự chết một lần? Ta không có kiếp trước, không có kiếp sau, chết chẳng phải là hoàn toàn hôi phi yên diệt sao? Mạnh Kỳ trầm tư. Cố Tiểu Tang biếng nhác che miệng ngáp một cái: “Tướng công, kiếp số càng ngày càng gần rồi, thiếp thân cũng đã bế quan có thành, phải ra ngoài ma luyện, để chuẩn bị cho mình.”