Đau, đau đầu quá!
Cứ như thể có ai đó lấy rìu xẻ đôi bộ não của cô ra vậy.
Liên Chi đột nhiên mở mắt ra, trên người không có một giọt máu, chỉ có mình cô ở trong xe. Bên ngoài cửa sổ, bầu trời chạng vạng tối, đèn xe phía đối diện xẹt qua, biển quảng cáo theo hình phố thị dần lùi về phía sau.
Trên cửa kính tối màu phản chiếu ánh mắt vô hồn của cô.
“Cô hôm qua không ngủ được sao, mới lên xe chưa được mười phút đã ngủ?” Bên cạnh truyền đến tiếng nói.
Giọng nói này…
Liên Chi cứng đờ, nghiêng đầu nhìn.
Hoắc Dao đang lái xe vào hầm để xe của câu lạc bộ, ánh sáng xuyên qua kính cửa sổ như sương mù bao trùm trên mặt hắn, đường nét rắn chắc, sống mũi cao thẳng, khóe miệng cong lên mang ý cười.
Hắn một tay nắm lấy vô lăng xoay nửa vòng, quay lại nhìn Liên Chi.
Cô nhìn chằm chằm hắn không chớp mắt, đôi mắt u ám hiện lên một tia hoảng sợ.
Hoắc Dao nhướng mày: “Nhìn tôi làm gì?”
Đến khi hắn xuống xe, Liên Chi vẫn ngồi đờ đẫn trong xe như người mất hồn.
Hoắc Dao vòng qua ghế lái phụ, gõ gõ lên cửa sổ xe cười nói: “Xuống xe đi, ngủ xong ngốc luôn rồi à?”
Liên Chi ngơ ngác đẩy cửa bước xuống xe.
Hàng chục chiếc ô tô sang trọng đậu trong bãi xe VIP của khách sạn, cô lạ lùng nhìn xung quanh.
Đây là đâu? Không phải cô đã chết rồi sao?
Cô hoàn toàn mơ hồ chỉ biết đi theo Hoắc Dao và người phục vụ, hắn dẫn họ vào trong hộp đêm.
Hành lang tầng hai giống như một mê cung, ánh đèn mở ảo, trên tường hoa văn phức tạp uốn lượn.
Liên Chi hỏi: “Đi đâu?”
Cô không phải bị bắn chết rồi sao? Tại sao lại gặp lại Hoắc Dao?
Hoắc Dao quay đầu lại, dưới ánh đèn sắc mặt cô tái nhợt, giống như con nai nhỏ lạc trong rừng.
Khóe miệng hắn cong lên chút ý cười, nói: “Gặp bạn. Không phải cô rất muốn gặp họ sao? Sao lại quên?”
Gặp bạn?
Đồng tử Liên Chi co lại.
Đúng rồi! Trong trí nhớ hình như có chuyện như vậy, cô nói bóng gió muốn vào vòng bạn bè của hắn, mà Hoắc Dao quả thực đã dẫn cô đi.
Khi đó, cô vẫn thắc mắc liệu có phải cuộc hẹn này chỉ có mấy người bọn họ.
Nếu không thì tại sao thanh mai trúc mã của Hoắc Dao lại ghét cô đến thế.
Mãi một thời gian sau, Liên Chi mới biết Hoắc Dao đã lên kế hoạch cho bữa tiệc này từ lâu, hắn cố tình giữ mối quan hệ không rõ ràng với cô, đem cô trở thành công cụ lợi dụng.
Nhưng chuyện này đã là ba năm trước, như thế nào sẽ?
Liên Chi bấm móng tay thật sâu vào da thịt, lòng bàn tay đau nhói nói cho cô biết đây không phải mơ.
Hoắc Dao bước bên cạnh cô một cách lơ đãng, cô nhìn chằm chằm vào khuôn mặt tuấn mỹ của hắn, trong đầu đột nhiên nảy ra một ý tưởng khó tin.
Đúng lúc này, người phục vụ đẩy cửa phòng bao ra, khung cảnh bên trong lập tức đập vào mắt Liên Chi.
Qua khe cửa, cô nhìn thấy một khuôn mặt xinh đẹp.
Người phụ nữ ngồi giữa đám đông, mỉm cười ngọt ngào, như thể chưa từng biết đến nỗi thống khổ trên đời.
Liên Chi trước mắt tối sầm.
Quả nhiên là Thẩm Hi!
Ngoài cửa có tiếng động, mọi người trong phòng quay ra nhìn thấy Hoắc Dao đi cùng một người phụ nữ, liền huýt sáo trêu chọc.
“Hoắc Dao, đến muộn quá đấy!”
Thầm Hi bất mãn nói. Tuy nhiên, khi ánh mắt hướng về bên cạnh hắn, vẻ bất mãn lập tức đông cứng ở khóe miệng.
Hoắc Dao xoay xoay chiếc chìa khóa ngoắc ở ngón tay, không chút thành ý nói: “Xin lỗi mọi người, tắc đường.”
“Diệc Châu còn chưa tới, hai người bớt dành nhau đến cuối đi?”
Người đàn ông nhìn chằm chằm Liên Chi, nói đùa: “Em gái bên cạnh em tên là gì?”
Giọng điệu này rõ ràng là đã quen với việc tán gái.
Hoắc Dao liếc mắt nhìn Liên Chi, lười biếng nói: “Muốn cho hắn biết không?”
Liên Chi không nói gì.
Hoắc Dao thu hồi tầm mắt phía cô, nheo mắt nhìn sang bên đối diện chỗ Tống Thẩm Hi.
Người đàn ông kia hung hăng trừng mắt liếc hắn một cái.
Mấy người đàn ông có mặt ở đây đều chơi với Hoắc Dao từ nhỏ, đương nhiên cũng chứng kiến bạn gái bên cạnh hắn mọc lên như nấm sau mưa.
Chỉ là cô gái này, tuy xinh đẹp lại có chút ngây người.
“Cô gái, cô sẽ không bị cảnh lúc nãy dọa sợ chứ?” Có người cười nói, “Chúng tôi đều là người đứng đắn.”
Liên Chi mơ hồ giống như không nghe thấy.
Bả vai đột nhiên bị siết chăt, cô như chim lạc bầy sợ hãi ngẩng đầu lên, Hoắc Dao nhếch khóe môi, thản nhiên nói: “Sao lại ngây ngốc nữa?”
“Xin lỗi… tôi đi vệ sinh một lát.”
Cô căn bản không nghe rõ bọn họ đang nói gì, gần như ngay lập tức quay người chạy ra khỏi cửa.
Phía sau vang lên vài tiếng trêu chọc, chế nhạo Hoắc Dao bây giờ lại thích kiểu mỹ nhân đầu gỗ.
Cánh cửa phòng đóng sầm, hành lang tối tăm chỉ còn lại tiếng bước chân hốt hoảng vội vã của Liên Chi, cô chạy mãi, dọc theo hành lang kéo dài ra mọi hướng, giống như con kiến mắc kẹt trong rãnh nước.
Tầm nhìn trước mắt bị xé nát, vô số hình ảnh kép mơ hồ xoay vòng.
Ở một góc vắng vẻ, Liên Chi dựa lưng vào tường, nước mắt chảy dài trên khuôn mặt.
Giọt nước mắt to, nhỏ thi nhau rơi xuống cằm cô, đôi môi run rẩy, cổ họng nghẹn đắng.
Đúng là Thẩm Hi!
Cứ như thể có ai đó lấy rìu xẻ đôi bộ não của cô ra vậy.
Liên Chi đột nhiên mở mắt ra, trên người không có một giọt máu, chỉ có mình cô ở trong xe. Bên ngoài cửa sổ, bầu trời chạng vạng tối, đèn xe phía đối diện xẹt qua, biển quảng cáo theo hình phố thị dần lùi về phía sau.
Trên cửa kính tối màu phản chiếu ánh mắt vô hồn của cô.
“Cô hôm qua không ngủ được sao, mới lên xe chưa được mười phút đã ngủ?” Bên cạnh truyền đến tiếng nói.
Giọng nói này…
Liên Chi cứng đờ, nghiêng đầu nhìn.
Hoắc Dao đang lái xe vào hầm để xe của câu lạc bộ, ánh sáng xuyên qua kính cửa sổ như sương mù bao trùm trên mặt hắn, đường nét rắn chắc, sống mũi cao thẳng, khóe miệng cong lên mang ý cười.
Hắn một tay nắm lấy vô lăng xoay nửa vòng, quay lại nhìn Liên Chi.
Cô nhìn chằm chằm hắn không chớp mắt, đôi mắt u ám hiện lên một tia hoảng sợ.
Hoắc Dao nhướng mày: “Nhìn tôi làm gì?”
Đến khi hắn xuống xe, Liên Chi vẫn ngồi đờ đẫn trong xe như người mất hồn.
Hoắc Dao vòng qua ghế lái phụ, gõ gõ lên cửa sổ xe cười nói: “Xuống xe đi, ngủ xong ngốc luôn rồi à?”
Liên Chi ngơ ngác đẩy cửa bước xuống xe.
Hàng chục chiếc ô tô sang trọng đậu trong bãi xe VIP của khách sạn, cô lạ lùng nhìn xung quanh.
Đây là đâu? Không phải cô đã chết rồi sao?
Cô hoàn toàn mơ hồ chỉ biết đi theo Hoắc Dao và người phục vụ, hắn dẫn họ vào trong hộp đêm.
Hành lang tầng hai giống như một mê cung, ánh đèn mở ảo, trên tường hoa văn phức tạp uốn lượn.
Liên Chi hỏi: “Đi đâu?”
Cô không phải bị bắn chết rồi sao? Tại sao lại gặp lại Hoắc Dao?
Hoắc Dao quay đầu lại, dưới ánh đèn sắc mặt cô tái nhợt, giống như con nai nhỏ lạc trong rừng.
Khóe miệng hắn cong lên chút ý cười, nói: “Gặp bạn. Không phải cô rất muốn gặp họ sao? Sao lại quên?”
Gặp bạn?
Đồng tử Liên Chi co lại.
Đúng rồi! Trong trí nhớ hình như có chuyện như vậy, cô nói bóng gió muốn vào vòng bạn bè của hắn, mà Hoắc Dao quả thực đã dẫn cô đi.
Khi đó, cô vẫn thắc mắc liệu có phải cuộc hẹn này chỉ có mấy người bọn họ.
Nếu không thì tại sao thanh mai trúc mã của Hoắc Dao lại ghét cô đến thế.
Mãi một thời gian sau, Liên Chi mới biết Hoắc Dao đã lên kế hoạch cho bữa tiệc này từ lâu, hắn cố tình giữ mối quan hệ không rõ ràng với cô, đem cô trở thành công cụ lợi dụng.
Nhưng chuyện này đã là ba năm trước, như thế nào sẽ?
Liên Chi bấm móng tay thật sâu vào da thịt, lòng bàn tay đau nhói nói cho cô biết đây không phải mơ.
Hoắc Dao bước bên cạnh cô một cách lơ đãng, cô nhìn chằm chằm vào khuôn mặt tuấn mỹ của hắn, trong đầu đột nhiên nảy ra một ý tưởng khó tin.
Đúng lúc này, người phục vụ đẩy cửa phòng bao ra, khung cảnh bên trong lập tức đập vào mắt Liên Chi.
Qua khe cửa, cô nhìn thấy một khuôn mặt xinh đẹp.
Người phụ nữ ngồi giữa đám đông, mỉm cười ngọt ngào, như thể chưa từng biết đến nỗi thống khổ trên đời.
Liên Chi trước mắt tối sầm.
Quả nhiên là Thẩm Hi!
Ngoài cửa có tiếng động, mọi người trong phòng quay ra nhìn thấy Hoắc Dao đi cùng một người phụ nữ, liền huýt sáo trêu chọc.
“Hoắc Dao, đến muộn quá đấy!”
Thầm Hi bất mãn nói. Tuy nhiên, khi ánh mắt hướng về bên cạnh hắn, vẻ bất mãn lập tức đông cứng ở khóe miệng.
Hoắc Dao xoay xoay chiếc chìa khóa ngoắc ở ngón tay, không chút thành ý nói: “Xin lỗi mọi người, tắc đường.”
“Diệc Châu còn chưa tới, hai người bớt dành nhau đến cuối đi?”
Người đàn ông nhìn chằm chằm Liên Chi, nói đùa: “Em gái bên cạnh em tên là gì?”
Giọng điệu này rõ ràng là đã quen với việc tán gái.
Hoắc Dao liếc mắt nhìn Liên Chi, lười biếng nói: “Muốn cho hắn biết không?”
Liên Chi không nói gì.
Hoắc Dao thu hồi tầm mắt phía cô, nheo mắt nhìn sang bên đối diện chỗ Tống Thẩm Hi.
Người đàn ông kia hung hăng trừng mắt liếc hắn một cái.
Mấy người đàn ông có mặt ở đây đều chơi với Hoắc Dao từ nhỏ, đương nhiên cũng chứng kiến bạn gái bên cạnh hắn mọc lên như nấm sau mưa.
Chỉ là cô gái này, tuy xinh đẹp lại có chút ngây người.
“Cô gái, cô sẽ không bị cảnh lúc nãy dọa sợ chứ?” Có người cười nói, “Chúng tôi đều là người đứng đắn.”
Liên Chi mơ hồ giống như không nghe thấy.
Bả vai đột nhiên bị siết chăt, cô như chim lạc bầy sợ hãi ngẩng đầu lên, Hoắc Dao nhếch khóe môi, thản nhiên nói: “Sao lại ngây ngốc nữa?”
“Xin lỗi… tôi đi vệ sinh một lát.”
Cô căn bản không nghe rõ bọn họ đang nói gì, gần như ngay lập tức quay người chạy ra khỏi cửa.
Phía sau vang lên vài tiếng trêu chọc, chế nhạo Hoắc Dao bây giờ lại thích kiểu mỹ nhân đầu gỗ.
Cánh cửa phòng đóng sầm, hành lang tối tăm chỉ còn lại tiếng bước chân hốt hoảng vội vã của Liên Chi, cô chạy mãi, dọc theo hành lang kéo dài ra mọi hướng, giống như con kiến mắc kẹt trong rãnh nước.
Tầm nhìn trước mắt bị xé nát, vô số hình ảnh kép mơ hồ xoay vòng.
Ở một góc vắng vẻ, Liên Chi dựa lưng vào tường, nước mắt chảy dài trên khuôn mặt.
Giọt nước mắt to, nhỏ thi nhau rơi xuống cằm cô, đôi môi run rẩy, cổ họng nghẹn đắng.
Đúng là Thẩm Hi!