Ngày hôm sau.
Hoắc Dao buổi chiều có việc bận nên đã dậy từ sớm. Hắn đang ngồi trên sân thượng ăn sáng, điện thoại vang lên liên tục thông báo mấy anh em oán trách việc ngày hôm qua hắn cho bọn họ leo cây.
Tin nhắn buộc tội nhảy ra như mấy viên đạn, hắn xem như không thấy trượt đi.
Đột nhiên, phòng cho khách có động tĩnh, cửa mở ra.
Ban công được ngăn cách bằng cửa kính sát đất, đối diện với phòng khách, Hoắc Dao ngước mắt lên liền nhìn thấy một cái đầu ló ra ngoài thăm dò, khi ánh mắt chạm nhau có mấy phần lúng túng, đứng yên tại chỗ không biết làm thế nào.
Người giúp việc đứng một bên cũng ngẩn người, cô đã làm việc ở nhà Hoắc Dao hơn hai năm, ngoại trừ Thẩm tiểu thư ra, cô chưa từng thấy hắn dẫn cô gái nào khác về.
Bản thân Hoắc Dao lại rất bình thường, thản nhiên nhìn cô: “Đứng ở đó làm gì, không tính ăn sáng sao?”
Cô hậu tri hậu giác “ừm” lên một tiếng, đi qua ngồi phía đối diện hắn.
Người giúp việc bưng lên một phần cơm đơn giản kiểu Trung Quốc. Liên Chi nói cảm ơn xong, cô liếc mắt nhìn Hoắc Dao, trước mặt hắn là một ly cà phê đá, những viên đá vuông vắn nổi trên chất lỏng màu nâu.
Cô thì thầm: “Tối qua tôi uống nhiều quá không nhớ gì cả. Tại sao tôi lại ở đây?”
Hoắc Dao cười như không cười, nói: “Không nhớ rõ?”
Cô lắc đầu.
“Ở trên xe phun vào người tôi cũng không nhớ rõ?”
“A?”
Cô kinh ngạc nhìn hắn, người đàn ông uể oải tựa lưng vào ghế nhìn cô, đôi mắt đen nhánh ý vị sâu xa.
Mặt cô lập tức đỏ bừng, nói: “Thật xin lỗi, hôm qua lẽ ra tôi không nên đưa anh đi ăn bữa tối, rõ ràng đã tới công ty giúp tôi, kết quả còn bắt anh phải lau dọn.”
Hoắc Dao môi mỏng mỉm cười: “Xin lỗi được rồi, nhưng quần áo bẩn trong thùng còn chưa giặt, giao cho cô vậy.”
“...Được rồi.”
Cô nghẹn nghẹn.
Hoắc Dao nhìn vẻ mặt xị xuống của cô, cảm thấy rất thú vị.
Liên Chi lại hỏi: “Anh Hoắc, tôi không gây thêm phiền toái gì khác cho anh chứ?”
Hoắc Dao nhìn cô, một chút sữa bò vẫn còn ở trên môi dần thấm vào.
Không hiểu sao, hắn lại nghĩ tới cảnh trên giường tối qua.
Khuôn mặt cô ửng hồng, ngọn núi đứng thẳng trước ngực, cảm giác ẩm ướt và căng cứng bên dưới,
Nếu không có cuộc điện thoại kia, bọn họ chỉ sợ khó có thể dừng lại.
“Không có.” Yết hầu hắn lên xuống, tầm mắt linh hoạt rời khỏi khuôn mặt cô.
“Vậy là tốt rồi.” Cô thoáng chốc nhẹ nhõm.
Cách một cái bàn, cả hai người dần dần trở nên yên tĩnh. Ánh nắng ban mai chiếu xuống mặt bàn, Hoắc Dao nhấp một ngụm cà phê, vô tình nhìn thấy cô đang ở dưới bàn ăn, cầm điện thoại vừa xem vừa cau mày.
________
Editor: Thanh Quy
Mình chỉ đăng tại dtruyen, các trang khác đều là reup. Đọc tại đây để cập nhật chương mới nhanh nhất. Cảm ơn các bồ ^^
Hoắc Dao buổi chiều có việc bận nên đã dậy từ sớm. Hắn đang ngồi trên sân thượng ăn sáng, điện thoại vang lên liên tục thông báo mấy anh em oán trách việc ngày hôm qua hắn cho bọn họ leo cây.
Tin nhắn buộc tội nhảy ra như mấy viên đạn, hắn xem như không thấy trượt đi.
Đột nhiên, phòng cho khách có động tĩnh, cửa mở ra.
Ban công được ngăn cách bằng cửa kính sát đất, đối diện với phòng khách, Hoắc Dao ngước mắt lên liền nhìn thấy một cái đầu ló ra ngoài thăm dò, khi ánh mắt chạm nhau có mấy phần lúng túng, đứng yên tại chỗ không biết làm thế nào.
Người giúp việc đứng một bên cũng ngẩn người, cô đã làm việc ở nhà Hoắc Dao hơn hai năm, ngoại trừ Thẩm tiểu thư ra, cô chưa từng thấy hắn dẫn cô gái nào khác về.
Bản thân Hoắc Dao lại rất bình thường, thản nhiên nhìn cô: “Đứng ở đó làm gì, không tính ăn sáng sao?”
Cô hậu tri hậu giác “ừm” lên một tiếng, đi qua ngồi phía đối diện hắn.
Người giúp việc bưng lên một phần cơm đơn giản kiểu Trung Quốc. Liên Chi nói cảm ơn xong, cô liếc mắt nhìn Hoắc Dao, trước mặt hắn là một ly cà phê đá, những viên đá vuông vắn nổi trên chất lỏng màu nâu.
Cô thì thầm: “Tối qua tôi uống nhiều quá không nhớ gì cả. Tại sao tôi lại ở đây?”
Hoắc Dao cười như không cười, nói: “Không nhớ rõ?”
Cô lắc đầu.
“Ở trên xe phun vào người tôi cũng không nhớ rõ?”
“A?”
Cô kinh ngạc nhìn hắn, người đàn ông uể oải tựa lưng vào ghế nhìn cô, đôi mắt đen nhánh ý vị sâu xa.
Mặt cô lập tức đỏ bừng, nói: “Thật xin lỗi, hôm qua lẽ ra tôi không nên đưa anh đi ăn bữa tối, rõ ràng đã tới công ty giúp tôi, kết quả còn bắt anh phải lau dọn.”
Hoắc Dao môi mỏng mỉm cười: “Xin lỗi được rồi, nhưng quần áo bẩn trong thùng còn chưa giặt, giao cho cô vậy.”
“...Được rồi.”
Cô nghẹn nghẹn.
Hoắc Dao nhìn vẻ mặt xị xuống của cô, cảm thấy rất thú vị.
Liên Chi lại hỏi: “Anh Hoắc, tôi không gây thêm phiền toái gì khác cho anh chứ?”
Hoắc Dao nhìn cô, một chút sữa bò vẫn còn ở trên môi dần thấm vào.
Không hiểu sao, hắn lại nghĩ tới cảnh trên giường tối qua.
Khuôn mặt cô ửng hồng, ngọn núi đứng thẳng trước ngực, cảm giác ẩm ướt và căng cứng bên dưới,
Nếu không có cuộc điện thoại kia, bọn họ chỉ sợ khó có thể dừng lại.
“Không có.” Yết hầu hắn lên xuống, tầm mắt linh hoạt rời khỏi khuôn mặt cô.
“Vậy là tốt rồi.” Cô thoáng chốc nhẹ nhõm.
Cách một cái bàn, cả hai người dần dần trở nên yên tĩnh. Ánh nắng ban mai chiếu xuống mặt bàn, Hoắc Dao nhấp một ngụm cà phê, vô tình nhìn thấy cô đang ở dưới bàn ăn, cầm điện thoại vừa xem vừa cau mày.
________
Editor: Thanh Quy
Mình chỉ đăng tại dtruyen, các trang khác đều là reup. Đọc tại đây để cập nhật chương mới nhanh nhất. Cảm ơn các bồ ^^