Liên Chi sống ở khu tập thể cũ, rác để bừa bãi dưới chân tòa nhà, muỗi cũng vì thế mà sinh trưởng mạnh, bảy tám tầng lầu thang máy cũng không có.
Cô lúc ấy vì tiết kiệm một chút tiền mà cùng mấy người thuê chung tầng cao nhất, bây giờ từng tầng đi lên mới biết có bao nhiêu mỏi mệt.
Đèn trên cầu thang tối tắm sáng lại tắt, khuôn mặt Liên Chi lại thêm vẻ trầm mặc.
Cô nhớ lại chính mình từ lúc bắt đầu sa đọa, rồi rơi xuống vực sâu.
Luận văn của cô bị Thẩm Hi sao chép, lại bị vu khống ngược lại. Các đề nghị nghiên cứu thực tập từ các công ty lớn cũng vì vậy mà bị ảnh hưởng.
Liên Chi chịu đả kích lớn, mấy năm không cầm nổi bút, trụy lạc thêm vài năm mới tìm được công việc làm thư ký cho một công ty nhỏ.
Sau đó, được Hoắc Dao cứu ở bàn rượu, cô coi hắn như sự cứu rỗi, lại không ngờ tới sẽ gặp lại Thẩm Hi trong vòng vây của hắn.
Một vòng tròn, một kết cục, chờ cô phản ứng lại thì đã đứng ở mép vực, nhẹ nhàng rơi xuống vực sâu.
Tới tầng cao nhất, cô dùng chìa khóa mở cửa.
Còn chưa đi vào đã nghe thấy âm thanh ái muội truyền ra, Liên Chi theo tiếng động nhìn lại, cửa phòng thuê mở to, người đàn ông trần trụi đem nữ nhân đè ở dưới giường, động tác lên xuống phập phồng, mơ hồ có thể nhìn thấy bộ ngực căng tròn của người phụ nữ cùng cự bổng đen nhánh.
Đụng phải ánh mắt của Liên Chi, người đàn ông không chỉ không thấy thẹn, ngược lại càng hăng máu hơn, nữ nhân phía dưới không ngừng phát ra mấy âm thanh kiều mị.
Hắn dùng ánh mắt tà dâm nhìn Liên Chi.
Liên Chi ánh mắt lạnh lẽo, mặt không biểu cảm đóng cửa lại, trở vào phòng bật nhạc thật lớn, xem như không nghe thấy.
Cô ngồi trên bàn sách, mở mấy tập tài liệu trong máy tính. Liên Chi lại lấy ra bút và sổ ghi chép, viết tên Thẩm Hi cùng Hoắc Dao lên trang đầu tiên.
Từng nét một, lực đạo cơ hồ đâm thủng trang sách.
Ánh đèn chiếu lên đôi đồng tử đen nhánh, tràn đầy căm hận, cô muốn hai người kia nếm đủ mọi khổ sở mà cô đã từng gặp phải.
*
Hôm sau, Liên Chi đến công ty đi làm.
Sống lại lần nữa, cô gần như quên mất địa chỉ công ty, thẻ nhân viên lại để ở chỗ Hoắc Dao, không có thẻ nhân viên còn dễ, cô lại đến muộn.
Trong cuộc họp, người quản lý đem Liên Chi mắng đến to đầu, chỉ trích cô mang văn hóa tồi tệ đến công ty.
Những người khác nhìn cô với ánh mắt thông cảm, bản thân Liên Chi lại không mấy quan tâm, việc bị bóc lột sức lao động với mức lương không đủ ăn cô đã quá quen rồi.
Họp xong, mọi người lần lượt ra khỏi phòng họp, giám đốc Giang ngăn cô lại.
“Liên Chi, theo tôi đến văn phòng.”
Liên Chi có chút không tình nguyện đi theo hắn.
Lão giám đốc Giang này ỷ mình là cấp trên có nhiều quyền lợi mà thường xuyên vô tình cố ý quấy rối nhân viên nữ.
Những người này cũng chỉ chịu đựng không dám hé răng.
Sau khi đến văn phòng, giám đốc Giang ngồi vào ghế, cảm thán nói: “Liên Chi à, cấp trên của em vẫn là quá nghiêm khắc rồi.”
“Mới ra xã hội không lâu, thỉnh thoảng lỗ mãng một chút là điều bình thường. Ở tuổi các cô, lại hay thiếu ngủ. Lần sau tôi cùng cô ấy nói chuyện, bảo đối với cô khoan dung một chút.”
“Cảm ơn giám đốc Giang đã thông cảm.” Liên Chi cười giả tạo nói.
“Tôi có mấy văn kiện, cô mang về tổng hợp lại, trước giờ tan làm giao lại cho tôi.”
“...Vâng.”
Liên Chi tiến lên lấy, vừa mới chạm vào văn kiện, quản lý Giang lại lấy tay che lại.
Cô ngước mắt nhìn hắn, nụ cười giám đốc Giang có chút hàm ý.
“Liên Chi, tôi tin rằng cô là người thông minh, biết con đường nào mới giúp cô sống càng dễ dàng.”
Hắn nói, “Đôi khi mạnh mẽ quá cũng không phải là chuyện tốt. Rắc rối mà em gặp phải đối với tôi chỉ cần một câu nói. Còn tùy thuộc vào em có biết linh hoạt hay không.”
Giám đốc Giang nhìn những đường cong trên cơ thể cô, ngay cả trong bộ quần áo lao động bảo thủ nhất, cô vẫn trông đầy mê hoặc.
Trước đây hắn đã từng nói bóng gió với Liên Chi mấy lần, chỉ là nha đầu này tính tình quá cứng, hắn chỉ biết nghiến răng nghiến lợi.
Liên Chi không nói lời nào, trong lòng thầm cảm thấy ghê tởm.
Giám đốc Giang bình thản ung dung ngồi trở lại ghế: “Cô suy nghĩ đi, có thời gian thì cho tôi câu trả lời.”
Sau khi ra khỏi cửa, sự bình tĩnh mà Liên Chi cố gắng duy trì biến mất ngay lập tức.
Cô chạy về phía nhà vệ sinh, hung hăng rửa tay, đến khi mu bàn tay đỏ ửng vẫn tiếp tục chà.
Theo tính tình kiên định của cô ở kiếp trước, đã có thể trở mặt với ông ta ngay tại chỗ, làm cho mọi người đều biết mới xong. Nhưng cuộc đời này đã dạy cô rằng sự liều lĩnh, bốc đồng chỉ dẫn đến mất tất cả, chỉnh một người như hắn ngàn vạn lần không thể quang minh chính đại.
Trong đầu cô chợt nảy ra một ý nghĩ, cô đột nhiên ngước mắt lên, trong mắt hiện lên một tia sáng.
Có lẽ cô có thể cho Hoắc Dao tới thu thập hắn.
Liên Chi lau khô tay, trở về bàn làm việc của mình.
Cô lấy di động ra mở Wechat, tìm hộp thoại Hoắc Dao gửi đi tin nhắn.
[Anh Hoắc, anh có thấy thẻ nhân viên của tôi không? Có thể giúp tôi nhìn xem nó có rơi trên xe được không?]
________
Mình chỉ đăng tại dtruyen, các trang khác đều là reup. Đọc tại đây để cập nhật chương mới nhanh nhất. Cảm ơn các bồ ^^
Cô lúc ấy vì tiết kiệm một chút tiền mà cùng mấy người thuê chung tầng cao nhất, bây giờ từng tầng đi lên mới biết có bao nhiêu mỏi mệt.
Đèn trên cầu thang tối tắm sáng lại tắt, khuôn mặt Liên Chi lại thêm vẻ trầm mặc.
Cô nhớ lại chính mình từ lúc bắt đầu sa đọa, rồi rơi xuống vực sâu.
Luận văn của cô bị Thẩm Hi sao chép, lại bị vu khống ngược lại. Các đề nghị nghiên cứu thực tập từ các công ty lớn cũng vì vậy mà bị ảnh hưởng.
Liên Chi chịu đả kích lớn, mấy năm không cầm nổi bút, trụy lạc thêm vài năm mới tìm được công việc làm thư ký cho một công ty nhỏ.
Sau đó, được Hoắc Dao cứu ở bàn rượu, cô coi hắn như sự cứu rỗi, lại không ngờ tới sẽ gặp lại Thẩm Hi trong vòng vây của hắn.
Một vòng tròn, một kết cục, chờ cô phản ứng lại thì đã đứng ở mép vực, nhẹ nhàng rơi xuống vực sâu.
Tới tầng cao nhất, cô dùng chìa khóa mở cửa.
Còn chưa đi vào đã nghe thấy âm thanh ái muội truyền ra, Liên Chi theo tiếng động nhìn lại, cửa phòng thuê mở to, người đàn ông trần trụi đem nữ nhân đè ở dưới giường, động tác lên xuống phập phồng, mơ hồ có thể nhìn thấy bộ ngực căng tròn của người phụ nữ cùng cự bổng đen nhánh.
Đụng phải ánh mắt của Liên Chi, người đàn ông không chỉ không thấy thẹn, ngược lại càng hăng máu hơn, nữ nhân phía dưới không ngừng phát ra mấy âm thanh kiều mị.
Hắn dùng ánh mắt tà dâm nhìn Liên Chi.
Liên Chi ánh mắt lạnh lẽo, mặt không biểu cảm đóng cửa lại, trở vào phòng bật nhạc thật lớn, xem như không nghe thấy.
Cô ngồi trên bàn sách, mở mấy tập tài liệu trong máy tính. Liên Chi lại lấy ra bút và sổ ghi chép, viết tên Thẩm Hi cùng Hoắc Dao lên trang đầu tiên.
Từng nét một, lực đạo cơ hồ đâm thủng trang sách.
Ánh đèn chiếu lên đôi đồng tử đen nhánh, tràn đầy căm hận, cô muốn hai người kia nếm đủ mọi khổ sở mà cô đã từng gặp phải.
*
Hôm sau, Liên Chi đến công ty đi làm.
Sống lại lần nữa, cô gần như quên mất địa chỉ công ty, thẻ nhân viên lại để ở chỗ Hoắc Dao, không có thẻ nhân viên còn dễ, cô lại đến muộn.
Trong cuộc họp, người quản lý đem Liên Chi mắng đến to đầu, chỉ trích cô mang văn hóa tồi tệ đến công ty.
Những người khác nhìn cô với ánh mắt thông cảm, bản thân Liên Chi lại không mấy quan tâm, việc bị bóc lột sức lao động với mức lương không đủ ăn cô đã quá quen rồi.
Họp xong, mọi người lần lượt ra khỏi phòng họp, giám đốc Giang ngăn cô lại.
“Liên Chi, theo tôi đến văn phòng.”
Liên Chi có chút không tình nguyện đi theo hắn.
Lão giám đốc Giang này ỷ mình là cấp trên có nhiều quyền lợi mà thường xuyên vô tình cố ý quấy rối nhân viên nữ.
Những người này cũng chỉ chịu đựng không dám hé răng.
Sau khi đến văn phòng, giám đốc Giang ngồi vào ghế, cảm thán nói: “Liên Chi à, cấp trên của em vẫn là quá nghiêm khắc rồi.”
“Mới ra xã hội không lâu, thỉnh thoảng lỗ mãng một chút là điều bình thường. Ở tuổi các cô, lại hay thiếu ngủ. Lần sau tôi cùng cô ấy nói chuyện, bảo đối với cô khoan dung một chút.”
“Cảm ơn giám đốc Giang đã thông cảm.” Liên Chi cười giả tạo nói.
“Tôi có mấy văn kiện, cô mang về tổng hợp lại, trước giờ tan làm giao lại cho tôi.”
“...Vâng.”
Liên Chi tiến lên lấy, vừa mới chạm vào văn kiện, quản lý Giang lại lấy tay che lại.
Cô ngước mắt nhìn hắn, nụ cười giám đốc Giang có chút hàm ý.
“Liên Chi, tôi tin rằng cô là người thông minh, biết con đường nào mới giúp cô sống càng dễ dàng.”
Hắn nói, “Đôi khi mạnh mẽ quá cũng không phải là chuyện tốt. Rắc rối mà em gặp phải đối với tôi chỉ cần một câu nói. Còn tùy thuộc vào em có biết linh hoạt hay không.”
Giám đốc Giang nhìn những đường cong trên cơ thể cô, ngay cả trong bộ quần áo lao động bảo thủ nhất, cô vẫn trông đầy mê hoặc.
Trước đây hắn đã từng nói bóng gió với Liên Chi mấy lần, chỉ là nha đầu này tính tình quá cứng, hắn chỉ biết nghiến răng nghiến lợi.
Liên Chi không nói lời nào, trong lòng thầm cảm thấy ghê tởm.
Giám đốc Giang bình thản ung dung ngồi trở lại ghế: “Cô suy nghĩ đi, có thời gian thì cho tôi câu trả lời.”
Sau khi ra khỏi cửa, sự bình tĩnh mà Liên Chi cố gắng duy trì biến mất ngay lập tức.
Cô chạy về phía nhà vệ sinh, hung hăng rửa tay, đến khi mu bàn tay đỏ ửng vẫn tiếp tục chà.
Theo tính tình kiên định của cô ở kiếp trước, đã có thể trở mặt với ông ta ngay tại chỗ, làm cho mọi người đều biết mới xong. Nhưng cuộc đời này đã dạy cô rằng sự liều lĩnh, bốc đồng chỉ dẫn đến mất tất cả, chỉnh một người như hắn ngàn vạn lần không thể quang minh chính đại.
Trong đầu cô chợt nảy ra một ý nghĩ, cô đột nhiên ngước mắt lên, trong mắt hiện lên một tia sáng.
Có lẽ cô có thể cho Hoắc Dao tới thu thập hắn.
Liên Chi lau khô tay, trở về bàn làm việc của mình.
Cô lấy di động ra mở Wechat, tìm hộp thoại Hoắc Dao gửi đi tin nhắn.
[Anh Hoắc, anh có thấy thẻ nhân viên của tôi không? Có thể giúp tôi nhìn xem nó có rơi trên xe được không?]
________
Mình chỉ đăng tại dtruyen, các trang khác đều là reup. Đọc tại đây để cập nhật chương mới nhanh nhất. Cảm ơn các bồ ^^