Dịch giả: Tiểu BăngCung thành chìm trong bóng tối, thị vệ xách đèn lồng im lặng đi tuần tra, gió đêm thổi qua, vô cùng yên tĩnh. Trong Ngự Thư phòng, đương kim thiên hạ Tiêu Huyền tay chắp sau lưng, nhìn xuống đám người Lý Trọng Khang, Lỗ Tứ Toàn, thản nhiên nói: “Các ngươi mang phật đăng đó đi đi.” “Hả?” Những cái đầu ngẩng lên, quay qua nhìn nhau ngạc nhiên. ............ Lửa bốc lên, xuyên qua cấm pháp, đốt cháy tòa nhà, Mạnh Kỳ một kích đắc thủ, không hề dừng lại, độn vào mây bỏ đi. Dù lần này chưa giết được hết mục tiêu thì vẫn còn có lần sau, lần sau nữa nha, chứ nếu vì tiếc công cố muốn giết mà để mình bị quấn lấy, thì sẽ phiền toái lắm. Hắn đang định tới mục tiêu kế tiếp thì trong lòng có cảm ứng, quay đầu nhìn kinh thành. “Mấy người Lý Trọng Khang đắc thủ rồi?” Mạnh Kỳ lẩm bẩm. Là người nắm giữ toàn bộ thông tin nơi này, chẳng khác gì Sáng Thế thần, cho dù không nhìn được rõ biến số rốt cuộc là cái gì, nhưng nếu nó có di động, làm đảo loạn chỗ khác của dòng chảy thì hắn sẽ nhận ra ngay tức khắc, nên đương nhiên hắn cảm ứng được biến số đã rời khỏi cung thành. Xem ra mình chuyển chiến thiên hạ, đánh du kích tứ phương thật sự đã làm cao thủ trong cung thành không còn, cả Bùi thái sư Bùi Đạo Thông cũng bị nắm mũi đi, không bảo vệ được biến số nữa. Nghĩ nghĩ, Mạnh Kỳ ngưng ra một con Viêm Long, xuyên qua chân trời, lặng yên độn trở lại kinh thành. Bí ẩn vào thành, hắn dựa theo cảm ứng vị trí của biến số, đi thẳng tới chỗ đó. Trên đường đi, Mạnh Kỳ phát hiện kinh thành ngoài thì buông lỏng nhưng trong thì ngầm khẩn trương. Đi tới An Khang phường, hắn đi chậm lại, thi thoảng lại tạt vào quầy bán hàng bên đường, ngắm nghía, ăn vặt, giống như một người đi dạo thật sự, cho đến khi tới gần ngõ nhỏ có chứa biến số mới cúi người, chìa tay cho thầy bói bên đường, đồng thời vận chuyển thần thông, lặng lẽ cảm ứng bốn phía, cười ha ha hỏi: “Vận thế của ta sắp tới thế nào?” Ngoài đám Lý Trọng Khang, trăm trượng xung quanh không có cao thủ nào mai phục cả...... Lỗ Tứ Toàn đang canh chừng bên cạnh biến số, khí tức trầm ổn, Tất Trọng Đức và Lý Trọng Khang đi qua đi lại, có vẻ nôn nóng và bất an. Ừ, thế là rất bình thường, trộm vật quan trọng như vậy, ai có thể khí định thần nhàn, không hề lo lắng...... Ba người không ai nói với ai câu nào, chắc tại lo lắng quá! ...... Thầy bói nhìn kỹ vân lòng bàn tay, rồi nhìn mặt Mạnh Kỳ, lắc đầu thở dài: “Ấn đường ngươi đen thui, aiz, vừa rồi có phải nhiều chuyện không thuận hay không?” Nếu không phải vậy, ai thèm đi đoán mệnh làm gì! Y vừa dứt lời, một thỏi bạc đã ném qua, người khách rút tay về, quay người bỏ đi. “Ê, ta còn chưa nói xong mà......” Y nhìn đỉnh đầu bạc, cả người ngẩn ra. Y đang định dọa đối phương sắp có tai họa lớn, phải nhờ mình thỉnh tượng Tam Thanh tổ sư về thờ để hóa giải. Vòng quanh nửa ngõ nhỏ, lỉnh vào một căn nhà, Mạnh Kỳ cẩn thận nhìn kĩ, xác nhận chung quanh “biến số” thực sự là không có ai mai phục. Hắn đang định tiến vào phòng của mấy người Lý Trọng Khang thì chợt cau mày, thần thức co lại, bao phủ lấy thân, tay phải khẽ vẫy, điện quang và hoa lửa cùng bắn ra, một bên phác thảo, một bên ngưng tụ. ............ Trong sân, một cái tráp màu đen nằm ở trên bàn, bên trong nó chính là “Biến số”. Lỗ Tứ Toàn ngồi bên bàn, hai mắt khép hờ, tay bắt Định Tâm ấn, như đang nhắm mắt dưỡng thần, Lý Trọng Khang và Tất Trọng Đức thì không ngừng đi qua đi lại, nhìn trời, nhìn xung quanh. Bỗng mắt họ nhoáng một cái, một bóng người mặc bào đen, người gầy gò hiện ra, chính là “Vân Tập chân nhân” Mạnh Kỳ. “Tiền, tiền bối, ngươi, ngươi sao tìm tới đây được?” Lý Trọng Khang rất bất ngờ, lắp bắp. Lỗ Tứ Toàn mở mắt, mỉm cười: “Tiền bối đừng trách chúng ta giật mình, vì theo ám kí chúng ta để lại, hẳn là phải hội họp với ngài ở chỗ khác mới đúng.” Y ngắn gọn rõ ràng giải thích lý do cho hành vi bất ngờ của Lý Trọng Khang. Mạnh Kỳ gật đầu: “Lão đạo biết, chỉ là lão đạo có một cảm ứng kì lạ với ‘Biến số’, có thể xác định được vị trí của nó, nên mới tới thẳng đây.” “Ra vậy.” Lỗ Tứ Toàn xoay người cầm cái tráp lên, vờ đưa cho Mạnh Kỳ. Mạnh Kỳ còn đang nhìn cái tráp, thì Tất Trọng Đức bỗng nhiên lấy ra một thứ, có tử khí lượn lờ, là một cái linh đang kì dị, sinh mệnh của riêng mình. Nhiếp Tâm linh! Không có cường giả mai phục, không có nghĩa là không ai ra tay! Tất Trọng Đức khẽ vẫy một cái, linh đang như trái tim co bóp, phình to ra, phát ra một âm thanh thanh thúy, xuyên thẳng vào Thần Hồn, xuyên qua nhục thân, làm dao động tâm linh! Trong tiếng chuông đinh đinh đang đang, trừ Tất Trọng Đức đang cầm Nhiếp Tâm linh, Lý Trọng Khang và Lỗ Tứ Toàn đều đờ ra, cả người lắc lư muốn ngã. “Ngươi mượn xác hoàn hồn, nhục thân và Nguyên Thần không hợp, còn không mau mau ly thể, ngất xỉu cho ta!” Tất Trọng Đức thầm hô. Những người phản bội đều tàn nhẫn hơn cả kẻ thù! Nhưng, Mạnh Kỳ đã ngẩng đầu lên nhìn y, đôi mắt trong veo, chẳng chút mê mang, nhìn y vô cùng rõ ràng. Sao lại thế? Hắn chống đỡ được Nhiếp Tâm linh!? Không phải nói hắn là Đạo môn Tiên Tôn hạ phàm, thể xác và tinh thần không đồng nhất hay sao? Mạnh Kỳ không lùi mà tiến tới, thân ảnh lóe lên, chạm vào cái tráp, nhưng trên tráp lại xuất hiện thêm một bàn tay, trắng nõn như ngọc, sáng trong lưu ly, khiến cái tráp trở nên cân bằng, không bị kéo sang bên nào cả. Trong phòng không ngờ còn có một người nữa, thế mà trước đó Mạnh Kỳ lại hoàn toàn không cảm ứng được! Giương mắt nhìn lên, Mạnh Kỳ nhìn thấy một gương mặt quen thuộc, tuấn mỹ tiêu sái, chính là gương mặt của hắn, khí tức vô cùng quen thuộc, song có thêm sự chua xót và thâm trầm đọa lạc. “A Nan? Ma Phật!” Mạnh Kỳ bật thốt. Từ khi Bồ Đề diệu thụ bị lấy đi, phong ấn đã bị lơi lỏng, Ma Phật quả nhiên lại lộ ra một chút ý thức, bắt đầu làm mưa làm gió! Không đúng, thứ y có thể lộ ra là ý thức, giống như mình hiện giờ, như vậy, chỉ có thể có được một sức mạnh nhất định, không có khả năng bố trí được cấm pháp có thể phong ấn nơi này! Y còn có giúp đỡ! “Yêu đạo, còn không bó tay chịu trói!” Trên trời cao, một tiếng gầm vang như sấm, quanh người Bùi Đạo Thông hiện lên hư ảnh chư thần Thiên Đình, cùng nhau đánh xuống một quyền. Quyền kia không phải nhắm vào Mạnh Kỳ, mà nhắm vào một cái cây trăm năm ở ngoài An Khang phường. Ầm! Cái cây sụp xuống, lá cành bốc lửa, những con viêm long hiện ra, xoay thành lốc xoáy, đỡ được một quyền này của Bùi Đạo Thông. Bên cây, một người hiện ra, lại là một Mạnh Kỳ. Lúc hắn vào căn nhà có mấy người Lý Trọng Khang, ngờ chuyện hình chiếu Nguyên Thủy bị phong ấn nhất định có liên quan tới chuyện bị Bỉ Ngạn thẩm thấu ý thức, nên biết ngay mọi chuyện không thể nào đơn giản như vậy, bởi vậy lấy thận trọng làm đầu, dựa vào khả năng hư không tạo vật tạo ra một hóa thân, dùng Bát Cửu để làm cho nó hoàn thiện, còn bản thân thì hóa vào trong cái cây, nhờ vậy mới chống đỡ được ảnh hưởng của Nhiếp Tâm linh. Cái chuông đó đúng thực là tà dị, hắn ở cách xa như vậy mà cũng còn hơi bị dao động, bị Bùi Đạo Thông tinh mắt nhận ra. Đỡ xong một quyền của Bùi Đạo Thông, thân ảnh Mạnh Kỳ cũng tan vỡ, hóa thành những tia điện quang, tụ thành những con Lôi Xà Viêm Long, tản ra khắp hướng bỏ chạy. Ma Phật A Nan bật cười: “Bệ hạ, ra tay!”