Nhất Thế Tôn Sư (Nhất Thế Chi Tôn)

Quyển 7 - Chương 172: Vô thượng tâm ma

Dịch giả: Tiểu Băng

Âm thổ trùng điệp, cương phong không ngừng, từ thiên ngoại có một dòng chảy đỏ máu ào ào cuốn tới, dũng mãnh xuyên qua Hoàng Tuyền của giới, nối âm tào địa phủ đã được đồng hóa với Chân Không gia hương trong La Phong chi vực thành một khối.

Trong sáu tầng tử phong tối đen do trọc khí lắng đọng thành, Huyền Minh Quỷ Đế im lặng nhìn lên hướng thượng du của dòng chảy màu đỏ máu, trong mắt rực lên ngọn lửa giận dữ. Mấy năm nay, nó đã dần bị mất đi quyền khống chế La Phong, chỉ còn giữ được đàn tràng, không bao lâu nữa sẽ phải hoàn toàn buông tay tầng này, trở về Hắc Ngục.

Đột nhiên, nó nhìn thấy một vùng biển màu đỏ máu theo một bàn tay trút xuống, cuồn cuộn tràn về phía biên giới Cửu U, như muốn nuốt chửng Hoàng Tuyền, cắt đứt mối liên hệ của La Phong Hắc Ngục và Chân Không gia hương.

“Cơ hội!”

Huyền Minh Quỷ Đế trong nháy mắt đã nhìn ra sự việc, đưa ra quyết định của mình, không chút do dự thò quỷ trảo ra.

Nơi quỷ trảo đi qua, cương phong vạn năm ngưng tụ thành hoa tuyết đầy trời, âm thổ hoang vu hóa thành những tầng băng phách lóng lánh, oan hồn ác quỷ nhất tề bay lên, rơi vào trong trảo, tạo ra một cái lốc xoáy của tử vong và âm quỷ chi đạo, vô thanh vô tức chụp về hướng biên giới Cửu U.

Ngoài Cửu U, giữa dòng chảy hoàng tuyền, đột nhiên dâng lên một vầng trăng sáng, cực kì viên mãn, bao dung vạn đạo, lóng lánh sáng tỏ, tỏa ra thần quang sáng ngời, tiêu diệt từng phần huyết hải, lốc xoáy bị đồng hóa, ‘hoàng tuyền’ xuyên qua hai giới không còn giữ nổi.

Liên kết La Phong Hắc Ngục và Chân Không gia hương gặp nguy, Vô Sinh Lão Mẫu không chút do dự, tự mình ra tay!

Nhưng lúc này, hư vô đung đưa, một cây thanh mộc xuất hiện, đầu cành có những quả cây huyền ảo, tỏa thần quang, tiếng chuông vang đinh đang không dứt.

Ánh trăng khựng lại. Rễ thanh mộc nhanh chóng lan ra, cắm vào vầng trăng, hai bên đánh nhau kịch liệt.

Thanh Đế từ trong Đông Phương lưu ly thế giới giáng xuống thần uy!

Cực Lạc thế giới, Bồ Đề tịnh thổ và Đâu Suất cung, Yêu Hoàng điện đều im bặt, không biết vì kềm chế nhau, hay Tây phương nhị thánh đồng tình với việc Kim Hoàng vứt bỏ La Phong.

Một bóng đen khổng lồ từ trong dòng sông máu đứng dậy, hóa thành Quỷ Đế Trấn Nguyên tử một tay cầm tố sắc Vân Giới kỳ, một tay nắm Thiên Tru phủ, công kích cả huyết hải lẫn quỷ trảo, muốn lấy một địch hai.

Mây khói khắp nơi, dị hương bao phủ, huyết hải bị công kích mà dừng lại, bị kỳ phiên bao phủ, từ trên Thiên Tru phủ hiện ra chín cái đạo văn, tru phạt chi ý hóa thành thiểm điện màu đen và hỏa diễm màu âm lục đánh về phía quỷ trảo.

Dương Tiễn cười khẽ, bàn tay đang ấn xuống khẽ run lên, huyết hải nổi lên bọt nước đỏ rực. Những bọt nước phình to ra, sau đó thi nhau nổ tung, liên tục không ngừng, tạo nên lực bạo tạc kinh thiên.

Ầm!

Phong bạo quét ngang tất cả, đẩy tố sắc Vân Giới kỳ lui trở về.

Ầm!

Mọi tầng của Cửu U đều nghe thấy tiếng nổ đinh tai nhức óc. Ngay cả trong sơn mạch màu đỏ, những tà thần tà ma cũng nhịn không được đầu váng mắt hoa. Khí tức của chúng như những đốm lửa, nối thành liệu nguyên chi thế, đốt cháy gần một nửa tầng thứ tám Cửu U. Ở nơi trung tâm, Tề Chính Ngôn mở mắt, nhìn nơi phát ra tiếng nổ mạnh, mi tâm đã có vì sao vàng óng trong vắt.

Qua hơn trăm năm, có Mạnh Kỳ và Dương Tiễn hỗ trợ, y đã đủ để tự chứng Truyền Thuyết, đặt chân vào Tạo Hóa!

Ầm!

Dương Tiễn không kiêng nể gì, khiến huyết hải nổ tung, cướp đoạt hết năng lượng xung quanh, khiến dòng chảy màu đỏ máu rít lên, không ngừng tan rã.

Phá hoại lúc nào cũng dễ hơn là bảo vệ!

Hơn nữa Dương Tiễn chỉ nhằm vào một đoạn dòng chảy này, chứ không phải muốn tạo ảnh hưởng gì tới dòng chảy ở ngoại giới!

Hoàng Tuyền vỡ ra, hai giới bị cắt đứt, sương mù mịt mờ tự động tiêu tán. Thanh Mộc và Minh Nguyệt lập tức tan biến, có tranh đấu nữa cũng là vô ích.

Trấn Nguyên tử đứng ở ngoài Cửu U, nhìn Dương Tiễn thật sâu, sau đó xách tố sắc Vân Giới kỳ và Thiên Tru phủ, ngược dòng trở về âm tào địa phủ, sự đồng hóa của Chân Không gia hương đối với La Phong ngừng bặt.

Ở bên kia, bên ngoài đàn tràng của Hắc Thiên Đế, kiếm khí sát lục và hủy diệt dần phiêu tán, lộ ra Cái Thế Ma Quân khá là chật vật và Minh Hải kiếm không còn sinh cơ.

Mạnh Kỳ dùng Nhất Khí Hóa Tam Thanh thần thông đã tiêu hao quá mức, gần đến mức cực hạn, thấy Dương Tiễn đã đắc thủ, lập tức kết thúc Tru Tiên kiếm trận, thân ảnh lại trở về ngọn núi tối đen.

“Hắn quả thật là muốn tới thì tới, muốn đi thì đi......” Ma Quân ánh mắt vi diệu, trong lòng thầm hận.

Sở học của nó thật ra không hề thua kém Tô Mạnh bao nhiêu, mặc dù gặp phải đại thần thông Nhất Khí Hóa Tam Thanh, nhưng có Vô Thượng Ma Khu vạn kiếp bất diệt, nên cũng vẫn có khả năng chống đỡ tới khi thời hạn hóa thân kết thúc, nhưng không làm sao chịu nổi Tru Tiên kiếm trận, không chịu nổi đối phương cầm tới hai thanh thần binh tuyệt thế trong khi nhà mình một kiện cũng không!

Người so với người thật làm tức chết người!

Minh Hải kiếm hóa thành u quang, bay về tới tầng chót Cửu U, trở về trong tay Thất Sát đạo nhân, Ma Quân cũng tan biến, chẳng biết đã độn ẩn đi đâu, về mặt này nó rõ ràng là mạnh hơn Mạnh Kỳ.

Cửu U lại trở về bình tĩnh như cũ. Khổ công, tâm huyết hơn trăm năm của Vô Sinh Lão Mẫu chỉ trong chốc lát đã bị hủy hoại.

Đây mới chỉ là bắt đầu mà thôi...... Mạnh Kỳ thầm nghĩ, ngẩng đầu, nhìn một tầng nào đó của Cửu U, đối mắt với Dương Tiễn, khẽ gật đầu với nhau.

Chém đứt bàn tay của Vô Sinh Lão Mẫu thò vào Cửu U, bức ép Hắc Thiên Đế chỉ có thể cố thủ đàn tràng xong, đã có thể bắt đầu đi làm nhiều chuyện khác mà không phải lo bị đại nhân vật nhìn trộm nữa!

Mạnh Kỳ nhắm mắt, trái tim trong lồng ngực đột nhiên đập nhanh hơn.

Đông đông đông, đông đông đông, tiếng tim đập bị thân hình ngăn cách, dù có đứng ngay bên cạnh Mạnh Kỳ cũng khó mà nghe được.

Đông đông đông, đông đông đông, Mạnh Kỳ kết nối nhịp đập của tim mình với minh minh bên trong Đâu Suất cung, lại trở nên vô bi vô hỉ.

Trong Chân Thật giới.

Lục đại tiên sinh đã dời Họa Mi sơn trang đến Đông Hải giới vực, vẫn ngồi bảo vệ phần mộ phu nhân, trong đầu thi thoảng lại nhớ tới những chuyện cũ ở trung thổ mấy trăm năm trước, Xung Hòa vừa mới mất, Cổ Nhĩ Đa chưa thể từ Trung Cổ trở về, và Tô Mạnh mà chính mắt ông chứng kiến hắn từng bước đi lên từ mở khiếu đến Tạo Hóa, sau đó đi tới đường cùng......

Sáu mươi năm trước, từ trong nhà tranh, ông chém ra một đường kiếm quang sáng rực, trong vắt và thuần túy, từ xa bổ về phía Tẩy Kiếm các đã chuyển tới Đông Hải, cách không so chiêu với Tô Vô Danh. Với đường kiếm quang đó, cuối cùng ông cũng đã mở ra một con đường trước đó chưa từng có ai thành công, bản tính linh quang trước vào chỗ cao vô cùng, sau đó phản chiếu các giới, tạo được hình chiếu.

Sau thành công đó, nhờ tích lũy sâu dày, chỉ trong ba mươi năm ngắn ngủi, ông đã trở thành Tạo Hóa, tới nay đã đạt tới trung giai, đuổi kịp Tô Vô Danh.

Lục đại tiên sinh thả bức tượng gỗ trong tay xuống, nhìn ra sóng biếc dập dờn, nghĩ tới cái hộp ngọc tạo ra oanh động gần đây.

“Không biết Tô tiểu hữu hiện giờ đã đạt tới trình độ thế nào.” Ông vừa nghĩ thế, trong đầu lập tức hiện ra hình ảnh Mạnh Kỳ ngày xưa, bào xanh tiêu sái, tươi cười thân mật.

Hình ảnh Mạnh Kỳ đột nhiên chắp tay lại, trong mắt tràn ngập khí tím hư ảo, như có tiếng tim đập đâu đây!

Này...... Lục đại tiên sinh cau mày, như không xảy ra chuyện gì, thu ánh mắt về, lại cầm dao nhỏ lên, tiếp tục tập trung điêu khắc.

Tại một hòn đảo nào đó ở Đông Hải, một lão giả tóc trắng xóa nằm trên xích đu, trong ánh nắng chiều tà, câu được câu không kể cho thằng bé con ở bên cạnh nghe câu chuyện ngày xưa khi Đại Chu phồn thịnh.

“Nếu Đại Chu không vong, Vạn Giới thương thành, video dạy học và các diễn đàn thảo luận trao đổi võ đạo sẽ không sụp đổ, tổ gia gia có thể đã có hi vọng trùng kích Pháp Thân, đứng vào hàng tiên ban, dù có không xuất sắc cũng có thể được Nhân Hoàng sử dụng, được ban thần chức, phù hộ một phương......”

“Thời điểm đó, thánh địa tiên gia chính là Côn Luân sơn Ngọc Hư cung, chưởng giáo là Nguyên Hoàng Tiên Tôn Tô Mạnh, hắn là người cả đời này tổ gia gia kính nể và tôn sùng nhất......”

Lão giả vừa kể vừa nhớ lại chuyện cũ, nhớ lại lần đầu tiên khi Phong Thiên đài xây dựng thành công, Nguyên Hoàng Tô Mạnh tự mình đến xem lễ.

Lão không biết ở trong lòng lão chợt hiện ra thân ảnh của Tô Mạnh, đôi mắt mang một màu tím hư ảo, hình như có tiếng tim đập sống động như thật.

Nhiều nơi khác trong Chân Thật giới, cảnh tượng tương tự không ngừng lặng lẽ xảy ra.

............

Ngoài Yêu Hoàng điện, một đóa Cân Đẩu vân bay tới, dừng ở cổng, hóa thành Tề Thiên Đại Thánh Tôn Ngộ Không mặc Hoàng Kim tỏa tử giáp.

Nó gãi má, nói với yêu vật giữ cửa: “Lão tôn đến cầu kiến Yêu Hoàng.”

Nhìn thấy thần tượng, thủ vệ nào dám ngăn trở, chưa kể cửa lớn sau lưng tự nhiên mở rộng, rõ ràng là đã được Yêu Hoàng bệ hạ cho phép.

Xuyên qua những lớp cửa, đi vào trong Yêu Hoàng điện, Tôn Ngộ Không đột nhiên dừng bước, trong đầu nghĩ tới hình ảnh Mạnh Kỳ mặc huyền bào.

Khí tím lóe lên, tiếng tim đập hiện lên, thân ảnh này không ngờ sống dậy!

Tôn Ngộ Không chỉ tay một cái, chém ý nghĩ này ra. Khí tím trong người nó bay ra, tiếng tim đập trở nên rõ ràng, duỗi ra biến thành hóa thân của Mạnh Kỳ.

Vô thượng tâm ma chi đạo, dùng thứ này bí mật bái kiến Yêu Hoàng!