Đường Kỳ lập tức do dự, hận không thể tuyệt giao cùng mấy người kia ngay lập tức.
Tống Diệc Châu nhìn sắc mặt của hắn, nói: “Cậu biết bọn họ?”
“Đây…là bạn của tôi.” Đường Kỳ ấp úng nói.
Hắn nhanh chóng gọi điện cho bên đó, hỏi người đang ở đâu, đầu kia cười lớn nói đang ở khách sạn làm việc, cho anh ta số phòng hỏi có muốn hay không đến tham gia.
Một bên, ánh mắt Tống Diệc Châu trở nên cực kỳ nguy hiểm.
Nhà họ Đường và nhà họ Tống ở một phương diện nào đó vẫn coi như bạn bè thân thiết, Tống Diệc Châu so với hắn lại cao hơn một bậc, Đường Kỳ vẫn luôn rất sợ anh ta.
Tim Đường Kỳ gần như nhảy ra khỏi lồng ngực, cầu xin bọn họ nhanh chóng đem người thả ra, nhưng lời còn chưa nói ra, đầu bên kia đã đem điện thoại cắt đứt.
Tống Diệc Châu mím môi mỏng, liếc nhìn hắn.
“Nếu hôm nay xảy ra chuyện gì, quán bar này đừng mong mở tiếp.”
Da đầu Đường Kỳ nổ tung, vội vàng dẫn bọn họ đi tìm người.
…..
Trong căn phòng của khách sạn Hào Đình, hai người đàn ông sau khi đưa Liên Chi vào mồ hôi đầm đìa.
Con khốn này cũng không phải cái đèn cạn dầu, vừa rồi mơ màng hồ đồ phun ở trên xe, lại ở thang máy nôn một bãi, mùi hôi khiến hai người cau mày.
Nếu không phải con cừu béo đã đến bên miệng, sớm đã ném cô đi từ lâu.
Giờ phút này Liên Chi nằm ở trên giường, đôi chân thon dài vô lực không thể đẩy nổi ga giường, hai má ửng hồng, tròng mắt mê ly.
Hai người đàn ông càng thêm kích động, liếc nhau, bò lên trên giường bắt đầu lột từng lớp áo của Liên Chi. Áo sơ mi cởi ra mới phát hiện dáng người cô quá đẹp, cả hai có chút gấp gáp không chờ nổi.
Cô cảm nhận được sự nguy hiểm, vươn tay muốn đánh bọn họ.
Hai người dùng cà vạt đem tay cô trói chặt.
Đột nhiên, ngoài cửa truyền tới tiếng đập cửa dữ dội.
“Mở cửa, mở cửa cho tôi!”
Nghe ra giọng nói của bạn tốt Đường Ký, có người đi ra mở cửa, nhưng mà cửa vừa mới mở, hắn đã bị một trận lực đạo đá văng trên mặt đất.
Người đàn ông cuộn tròn lại như cái giẻ, trong miệng cũng thoáng chốc phun ra khẩu huyết.
Người đàn ông còn lại sửng sốt, nhìn về phía Tống Diệc Châu bên ngoài cửa, quai hàm mím chặt, sắc mặt đóng băng, rõ ràng không phải là người có thể coi thường.
“Anh…Mẹ nó là ai?” Hắn nói.
Tống Diệc Châu lạnh lùng liếc nhìn đối phương một cái, vẻ vênh váo tự đắc trên mặt lập tức tắt ngấm.
Rõ ràng biết hắn là người không dễ đụng vào.
Đường Kỳ nhân cơ hội nói: “Còn không mau cút đi, lão tử về sau không có người bạn như ngươi!”
Hai người lập tức nhặt quần áo lên, chạy ra khỏi phòng.
Tống Tiệc Châu cùng Hướng Vũ Hiên đi đến phòng ngủ, ngay sau đó sửng sốt.
Trên giường, hai má cô ửng hồng, ánh mắt mê ly, tay thi thoảng nắm lấy ga trải giường. Áo sơ mi của cô bị cởi bỏ, thân thể trắng như tuyết lộ ra, cổ tay bị trói lại siết chặt áo ngực làm lộ ra bộ ngực no đủ cương cứng.
“Ách…”
Hướng Vũ Hiên nhanh chóng chạy ra khỏi phòng.
Tống Diệc Châu cũng sửng sốt một lát, vài giây sau, hắn mới bước tới cởi tây trang khoác lên người cô.
Hắn quay sang Hướng Vũ Hiên, thần sắc nghiêm nghị nói: “Anh dẫn theo Đường Kỳ đến cục cảnh sát, bắt hai người đó.”
“Được.” Mấy người đều rời đi.
Trong phòng lập tức yên tĩnh trở lại, Tống Diệc Châu nhìn cô trên giường, không nói nên lời.
Hôm nay đưa cô đến câu lạc bộ, tuyệt đối là sai lầm.
Hắn tiến lên vỗ vỗ khuôn mặt cô, Tống Diệc Châu bị sự đụng chạm tinh tế đó làm cho ngẩn người.
“Liên Chi.” Hắn gọi.
Cô mơ hồ mở mắt ra, ánh mắt mê ly, hơi thở nóng bỏng phả vào mu bàn tay Tống Diệc Châu.
Như là muốn đốt cháy da thịt hắn bỏng rát.
Tống Diệc Châu cởi trói tay cho cô, động tác này quá mức ái muội, cô ở dưới người hắn, gò má ửng hồng, phát ra một tiếng rên rỉ mềm mại đến tận xương cốt.
Tống Diệc Châu trán đổ đầy mồ hôi, cũng không biết mở cà vạt lại khó như vậy.
Sau khi dây trói được gỡ bỏ, cô vô thức nhận thấy được nguy hiểm, muốn xua tay đẩy hắn đi.
Tuy nhiên sức lực sau khi say rượu không đủ, Tống Diệc Châu một tay đem cô kiềm chế ở trên giường, không có tay còn có miệng, cô một phát cắn vào mu bàn tay hắn.
Tống Diệc Châu kêu lên một tiếng, thật muốn ném cô ở đây mặc kệ.
Hắn kiểm tra cổ cô, mạch đập thực sự nhanh, cũng không biết hai người kia cho cô uống thuốc gì.
Lần này hắn dùng lực mạnh hơn, tát vào mạnh cô: “Liên Chi, tỉnh lại.”
Ánh mắt cô dần dần tập trung, như một hồ nước trong vắt, nhìn chằm chằm hắn.
Tống Diệc Châu bị cô nhìn, ngừng lại vài giây, nói: “Tỉnh rồi à?”
Nhưng cô vẫn nhìn chằm chằm hắn, vươn tay, thanh âm ngọt ngào.
“Hoắc Dao, ôm.”
Tống Diệc Châu: “....”
Hắn căn bản không nghĩ cô có thể tỉnh lại, lấy di động ra cân nhắc gọi bác sĩ đến kiểm tra.
Cô lại thuận theo chiều dọc, dựa vào cánh tay hắn leo lên ôm lấy cổ anh.
Thân thể mềm mại áp chặt, hơi thở nóng hổi từ môi cô nhắm thẳng vào cổ Tống Diệc Châu.
Gáy Tống Diệc Châu cứng đờ, cầm di động đứng yên tại chỗ.
Mũi hắn hừ ra một tiếng thật mạnh, kéo cánh tay cô treo trên cổ hắn ra.
“Đi xuống.”
Nhưng cô lại giống như con lười dính người, bám vào bờ vai hắn, tủi thân ủy khuất.
“Anh…anh không để ý đến em?”
Giọng nói cô gái ngọt ngào, mang theo tia ủy khuất.
Cơ thể cô thật mềm mại, ngồi ở trong lòng hắn nho nhỏ vừa mềm vừa thơm. Chiếc váy ngắn không biết từ khi nào đã bị cô cọ lên tới thắt lưng.
Tống Diệc Châu vừa mới cụp mắt xuống, đồng tử lập tức tối sầm.
Đôi chân thon thả của cô dang rộng ra ở bên cạnh người hắn, mơ hồ có thể thấy được chiếc quần lót ren, mà phía trên chiếc áo khoét sâu lộ ra cặp đào căng tròn chín mọng.
Còn bởi vì thân thể cựa quậy, mềm mại nảy nảy trên ngực hắn.
Lông mày Tống Diệc Châu giật giật: “Liên Chi, xuống dưới cho tôi!”
Cô như có như không “Ừm” một tiếng, thanh âm rên rỉ mỏng manh không xương nhẹ nhàng tiến vào lỗ tai hắn, cùng với hơi thở nóng bỏng của cô.
Phía sau gáy hắn tê dại.
Cô ngước lên nhìn hắn.
Người phụ nữ ánh mắt mê ly lại trong trẻo, so với mèo con thập phần giống nhau.
Hô hấp Tống Diệc Châu cơ hồ dừng lại.
Ánh mắt hắn từ trên xuống dưới, tự nhiên có thể nhìn thấy bờ môi đỏ mọng dưới cánh mũi ẩm ướt của cô, giống như cánh hoa, lúc hơi hé mở dường như có một mùi hương đặc biệt tràn vào trong mũi Tống Diệc Châu.
Chỉ cần hắn cúi đầu một chút, có thể cướp lấy mùi hương này.
Tống Diệc Châu trầm mặc vài giây, ánh mắt hướng lên trên.
Đột nhiên, cổ hắn cứng đờ.
Người phụ nữ ý thức mê man, sức lực chống đỡ bản thân cũng không có, cô bò một hồi trên ngực hắn, chớp mắt một cái môi mọng nhẹ nhàng chạm vào cổ anh ta.
Xúc cảm ướt át trơn trượt, mang theo một cỗ rùng mình. Bụng dưới hắn giống như có một chiếc lưỡi nhỏ di chuyển, gần như mất kiểm soát.
Tống Diệc Châu bất ngờ bế cô lên đi về phía phòng vệ sinh.
Hắn ném người vào bồn tắm, nước bắn tung tóe khắp người Tống Diệc Châu, toàn thân đều ướt đẫm, cô ngược lại ánh mắt ủy khuất, ra điều muốn trách móc.
Sắc mặt Tống Diệc Châu đen lại, không biết người bị tra tấn là hắn hay cô.
Hắn tìm chai nước, một tay nắm cằm cô, Liên Chi theo bản năng mở miệng, nước khoáng tự động rót vào bên trong cổ họng.
“Uống!”
Rót đầy xong, Tống Diệc Châu lại vỗ lưng cô.
“Phun!”
Rượu hòa với nước toàn bộ đều được phun ra.
Qua lại mấy lần, phun đến không còn cái gì, cô ghé vào trên mép bồn tắm ho khan vô lực, ý thức cũng trở nên rõ ràng hơn.
“Tống…Tống tổng.”
Ý thức được mình trong bồn tắm không mảnh áo che thân, Liên Chi sợ tới mức hai tay khoanh chặt chìm vào làn nước.
Tống Diệc Châu không nhìn bên kia một cái, cầm khăn tắm đưa cho cô.
“Tỉnh rồi à?”
“Vâng.” Cô nhận lấy sau đó bọc bản thân lại kín mít, có chút sợ hãi, “Vừa…Vừa rồi.”
Tống Diệc Châu hiểu cô đang sợ cái gì, nói: “Lúc cô bị đưa đến khách sạn, tôi đã tới rồi.”
Cô cảm thấy yên tâm một chút, nói: “Tống tổng, xin lỗi gây thêm phiền toái cho anh.”
Tống Diệc Châu nhìn trên mặt cô chỉ có ý xin lỗi, dường như quên mất lúc ý thức mơ hồ đã phát sinh chuyện gì.
Một màn kiều diễm ái muội chỉ có hắn biết được.
Trên mặt hắn không nhìn ra một tia gợn sóng, nói: “Không có việc gì.”
Tống Diệc Châu nhìn sắc mặt của hắn, nói: “Cậu biết bọn họ?”
“Đây…là bạn của tôi.” Đường Kỳ ấp úng nói.
Hắn nhanh chóng gọi điện cho bên đó, hỏi người đang ở đâu, đầu kia cười lớn nói đang ở khách sạn làm việc, cho anh ta số phòng hỏi có muốn hay không đến tham gia.
Một bên, ánh mắt Tống Diệc Châu trở nên cực kỳ nguy hiểm.
Nhà họ Đường và nhà họ Tống ở một phương diện nào đó vẫn coi như bạn bè thân thiết, Tống Diệc Châu so với hắn lại cao hơn một bậc, Đường Kỳ vẫn luôn rất sợ anh ta.
Tim Đường Kỳ gần như nhảy ra khỏi lồng ngực, cầu xin bọn họ nhanh chóng đem người thả ra, nhưng lời còn chưa nói ra, đầu bên kia đã đem điện thoại cắt đứt.
Tống Diệc Châu mím môi mỏng, liếc nhìn hắn.
“Nếu hôm nay xảy ra chuyện gì, quán bar này đừng mong mở tiếp.”
Da đầu Đường Kỳ nổ tung, vội vàng dẫn bọn họ đi tìm người.
…..
Trong căn phòng của khách sạn Hào Đình, hai người đàn ông sau khi đưa Liên Chi vào mồ hôi đầm đìa.
Con khốn này cũng không phải cái đèn cạn dầu, vừa rồi mơ màng hồ đồ phun ở trên xe, lại ở thang máy nôn một bãi, mùi hôi khiến hai người cau mày.
Nếu không phải con cừu béo đã đến bên miệng, sớm đã ném cô đi từ lâu.
Giờ phút này Liên Chi nằm ở trên giường, đôi chân thon dài vô lực không thể đẩy nổi ga giường, hai má ửng hồng, tròng mắt mê ly.
Hai người đàn ông càng thêm kích động, liếc nhau, bò lên trên giường bắt đầu lột từng lớp áo của Liên Chi. Áo sơ mi cởi ra mới phát hiện dáng người cô quá đẹp, cả hai có chút gấp gáp không chờ nổi.
Cô cảm nhận được sự nguy hiểm, vươn tay muốn đánh bọn họ.
Hai người dùng cà vạt đem tay cô trói chặt.
Đột nhiên, ngoài cửa truyền tới tiếng đập cửa dữ dội.
“Mở cửa, mở cửa cho tôi!”
Nghe ra giọng nói của bạn tốt Đường Ký, có người đi ra mở cửa, nhưng mà cửa vừa mới mở, hắn đã bị một trận lực đạo đá văng trên mặt đất.
Người đàn ông cuộn tròn lại như cái giẻ, trong miệng cũng thoáng chốc phun ra khẩu huyết.
Người đàn ông còn lại sửng sốt, nhìn về phía Tống Diệc Châu bên ngoài cửa, quai hàm mím chặt, sắc mặt đóng băng, rõ ràng không phải là người có thể coi thường.
“Anh…Mẹ nó là ai?” Hắn nói.
Tống Diệc Châu lạnh lùng liếc nhìn đối phương một cái, vẻ vênh váo tự đắc trên mặt lập tức tắt ngấm.
Rõ ràng biết hắn là người không dễ đụng vào.
Đường Kỳ nhân cơ hội nói: “Còn không mau cút đi, lão tử về sau không có người bạn như ngươi!”
Hai người lập tức nhặt quần áo lên, chạy ra khỏi phòng.
Tống Tiệc Châu cùng Hướng Vũ Hiên đi đến phòng ngủ, ngay sau đó sửng sốt.
Trên giường, hai má cô ửng hồng, ánh mắt mê ly, tay thi thoảng nắm lấy ga trải giường. Áo sơ mi của cô bị cởi bỏ, thân thể trắng như tuyết lộ ra, cổ tay bị trói lại siết chặt áo ngực làm lộ ra bộ ngực no đủ cương cứng.
“Ách…”
Hướng Vũ Hiên nhanh chóng chạy ra khỏi phòng.
Tống Diệc Châu cũng sửng sốt một lát, vài giây sau, hắn mới bước tới cởi tây trang khoác lên người cô.
Hắn quay sang Hướng Vũ Hiên, thần sắc nghiêm nghị nói: “Anh dẫn theo Đường Kỳ đến cục cảnh sát, bắt hai người đó.”
“Được.” Mấy người đều rời đi.
Trong phòng lập tức yên tĩnh trở lại, Tống Diệc Châu nhìn cô trên giường, không nói nên lời.
Hôm nay đưa cô đến câu lạc bộ, tuyệt đối là sai lầm.
Hắn tiến lên vỗ vỗ khuôn mặt cô, Tống Diệc Châu bị sự đụng chạm tinh tế đó làm cho ngẩn người.
“Liên Chi.” Hắn gọi.
Cô mơ hồ mở mắt ra, ánh mắt mê ly, hơi thở nóng bỏng phả vào mu bàn tay Tống Diệc Châu.
Như là muốn đốt cháy da thịt hắn bỏng rát.
Tống Diệc Châu cởi trói tay cho cô, động tác này quá mức ái muội, cô ở dưới người hắn, gò má ửng hồng, phát ra một tiếng rên rỉ mềm mại đến tận xương cốt.
Tống Diệc Châu trán đổ đầy mồ hôi, cũng không biết mở cà vạt lại khó như vậy.
Sau khi dây trói được gỡ bỏ, cô vô thức nhận thấy được nguy hiểm, muốn xua tay đẩy hắn đi.
Tuy nhiên sức lực sau khi say rượu không đủ, Tống Diệc Châu một tay đem cô kiềm chế ở trên giường, không có tay còn có miệng, cô một phát cắn vào mu bàn tay hắn.
Tống Diệc Châu kêu lên một tiếng, thật muốn ném cô ở đây mặc kệ.
Hắn kiểm tra cổ cô, mạch đập thực sự nhanh, cũng không biết hai người kia cho cô uống thuốc gì.
Lần này hắn dùng lực mạnh hơn, tát vào mạnh cô: “Liên Chi, tỉnh lại.”
Ánh mắt cô dần dần tập trung, như một hồ nước trong vắt, nhìn chằm chằm hắn.
Tống Diệc Châu bị cô nhìn, ngừng lại vài giây, nói: “Tỉnh rồi à?”
Nhưng cô vẫn nhìn chằm chằm hắn, vươn tay, thanh âm ngọt ngào.
“Hoắc Dao, ôm.”
Tống Diệc Châu: “....”
Hắn căn bản không nghĩ cô có thể tỉnh lại, lấy di động ra cân nhắc gọi bác sĩ đến kiểm tra.
Cô lại thuận theo chiều dọc, dựa vào cánh tay hắn leo lên ôm lấy cổ anh.
Thân thể mềm mại áp chặt, hơi thở nóng hổi từ môi cô nhắm thẳng vào cổ Tống Diệc Châu.
Gáy Tống Diệc Châu cứng đờ, cầm di động đứng yên tại chỗ.
Mũi hắn hừ ra một tiếng thật mạnh, kéo cánh tay cô treo trên cổ hắn ra.
“Đi xuống.”
Nhưng cô lại giống như con lười dính người, bám vào bờ vai hắn, tủi thân ủy khuất.
“Anh…anh không để ý đến em?”
Giọng nói cô gái ngọt ngào, mang theo tia ủy khuất.
Cơ thể cô thật mềm mại, ngồi ở trong lòng hắn nho nhỏ vừa mềm vừa thơm. Chiếc váy ngắn không biết từ khi nào đã bị cô cọ lên tới thắt lưng.
Tống Diệc Châu vừa mới cụp mắt xuống, đồng tử lập tức tối sầm.
Đôi chân thon thả của cô dang rộng ra ở bên cạnh người hắn, mơ hồ có thể thấy được chiếc quần lót ren, mà phía trên chiếc áo khoét sâu lộ ra cặp đào căng tròn chín mọng.
Còn bởi vì thân thể cựa quậy, mềm mại nảy nảy trên ngực hắn.
Lông mày Tống Diệc Châu giật giật: “Liên Chi, xuống dưới cho tôi!”
Cô như có như không “Ừm” một tiếng, thanh âm rên rỉ mỏng manh không xương nhẹ nhàng tiến vào lỗ tai hắn, cùng với hơi thở nóng bỏng của cô.
Phía sau gáy hắn tê dại.
Cô ngước lên nhìn hắn.
Người phụ nữ ánh mắt mê ly lại trong trẻo, so với mèo con thập phần giống nhau.
Hô hấp Tống Diệc Châu cơ hồ dừng lại.
Ánh mắt hắn từ trên xuống dưới, tự nhiên có thể nhìn thấy bờ môi đỏ mọng dưới cánh mũi ẩm ướt của cô, giống như cánh hoa, lúc hơi hé mở dường như có một mùi hương đặc biệt tràn vào trong mũi Tống Diệc Châu.
Chỉ cần hắn cúi đầu một chút, có thể cướp lấy mùi hương này.
Tống Diệc Châu trầm mặc vài giây, ánh mắt hướng lên trên.
Đột nhiên, cổ hắn cứng đờ.
Người phụ nữ ý thức mê man, sức lực chống đỡ bản thân cũng không có, cô bò một hồi trên ngực hắn, chớp mắt một cái môi mọng nhẹ nhàng chạm vào cổ anh ta.
Xúc cảm ướt át trơn trượt, mang theo một cỗ rùng mình. Bụng dưới hắn giống như có một chiếc lưỡi nhỏ di chuyển, gần như mất kiểm soát.
Tống Diệc Châu bất ngờ bế cô lên đi về phía phòng vệ sinh.
Hắn ném người vào bồn tắm, nước bắn tung tóe khắp người Tống Diệc Châu, toàn thân đều ướt đẫm, cô ngược lại ánh mắt ủy khuất, ra điều muốn trách móc.
Sắc mặt Tống Diệc Châu đen lại, không biết người bị tra tấn là hắn hay cô.
Hắn tìm chai nước, một tay nắm cằm cô, Liên Chi theo bản năng mở miệng, nước khoáng tự động rót vào bên trong cổ họng.
“Uống!”
Rót đầy xong, Tống Diệc Châu lại vỗ lưng cô.
“Phun!”
Rượu hòa với nước toàn bộ đều được phun ra.
Qua lại mấy lần, phun đến không còn cái gì, cô ghé vào trên mép bồn tắm ho khan vô lực, ý thức cũng trở nên rõ ràng hơn.
“Tống…Tống tổng.”
Ý thức được mình trong bồn tắm không mảnh áo che thân, Liên Chi sợ tới mức hai tay khoanh chặt chìm vào làn nước.
Tống Diệc Châu không nhìn bên kia một cái, cầm khăn tắm đưa cho cô.
“Tỉnh rồi à?”
“Vâng.” Cô nhận lấy sau đó bọc bản thân lại kín mít, có chút sợ hãi, “Vừa…Vừa rồi.”
Tống Diệc Châu hiểu cô đang sợ cái gì, nói: “Lúc cô bị đưa đến khách sạn, tôi đã tới rồi.”
Cô cảm thấy yên tâm một chút, nói: “Tống tổng, xin lỗi gây thêm phiền toái cho anh.”
Tống Diệc Châu nhìn trên mặt cô chỉ có ý xin lỗi, dường như quên mất lúc ý thức mơ hồ đã phát sinh chuyện gì.
Một màn kiều diễm ái muội chỉ có hắn biết được.
Trên mặt hắn không nhìn ra một tia gợn sóng, nói: “Không có việc gì.”