Lúc Liên Chi bước vào tòa nhà, có vài người đàn ông chặn trước quầy lễ tân công ty, vẻ mặt hung dữ, kêu gào đòi gặp Tống Diệc Châu.
Những người xung quanh ít nhiều tò mò ném ánh mắt sang, bộ phận đầu tư cùng bộ phận dịch vụ khách hàng cố gắng thuyết phục nhưng không có kết quả, chỉ còn cách nhờ bảo vệ bắt họ rời đi.
Bọn họ rời đi xong, Liên Chi liền tới hỏi thăm tình hình.
Tiểu Lương nói: “Bên Dệt Tùng Bách trước đây đã vượt qua hai vòng thảo luận, chuẩn bị góp vốn. Nhưng Tống tổng phát hiện bọn họ làm giả báo cáo tài chính, vì thế đã chấm dứt hợp đồng đầu tư.”
Liên Chi kinh ngạc: “Làm giả? Không phải là muốn chịu trách nhiệm pháp lý sao.”
“Cho nên bọn họ quả thực là vô pháp vô thiên. Dệt Tùng Bách là một xí nghiệp gia đình, hiện nay đứng trước nguy cơ phá sản, rơi xuống kết quả này bọn họ phòng chừng không gánh nổi.”
Tiểu Lương càng nói càng khó chịu, “Con trai lớn của ông ta giống như Hỗn Thế Ma Vương, đến đây gây chuyện rất nhiều lần. Thần Đạt chúng ta là công ty đầu tư, không phải nhà từ thiện.”
Liên Chi trong lòng có chút lo lắng, xoay người rời đi.
Vào văn phòng vừa mới ngồi xuống, liền thấy Phương Thành gõ cửa.
Liên Chi cười nói: “Phương Thành, bụng anh đã tốt hơn chưa?”
Phương Thành có chút xấu hổ: “Tối hôm qua chạy mấy lượt, bây giờ đã không có việc gì.”
Anh ta đem thuốc mỡ đặt lên bàn, “Không phải tay cô bị bầm sao, thoa cái này sẽ rất mau khỏi.”
“Cảm ơn.” Liên Chi ngạc nhiên, “Sao anh biết?”
Phương Thành chỉ cười không nói gì, sau khi anh ta rời đi, Liên Chi cầm tuýp thuốc im lặng đánh giá.
Vết thương trên mu bàn tay của cô chỉ có sáng nay ở chỗ Tống Diệc Châu lộ ra một lần, cho nên tuýp thuốc mỡ này rốt cuộc không phải của Phương Thành, mà là Tống Diệc Châu đưa cho cô.
…
Thần Đạt hai ngày nay đang đẩy mạnh hợp tác với nội thất Thất Mục, một nửa thời gian của Tống Diệc Châu đều ở phòng họp, chập tối còn có cuộc đàm phán ở khách sạn Châu Tế.
Bận rộn đến khoảng bốn giờ chiều, Liên Chi cùng hắn đi xuống hầm để xe.
Người đàn ông đi ở phía trước, từng bước vững vàng, có lẽ đang suy nghĩ chuyện làm ăn, Liên Chi thấy hắn cúi đầu trầm mặc, trên mặt còn mang theo vài tia nghiêm nghị.
Còn chưa kịp tới chiếc Bentley hắn hay ngồi, vài người đàn ông đột nhiên từ đâu lao ra, tay cầm gậy, vẻ mặt hung dữ.
“Tống Diệc Châu, con mẹ nó mày đúng là xảo trá!”
Tống Diệc Châu dừng lại, hơi nheo mắt nhìn những người này.
“Các người là ai?”
“Cha tao là chủ tịch Dệt Tùng Bách, chính mày khiến gia đình tao rơi vào cảnh hỗn loạn!” Người đàn ông to lớn đứng đầu hàng lạnh lùng nói: “Mày có biết cha tao vì muốn được Thần Đạt góp vốn vất vả nhiều năm, mày vừa lên tiếp quản nói triệt liền triệt, mẹ nó đang chơi chúng tao có phải không?”
Tống Diệc Châu trên mặt không nhìn ra bất cứ cái gì, thấp giọng nói: “Cậu không phải đương sự, tôi không cần phải giải thích cho cậu.”
Hắn liếc nhìn Liên Chi đang ngơ ngác phía sau, Liên Chi lập tức hiểu ý, đang định gọi bảo vệ.
Nhưng không kịp nữa rồi.
Mấy người đàn ông vừa nhìn thấy cô muốn gọi điện thoại, lập tức rút dao ra.
“Ai dám rời đi, hôm nay tao nói được làm được. Nếu mày dám cản trở con đường tài chính của gia đình tao, tao sẽ cho mày không làm được nữa.”
Hắn nói rồi vung cây gậy về phía Tống Diệc Châu, vốn chỉ để hù dọa, nhưng Tống Diệc Châu một chân đem hắn đá lên trên thân xe.
Khuôn mặt người đàn ông cao lớn vặn vẹo vì đau đớn, tự cảm thấy mất hết mặt mũi.
Hắn quát: “Nhìn cái gì? Còn không mau giúp tao bắt lấy hắn!”
Mấy tiểu đệ vung gậy lao vào, Tống Diệc Châu nghiêng đầu né tránh, đấm bọn họ ngã xuống như bao tải.
Nhưng cuối cùng người đông một mình Tống Diệc Châu cũng không địch lại, lão đại bị mất mặt, đầu óc nóng lên, rút dao ra hướng phía trước đâm thật mạnh vào cánh tay hắn.
“Cẩn thận!”
Phía sau truyền đến một tiếng kinh hô, Tống Diệc Châu giật mình nghiêng người, nhưng không còn kịp nữa.
Lưỡi dao mỏng sắc bén đang chuẩn bị cắt vỡ cánh tay Tống Diệc Châu, đột nhiên, một bàn tay nhỏ nhắn linh hoạt từ đâu xuất hiện, lấy sức châu chấu đá xe tóm được lưỡi dao.
Tất cả mọi người đều choáng váng.
Tống Diệc Châu quay đầu lại, nhìn thấy người phụ nữ trốn ở trong góc không biết từ lúc nào lao tới, ngũ quan xinh đẹp sớm đã nhăn lại vì đau đớn, thấy chết không sợ mà bắt lấy lưỡi dao sắc bén kia.
Lưỡi dao theo quán tính cắt qua toàn bộ lòng bàn tay cô, một lượng lớn máu chảy ra dọc theo các kẽ tay.
Đồng tử Tống Diệc Châu co lại, một chân đá vào ngực tên cầm đầu.
Mấy gã còn lại sớm đã bị dọa chạy từ lâu, cơn đau dữ dội khiến trán Liên Chi đổ đầy mồ hôi, cơ hồ choáng váng.
Lúc sắp ngã xuống đất, cô rơi vào một một vòm ngực rộng lớn.
Tống Diệc Châu đỡ ngang cô bế lên, Liên Chi đã đau đến mức nửa mê nửa tỉnh, hắn nhìn thấy trên trên trán cô đổ đầy mồ hôi, tay trái không ngừng chảy máu.
Bảo vệ và tài xế nghe tiếng chạy tới.
Tống Diệc Châu trong mắt có chút phức tạp, trầm giọng nói: “Đi đến bệnh viện trước.”
*
Những người xung quanh ít nhiều tò mò ném ánh mắt sang, bộ phận đầu tư cùng bộ phận dịch vụ khách hàng cố gắng thuyết phục nhưng không có kết quả, chỉ còn cách nhờ bảo vệ bắt họ rời đi.
Bọn họ rời đi xong, Liên Chi liền tới hỏi thăm tình hình.
Tiểu Lương nói: “Bên Dệt Tùng Bách trước đây đã vượt qua hai vòng thảo luận, chuẩn bị góp vốn. Nhưng Tống tổng phát hiện bọn họ làm giả báo cáo tài chính, vì thế đã chấm dứt hợp đồng đầu tư.”
Liên Chi kinh ngạc: “Làm giả? Không phải là muốn chịu trách nhiệm pháp lý sao.”
“Cho nên bọn họ quả thực là vô pháp vô thiên. Dệt Tùng Bách là một xí nghiệp gia đình, hiện nay đứng trước nguy cơ phá sản, rơi xuống kết quả này bọn họ phòng chừng không gánh nổi.”
Tiểu Lương càng nói càng khó chịu, “Con trai lớn của ông ta giống như Hỗn Thế Ma Vương, đến đây gây chuyện rất nhiều lần. Thần Đạt chúng ta là công ty đầu tư, không phải nhà từ thiện.”
Liên Chi trong lòng có chút lo lắng, xoay người rời đi.
Vào văn phòng vừa mới ngồi xuống, liền thấy Phương Thành gõ cửa.
Liên Chi cười nói: “Phương Thành, bụng anh đã tốt hơn chưa?”
Phương Thành có chút xấu hổ: “Tối hôm qua chạy mấy lượt, bây giờ đã không có việc gì.”
Anh ta đem thuốc mỡ đặt lên bàn, “Không phải tay cô bị bầm sao, thoa cái này sẽ rất mau khỏi.”
“Cảm ơn.” Liên Chi ngạc nhiên, “Sao anh biết?”
Phương Thành chỉ cười không nói gì, sau khi anh ta rời đi, Liên Chi cầm tuýp thuốc im lặng đánh giá.
Vết thương trên mu bàn tay của cô chỉ có sáng nay ở chỗ Tống Diệc Châu lộ ra một lần, cho nên tuýp thuốc mỡ này rốt cuộc không phải của Phương Thành, mà là Tống Diệc Châu đưa cho cô.
…
Thần Đạt hai ngày nay đang đẩy mạnh hợp tác với nội thất Thất Mục, một nửa thời gian của Tống Diệc Châu đều ở phòng họp, chập tối còn có cuộc đàm phán ở khách sạn Châu Tế.
Bận rộn đến khoảng bốn giờ chiều, Liên Chi cùng hắn đi xuống hầm để xe.
Người đàn ông đi ở phía trước, từng bước vững vàng, có lẽ đang suy nghĩ chuyện làm ăn, Liên Chi thấy hắn cúi đầu trầm mặc, trên mặt còn mang theo vài tia nghiêm nghị.
Còn chưa kịp tới chiếc Bentley hắn hay ngồi, vài người đàn ông đột nhiên từ đâu lao ra, tay cầm gậy, vẻ mặt hung dữ.
“Tống Diệc Châu, con mẹ nó mày đúng là xảo trá!”
Tống Diệc Châu dừng lại, hơi nheo mắt nhìn những người này.
“Các người là ai?”
“Cha tao là chủ tịch Dệt Tùng Bách, chính mày khiến gia đình tao rơi vào cảnh hỗn loạn!” Người đàn ông to lớn đứng đầu hàng lạnh lùng nói: “Mày có biết cha tao vì muốn được Thần Đạt góp vốn vất vả nhiều năm, mày vừa lên tiếp quản nói triệt liền triệt, mẹ nó đang chơi chúng tao có phải không?”
Tống Diệc Châu trên mặt không nhìn ra bất cứ cái gì, thấp giọng nói: “Cậu không phải đương sự, tôi không cần phải giải thích cho cậu.”
Hắn liếc nhìn Liên Chi đang ngơ ngác phía sau, Liên Chi lập tức hiểu ý, đang định gọi bảo vệ.
Nhưng không kịp nữa rồi.
Mấy người đàn ông vừa nhìn thấy cô muốn gọi điện thoại, lập tức rút dao ra.
“Ai dám rời đi, hôm nay tao nói được làm được. Nếu mày dám cản trở con đường tài chính của gia đình tao, tao sẽ cho mày không làm được nữa.”
Hắn nói rồi vung cây gậy về phía Tống Diệc Châu, vốn chỉ để hù dọa, nhưng Tống Diệc Châu một chân đem hắn đá lên trên thân xe.
Khuôn mặt người đàn ông cao lớn vặn vẹo vì đau đớn, tự cảm thấy mất hết mặt mũi.
Hắn quát: “Nhìn cái gì? Còn không mau giúp tao bắt lấy hắn!”
Mấy tiểu đệ vung gậy lao vào, Tống Diệc Châu nghiêng đầu né tránh, đấm bọn họ ngã xuống như bao tải.
Nhưng cuối cùng người đông một mình Tống Diệc Châu cũng không địch lại, lão đại bị mất mặt, đầu óc nóng lên, rút dao ra hướng phía trước đâm thật mạnh vào cánh tay hắn.
“Cẩn thận!”
Phía sau truyền đến một tiếng kinh hô, Tống Diệc Châu giật mình nghiêng người, nhưng không còn kịp nữa.
Lưỡi dao mỏng sắc bén đang chuẩn bị cắt vỡ cánh tay Tống Diệc Châu, đột nhiên, một bàn tay nhỏ nhắn linh hoạt từ đâu xuất hiện, lấy sức châu chấu đá xe tóm được lưỡi dao.
Tất cả mọi người đều choáng váng.
Tống Diệc Châu quay đầu lại, nhìn thấy người phụ nữ trốn ở trong góc không biết từ lúc nào lao tới, ngũ quan xinh đẹp sớm đã nhăn lại vì đau đớn, thấy chết không sợ mà bắt lấy lưỡi dao sắc bén kia.
Lưỡi dao theo quán tính cắt qua toàn bộ lòng bàn tay cô, một lượng lớn máu chảy ra dọc theo các kẽ tay.
Đồng tử Tống Diệc Châu co lại, một chân đá vào ngực tên cầm đầu.
Mấy gã còn lại sớm đã bị dọa chạy từ lâu, cơn đau dữ dội khiến trán Liên Chi đổ đầy mồ hôi, cơ hồ choáng váng.
Lúc sắp ngã xuống đất, cô rơi vào một một vòm ngực rộng lớn.
Tống Diệc Châu đỡ ngang cô bế lên, Liên Chi đã đau đến mức nửa mê nửa tỉnh, hắn nhìn thấy trên trên trán cô đổ đầy mồ hôi, tay trái không ngừng chảy máu.
Bảo vệ và tài xế nghe tiếng chạy tới.
Tống Diệc Châu trong mắt có chút phức tạp, trầm giọng nói: “Đi đến bệnh viện trước.”
*