Nhất Thế Tôn Sư (Nhất Thế Chi Tôn)

Quyển 7 - Chương 150: Giả thiết lớn mật, cẩn thận chứng thực

Dịch: Tiểu Băng

Trong tĩnh thất, thân ảnh Mạnh Kỳ biến thành hư ảo, lướt qua một cái, đã xuất hiện ở Đông Hải nhất vực, nơi ngày đó Kim Ngao đảo từng ở.

“Tướng công sao dám chắc huyết nhục Thanh Bình kiếm trấn áp là của vị Thái Cổ hoàng giả kia?” giọng Cố Tiểu Tang thông qua thần thức, vang lên trong lòng hắn, “Thiếp thân còn chưa bao giờ nghe thấy. “

Cô biết Kim Ngao đảo cất giấu Thanh Bình kiếm, biết Thanh Bình kiếm trấn áp một khối huyết nhục thần bí quỷ dị, sinh cơ trong đó vẫn còn chưa bị trừ hết, nhưng cô không biết huyết nhục đó là của ai, cho tới bây giờ khi Mạnh Kỳ nhắc tới, còn bảo có liên quan tới huyết đào yêu dị, cô mới biết nó là của Đông Hoàng Thái Nhất.

Tiểu Tang xem ra đã sớm biết huyết đào yêu dị là do một phần đạo quả của Đông Hoàng Thái Nhất biến ảo mà thành, hèn gì muốn trốn trong khiếu huyệt tay trái của mình...... Mạnh Kỳ thầm nghĩ, mỉm cười trả lời: “Đoán. “

“Đoán?” Cố Tiểu Tang bật cười, “Tư duy của tướng công thực đúng là khác người, không theo khuôn mẫu, làm người ta không đoán trước được. “

Mạnh Kỳ giải thích: “Ở tầng trên cùng Tiên Giới, ta đã xác định được vị Thái Cổ hoàng giả đó vẫn chưa có chết thật, sau khi biết được y còn có liên quan tới quái vật ở Giang Đông Vương thị, vi phu đại khái đoán được ra cái thứ gọi là Thái Cổ tà vật Tiểu Đào tử rất có khả năng chính là một phần của cái vị đó, liên hệ nó với khối huyết nhục bị Thanh Bình kiếm trấn áp ở Kim Ngao đảo bởi vì cả hai đều có một sự vi diệu thần bí giông giống nhau, nên mới lớn mật đặt ra giả thiết đó, rồi từ từ chứng thực. “

“Máu thịt của Thái Cổ hoàng giả còn chưa mất đi hết sinh cơ chính là vật mà Tạo Hóa viên mãn giả đều tránh như rắn rết, tướng công nhất định không được coi thường ‘Chúng nó’, khiến thiếp thân trở thành quả phụ. “ Cố Tiểu Tang giọng rất thoải mái nhắc.

Mạnh Kỳ gật đầu, sắc mặt như thường nhưng trong lòng ngưng trọng:

“Ai mà dám coi thường vật Bỉ Ngạn giả để lại!”

Vật có thể giúp mình nhanh chóng tăng cường thực lực, đối kháng với ý trời, làm sao mà đơn giản được? Độ phiêu lưu làm sao mà không lớn?

Nếu không phải Thanh Đế nói ra lời gợi ý, ra ở Tiên Giới thiên lao đưa ra quyết tâm thì hắn nhất định đã đi theo con đường yên ổn, không mạo hiểm đi thử đâu!

Kiếp số quá lớn, chỉ có thể hướng tử cầu sinh!

Bất quá, chuyến này cũng không phải là một điểm nắm chắc cũng không có. Máu thịt còn sót lại của Đông Hoàng Thái Nhất bị Thanh Bình kiếm trấn áp, uy lực không còn bao nhiêu, trong khi bản thân Bá Vương Tuyệt Đao về bản chất đã là thần binh cấp Bỉ Ngạn, đám máu thịt đó muốn lây dính nó cũng không dễ dàng, nhất là có thể khiến hai bên giết nhau, mình ở giữa đắc lợi, vừa làm hao mòn hết lạc ấn của Ma Phật, còn làm máu thịt của Đông Hoàng mất đi sức mạnh, trở nên yếu ớt, nâng cao khả năng khống chế nó cho hắn.

Nếu nó vẫn còn mạnh hơn sức hắn, thì hắn cũng vẫn còn hậu chiêu huyết đào yêu dị, mà nó lại bị Đại Đạo chi thụ khắc chế.

Đương nhiên, dù có thủ đoạn kĩ lưỡng, thì độ nguy hiểm cũng vẫn rất cao.

Mạnh Kỳ hai chân khẽ đạp sóng, quanh người những đóa sen vàng lượn lờ, mi tâm hé ra, Đạo Nhất lưu ly đăng bay ra.

Ánh đèn nho nhỏ, quang mang chiếu khắp, chiếu ánh sáng đen trắng hai màu vào trong hư không.

Mạnh Kỳ búng ra một tia kiếm quang sáng ngời.

Kiếm quang một phân thành hai, hai phân thành bốn, một đỏ thẫm, một thuần xanh, một tối tăm, một trắng xóa, diễn các loại diệu pháp, rực rỡ chiếu xuống, kết thành Tru Tiên kiếm trận.

Tới cảnh giới của Mạnh Kỳ muốn một kiếm thành trận là chuyện rất dễ dàng, thậm chí có thể lấy “hình chiếu ta khác” để tự kết thành Vạn Tiên đại trận!

Kiếm khí bốc lên, không ngừng gào thét, các màu sắc tung hoành, tách nhập với nhau, trong trận hôn hôn ám ám, vạn vật hư vô, như lâm vào tận thế.

Bắt lấy cơ hội này, Mạnh Kỳ vận chuyển “Chư quả chi nhân”, ánh đèn đung đưa, muốn tìm ra những nơi sinh ra cộng minh với Tru Tiên kiếm trận.

Trong không gian như không, vài đạo liên hệ nhàn nhạt xuất hiện, nhưng trong giây lát liền biến mất, động tĩnh hoàn toàn bị che giấu, khe hở vừa hiện ra ngắn ngủi lập tức bị bịt lại, cơ bản không thể nào bắt kịp.

“Trốn kĩ thật. “ Mạnh Kỳ khen, lặng lẽ nối kết với huyết đào, hấp thụ cảm giác cổ quái tà dị của nó.

Dùng thứ đó làm mồi, đưa vào trong Đạo Nhất lưu ly đăng.

Trong tiếng ầm ầm, ngọn đèn không gió mà bừng to ra, bốn phía trở nên u ám, như về tới thời tối sơ tối cổ, lúc nhân quả liên hệ mới sinh ra.

Nhờ dùng khí tức này cảm giác, Mạnh Kỳ mới túm được một sợi liên hệ nhân quả, trong đầu hiện ra cảnh tượng tương ứng:

Một thanh trường kiếm cổ xưa, trên có hai chữ “Thanh Bình”, dưới kiếm có một đống huyết nhục màu đen sẫm đang không ngừng mấp máy, vọng ra những tiếng tru không rõ ý, tỏa ra cảm giác khủng bố hoang dã, liều lĩnh nhào về phía huyết đào, làm Tiểu Đào tử sợ tới mức quay tròn trầm xuống, chui vào trong khiếu huyệt Cố Tiểu Tang đang ở, trốn đằng sau lưng cô, chỉ rụt rè thò ra nửa khuôn mặt mà thôi.

Quả thật là huyết nhục của Đông Hoàng Thái Nhất, quả thật là một phần Đạo Quả của ông ta...... Mạnh Kỳ vô cùng bình tĩnh, đang định bắt lấy liên hệ, tập trung xác định vị trí của Kim Ngao đảo thì cảnh tượng xung quanh đột nhiên thay đổi, trước mắt hiện ra cảnh tiên giới cổ xưa.

Ở trên cùng của Tiên Giới có một bóng người.

Người này mặc hắc bào nga quan, cao lớn, mặc đồ kiểu xưa, mênh mông mạnh mẽ, rất giống hình ảnh Thiên Đế ở trong Bắc Đẩu loan giá nhưng mênh mang hơn, mạnh mẽ hơn, cổ xưa hơn!

Gương mặt ông ta mơ hồ, đỉnh đầu có một cái Thanh Đồng cổ chung, tiếng chuông khẽ vang, thời gian theo tiếng chuông mà phập phồng, quang âm vì tiếng chuông mà đảo ngược.

Cảnh tượng đáng sợ tới mức bản tính linh quang của Mạnh Kỳ như muốn đông cứng, trong lòng chỉ có khủng hoảng và sợ hãi, không sinh ra nổi ý chí chống lại.

Bỗng trên gương mặt mơ hồ của vị hoàng giả cổ xưa hiện ra một đôi mắt, một đôi mắt đi qua vô số văn minh hưng thịnh rồi hủy diệt, qua bao nhiêu kỷ nguyên sinh ra rồi tan vỡ, đôi mắt như muốn hút cả tâm thần Mạnh Kỳ vào trong.

Chợt phía trước vị hoàng giả xuất hiện thêm một người, mặc một chiếc đạo bào không thể mô tả được, dưới lòng bàn chân là vô số kỷ nguyên sinh ra rồi hủy diệt, những dòng sông thời gian như Chân Long vòng quanh, quanh thân u ám hỗn độn, đỉnh đầu có một vật vừa giống rìu vừa giống cờ, tối cổ tối sơ chi ý nặng nề.

Là một vị Thiên Tôn, một vị Thiên Tôn vô cùng cổ xưa!

Vị Thiên Tôn kia nhìn xuống hoàng giả, phát ra đại đạo luân âm:

“Giả thần giả quỷ, lập tức lui tán. “

Ầm!

Tiếng sấm nổ tung, Thanh Đồng cổ chung vỡ tan, Thái Cổ hoàng giả tiêu tán, tầng tầng Tiên Giới hóa thành bọt nước, mọi thứ lại trở về như cũ.

Thứ xuất hiện vừa rồi chính là khối huyết nhục còn tàn lưu lại của Đông Hoàng Thái Nhất, nó muốn dùng liên hệ nhân quả để lần ngược lại nơi có khí tức, dùng khí tức đó tạo ra ảo cảnh, muốn đánh tan tâm linh của Mạnh Kỳ, khiến hắn trở thành cái xác không hồn, để chuyển ý chí của mình vào. Không ngờ trong người Mạnh Kỳ có Nguyên Tâm ấn, lại giỏi duy ngã độc tôn, một bên lấy Vô Cực bảo vệ bản tôn, một bên lấy huyễn đối huyễn, cửu ấn cùng xuất, Nguyên Thủy hiện!

“Nếu không phải bị Thanh Bình kiếm trấn áp, thì nó sẽ không chịu dừng ở đây. Sức mạnh của Thái Cổ hoàng giả quả là ngoài sức tưởng tượng...... “ Mạnh Kỳ nghĩ. Hắn đã bắt được tia liên hệ sắp biến mất kia, cảm ứng được Kim Ngao đảo.

Không ngờ nó đã được dời ra khỏi dòng sông thời gian, giấu trong thời không loạn lưu, trong một khu vực đầy sương mù, tiếp cận với hỗn độn, rất là khó tìm.

Thân ảnh lóe lên, Mạnh Kỳ đỉnh đầu Thái Thượng Vô Cực Nguyên Thủy khánh vân, xuyên qua tầng tầng sương mù, lóe qua nhiều chỗ loạn lưu, đi tới Kim Ngao đảo phụ cận.

Đúng lúc này, một tiếng hét to vang lên:

“Cút đi cho ta!”

Một nắm tay đầy lông trắng đột ngột hiện ra, làm hư không sụp đổ, vạn vật bị xé rách, tất cả đều hóa thành u ám, thậm chí còn khiến thời không loạn lưu xung quanh biến hóa.

“Mai Sơn Đại Thánh” Viên Hồng đang tu luyện nhận ra có kẻ xa lạ xâm nhập.

Nắm tay biến to ra, chiếm hết cả không gian, nhưng bên ngoài lại hiện ra một nắm tay khác màu đạm kim, cũng to tướng không kém, cũng làm sụp đổ hư không, cũng làm xé rách vạn vật, vô cùng tương tự.

Oanh!

Phong bạo quét ngang, loạn lưu “Rít gào”, các tầng cấm pháp của Kim Ngao đảo thi nhau hiện lên, tiêu diệt dư ba.

Hai nắm tay vỡ tan, nhưng sau đó huyết nhục mấp máy, lại mọc ra nắm tay mới!

Mạnh Kỳ đứng ngạo nghễ trong sương mù, ha hả cười:

“Mai Sơn Đại Thánh lâu rồi không gặp, vẫn khỏe chứ?”

Hôm nay, hắn đã có thể cùng Thượng Cổ Đại Thánh Viên Hồng quyết tranh hơn thua.

Viên Hồng sầm mặt, không ngờ một con kiến hồi đó mình chẳng thèm liếc mắt lại đã lớn tới mức này, sau lưng còn có đám gia hỏa không biết xấu hổ của Ngọc Hư cung đỡ lưng, xem ra phải thỉnh Lục Áp tới xử lý