Liên Chi cảm thấy ngột ngạt.
Dù trong lòng đầy tính toán, đứng trước người đàn ông khí thế mạnh mẽ như vậy, cô vẫn không khỏi có chút rụt rè.
“Tống tổng, cà phê của anh.” Cô nhẹ giọng nói, “Tôi tên Liên Chi, là thư ký mới đến.”
Ánh mắt Tống Diệc Châu không di chuyển, đáy mắt cũng không có vẻ ôn hòa.
Hắn biết hôm nay có đợt tuyển dụng thư ký mới, nhưng không biết cuối cùng người được tuyển lại là cô.
Hắn nhấp một ngụm cà phê, hơi nhíu mày.
“Nhạt.”
Đây đúng là soi mói, Liên Chi không dám nói do Phương Thành pha.
“Thật xin lỗi Tống tổng, lần sau tôi sẽ chú ý.”
Vừa lúc cô đang muốn ra khỏi văn phòng, Tống Diệc Châu lại hỏi: “Cô có biết tiếng Đức thương mại không?”
Liên Chi hơi bất ngờ: “Có.”
“Bốn giờ có cuộc họp trực tuyến. Cô cùng tôi tham gia.”
……….
Đúng bốn giờ.
Liên Chi chuẩn bị sổ tay và bút ghi âm, cùng Tống Diệc Châu đến phòng họp nhỏ.
Trong phòng chỉ có hai vị giám đốc, nhìn đến gương mặt mới là Liên Chi ánh mắt họ hơi dừng lại một chút, rồi quay sang chào hỏi Tống Diệc Châu.
“Tống tổng, bên Steve đã sẵn sàng rồi.”
Tống Diệc Châu gật đầu ngồi xuống: “Bắt đầu đi.”
Sau khi kết nối internet, bên trên màn hình xuất hiện một khuôn mặt người nước ngoài, cuộc họp trực tuyến bắt đầu.
Liên Chi ngồi bên cạnh hắn.
Cô nhanh chóng bật máy ghi âm, đồng thời tay nhẹ nhàng gõ máy tính, cố gắng ghi lại những từ hữu ích mà cô nghe được.
Trạng thái của Tống Diệc Châu bây giờ so với vừa rồi trong văn phòng hoàn toàn khác nhau.
Hắn rõ ràng rất thoải mái với cuộc họp kiểu này, người tựa vào ghế, có vẻ hơi thả lỏng, nhưng vẫn thẳng lưng.
Liên Chi một bên nghe một bên ghi chép.
Nội dung cuộc họp là một hãng xe năng lượng mới của Đức dự định thành lập cơ sở nghiên cứu và phát triển các phương tiện kết nối thông minh chạy bằng điện thuần túy tại Trung Quốc, đương nhiên không thể thiếu sự hỗ trợ của công ty đầu tư giúp bọn họ tìm đối tác đại lý.
Tống Diệc Châu đầu tiên đồng tình tính khả thi của dự án, nhưng không ngay lập tức hứa hẹn hay bày tỏ thái độ.
Liên Chi không biết anh ta đã từng sống ở Đức chưa, thế nhưng hoàn toàn không có khẩu âm, cũng không giống giọng nói nghiêm túc của người Đức trên phim truyền hình.
Âm điệu của anh ta trầm thấp nhưng dễ nghe, dừng lại nhấn nhá ở vị trí thích hợp, mí mắt nhấc lên lại hạ xuống nhìn thẳng vào đối phương.
Làm người ta có cảm giác cực kỳ thuyết phục.
Kết thúc cuộc họp.
Liên Chi cuối cùng nghe ra thái độ ba phải cái gì cũng được của hắn, cũng không có ý định tiếp nhận dự án này ngay lập tức.
Nhưng một phần lớn ở giữa bởi vì ngôn ngữ quá chuyên ngành, cô nghe không hiểu.
Liên Chi đang định trở về nghe lại lần nữa, bổ sung vào biên bản cuộc họp. Nhưng vừa về đến văn phòng, Tống Diệc Châu nói: “Đưa cho tôi những gì cô vừa viết.”
________
Editor: Thanh Quy
Mình chỉ đăng tại dtruyen, các trang khác đều là reup. Đọc tại đây để cập nhật chương mới nhanh nhất. Cảm ơn các bồ ^^
Dù trong lòng đầy tính toán, đứng trước người đàn ông khí thế mạnh mẽ như vậy, cô vẫn không khỏi có chút rụt rè.
“Tống tổng, cà phê của anh.” Cô nhẹ giọng nói, “Tôi tên Liên Chi, là thư ký mới đến.”
Ánh mắt Tống Diệc Châu không di chuyển, đáy mắt cũng không có vẻ ôn hòa.
Hắn biết hôm nay có đợt tuyển dụng thư ký mới, nhưng không biết cuối cùng người được tuyển lại là cô.
Hắn nhấp một ngụm cà phê, hơi nhíu mày.
“Nhạt.”
Đây đúng là soi mói, Liên Chi không dám nói do Phương Thành pha.
“Thật xin lỗi Tống tổng, lần sau tôi sẽ chú ý.”
Vừa lúc cô đang muốn ra khỏi văn phòng, Tống Diệc Châu lại hỏi: “Cô có biết tiếng Đức thương mại không?”
Liên Chi hơi bất ngờ: “Có.”
“Bốn giờ có cuộc họp trực tuyến. Cô cùng tôi tham gia.”
……….
Đúng bốn giờ.
Liên Chi chuẩn bị sổ tay và bút ghi âm, cùng Tống Diệc Châu đến phòng họp nhỏ.
Trong phòng chỉ có hai vị giám đốc, nhìn đến gương mặt mới là Liên Chi ánh mắt họ hơi dừng lại một chút, rồi quay sang chào hỏi Tống Diệc Châu.
“Tống tổng, bên Steve đã sẵn sàng rồi.”
Tống Diệc Châu gật đầu ngồi xuống: “Bắt đầu đi.”
Sau khi kết nối internet, bên trên màn hình xuất hiện một khuôn mặt người nước ngoài, cuộc họp trực tuyến bắt đầu.
Liên Chi ngồi bên cạnh hắn.
Cô nhanh chóng bật máy ghi âm, đồng thời tay nhẹ nhàng gõ máy tính, cố gắng ghi lại những từ hữu ích mà cô nghe được.
Trạng thái của Tống Diệc Châu bây giờ so với vừa rồi trong văn phòng hoàn toàn khác nhau.
Hắn rõ ràng rất thoải mái với cuộc họp kiểu này, người tựa vào ghế, có vẻ hơi thả lỏng, nhưng vẫn thẳng lưng.
Liên Chi một bên nghe một bên ghi chép.
Nội dung cuộc họp là một hãng xe năng lượng mới của Đức dự định thành lập cơ sở nghiên cứu và phát triển các phương tiện kết nối thông minh chạy bằng điện thuần túy tại Trung Quốc, đương nhiên không thể thiếu sự hỗ trợ của công ty đầu tư giúp bọn họ tìm đối tác đại lý.
Tống Diệc Châu đầu tiên đồng tình tính khả thi của dự án, nhưng không ngay lập tức hứa hẹn hay bày tỏ thái độ.
Liên Chi không biết anh ta đã từng sống ở Đức chưa, thế nhưng hoàn toàn không có khẩu âm, cũng không giống giọng nói nghiêm túc của người Đức trên phim truyền hình.
Âm điệu của anh ta trầm thấp nhưng dễ nghe, dừng lại nhấn nhá ở vị trí thích hợp, mí mắt nhấc lên lại hạ xuống nhìn thẳng vào đối phương.
Làm người ta có cảm giác cực kỳ thuyết phục.
Kết thúc cuộc họp.
Liên Chi cuối cùng nghe ra thái độ ba phải cái gì cũng được của hắn, cũng không có ý định tiếp nhận dự án này ngay lập tức.
Nhưng một phần lớn ở giữa bởi vì ngôn ngữ quá chuyên ngành, cô nghe không hiểu.
Liên Chi đang định trở về nghe lại lần nữa, bổ sung vào biên bản cuộc họp. Nhưng vừa về đến văn phòng, Tống Diệc Châu nói: “Đưa cho tôi những gì cô vừa viết.”
________
Editor: Thanh Quy
Mình chỉ đăng tại dtruyen, các trang khác đều là reup. Đọc tại đây để cập nhật chương mới nhanh nhất. Cảm ơn các bồ ^^