Văn phòng đột nhiên truyền đến hai tiếng “cộc cộc”.
Tống Diệc Châu đang cúi đầu ký văn kiện, cũng không ngẩng đầu lên nói “Vào đi”.
Sau khi Phương Thành vào cửa, hắn đặt USB lên bàn: “Tống tổng, đây là video giám sát yến tiệc hôm đó.”
Tống Diệc Châu đặt bút xuống, mở máy lên cắm USB vào.
Phương Thành nói: “Tôi đã hỏi nhân viên phụ trách cung ứng rượu vang đêm đó của khách sạn, hắn nói rượu vang đỏ đều do nhà máy trực tiếp cung ứng, chắc chắn nguồn gốc không có vấn đề gì.”
Căn cứ theo hình ảnh giám sát, rượu mang đến cho Tống Diệc Châu đều là phục vụ tùy ý đặt lên bàn, Thẩm Hi cũng có đưa rượu cho hắn, nhưng cũng chỉ là thuận tay mà làm.
Ánh sáng xanh từ màn hình máy tính mơ hồ thu vào đáy mắt Tống Diệc Châu, càng thêm tối tăm sắc bén.
Đột nhiên, bàn tay đang cầm chuột của hắn nhấp nhẹ, dừng ở đoạn hắn cùng Thạch tổng nội thất Thất Mục trò chuyện.
Chỉ thấy Liên Chi ở trên khay của người phục vụ bưng tới hai ly rượu.
Cũng là gián tiếp qua tay.
Tống Diệc Châu dùng ngón trỏ xoa môi, như suy tư gì đó.
Hắn đơn giản nói: “Cậu có thể tìm được danh sách những người phục vụ yến tiệc hôm đó không?”
“Có thể.” Phương Thành có chút khó xử, “Chỉ là ngành khách sạn nhân viên có tính luân chuyển rất cao, sợ danh sách này sẽ không đầy đủ hết tất cả mọi người đêm đó.”
Tống Diệc Châu không nói gì.
Trong không khí gần như trầm mặc đôi mắt hắn lại đặc biệt sắc bén, hắn đang nghĩ tới những người đêm đó đã có tiếp xúc, trừ bỏ mấy người bạn tốt, còn có nữ minh tinh, và Liên Chi.
Người đỡ hắn lên lầu là Liên Chi.
Tống Diệc Châu dừng lại vài giây, nói: “Cô ấy vẫn xin nghỉ phép sao?”
Phương Thành đại khái đoán được “Cô ấy” hắn muốn hỏi là ám chỉ ai.
Phương Thành do dự một chút: “Liên Chi cô ấy…”
Tống Diệc Châu ngước mắt nhìn hắn, Phương Thành nói: “Cô ấy nộp đơn xin nghỉ việc, còn nhờ tôi đem đồ vật ở văn phòng gửi qua.”
Tống Diệc Châu không nói gì.
Mí mắt hắn trượt xuống, nhìn chằm chằm vào hư không, một lúc mới hồi thần.
Ký ức đêm đó như thủy triều ùa về, cô lắc đầu cự tuyệt khóc lóc nói mình là Liên Chi, nước mắt tuyệt vọng dọc theo gối ướt một mảng lớn, cô chống cự bàn tay kích thích ở bụng dưới, bị hắn dùng cà vạt trói tay lại ép trên đỉnh đầu.
Lúc đó có bao nhiêu kịch liệt, hiện giờ liền có bấy nhiêu khắc sâu.
Cổ họng hắn truyền đến một tia khô khốc, yết hầu Tống Diệc Châu trượt xuống, không để mình nghĩ nhiều.
Chỉ là, nếu chuyện này không liên quan gì đến cô ấy.
Hành vi của hắn chính là cưỡng gian.
Tống Diệc Châu tự hỏi hai giây, nói: “Đưa tài liệu đính kèm hồ sơ việc làm của cô ấy tôi xem.”
Phương Thành sau khi trở về, vội vàng gửi cho hắn.
Tống Diệc Châu click mở ra xem, trong đó chỉ có thông tin cá nhân cùng địa chỉ.
Hắn quét mắt qua nơi cô sống.
7-1 tiểu khu 3 Tân Thông, đường Nam Quan.
*
Việc từ chức chẳng qua là sách lược lấy lùi làm tiến của Liên Chi.
Tống Diệc Châu là người rất cảnh giác và tỉnh táo, trước khi xảy ra chuyện hắn không có thời gian suy nghĩ nhiều, nhưng nếu đột nhiên bị người ta cho một vố, lúc sau hắn nhất định sẽ nghi ngờ.
Không trừ khả năng hắn đem hoài nghi đặt lên đầu cô, Liên Chi chủ động xin từ chức để đốt cháy nó.
Không xin nghỉ phép mà trực tiếp đề đơn từ chức, hành lý cũng nhờ Phương Thành đóng gói giúp.
Hoàn toàn biến mất, chính là ở trước mặt Tống Diệc Châu chứng minh chuyện này với cô không hề có quan hệ.
Dựa vào hiểu biết của Liên Chi về Tống Diệc Châu trong một tháng qua, nghi ngờ qua đi, hắn nhất định tràn đầy áy náy.
Hắn sẽ tìm cô.
Liên Chi vẫn như thường lệ làm chính mình, nên học thì học, cô thuê nơi này cách Thần Đạt rất xa, đường đi dài đáng lẽ cô phải tìm chỗ ở mới từ lâu, vừa lúc mấy ngày này ra ngoài tìm nhà mới.
Buổi chiều cuối tuần, cô ở đang ở trong phòng nghiên cứu [Bản vẽ thiết kế Trung Quốc] thì điện thoại rung nhẹ.
Cô liếc nhìn, nhịp tim đột nhiên tăng nhanh.
Tống Diệc Châu gọi tới.
Cuộc gọi đầu tiên cô không trả lời, Tống Diệc Châu hiển nhiên rất có kiên nhẫn, tạm dừng một lại, lại gọi tiếp cuộc thứ hai.
Chuông reo một hồi lâu cô mới nhấc máy áp lên tai, nhưng cũng không nói gì, chỉ có tiếng hít thở run run run lộ ra vẻ bối rối.
“Liên Chi.” Tống Diệc Châu trực tiếp gọi tên cô, giọng nói trầm thấp vuốt ve bên tai, “Xuống dưới đi, tôi ở dưới lầu.”
“Anh!” Giọng nói cô trở nên dồn dập, “Sao anh biết nhà tôi ở đâu?”
Việc này rất khó sao? Tống Diệc Châu chậm rãi nhướng mày.
Hắn không đáp, nói: “Xuống lầu.”
“Tôi…Tôi đã từ chức rồi.”
Giọng cô có chút không tình nguyện, không cần nhìn mặt cũng thấy được.
Tống Diệc Châu không tiếng động cười nhẹ, giọng nói ra lại rất nghiêm túc.
“Vậy sao? Nhưng tôi còn chưa phê duyệt, cô tính từ chức kiểu gì?” Hắn nói, “Phương Thành nói đồ vật của cô để ở Thần Đạt còn khá nhiều, còn không thêm vào tiền gửi, hay là bỏ đi.”
Cô tức giận: “Anh___”
Tống Diệc Châu nói: “Xuống dưới.”
_____
Tống Diệc Châu đang cúi đầu ký văn kiện, cũng không ngẩng đầu lên nói “Vào đi”.
Sau khi Phương Thành vào cửa, hắn đặt USB lên bàn: “Tống tổng, đây là video giám sát yến tiệc hôm đó.”
Tống Diệc Châu đặt bút xuống, mở máy lên cắm USB vào.
Phương Thành nói: “Tôi đã hỏi nhân viên phụ trách cung ứng rượu vang đêm đó của khách sạn, hắn nói rượu vang đỏ đều do nhà máy trực tiếp cung ứng, chắc chắn nguồn gốc không có vấn đề gì.”
Căn cứ theo hình ảnh giám sát, rượu mang đến cho Tống Diệc Châu đều là phục vụ tùy ý đặt lên bàn, Thẩm Hi cũng có đưa rượu cho hắn, nhưng cũng chỉ là thuận tay mà làm.
Ánh sáng xanh từ màn hình máy tính mơ hồ thu vào đáy mắt Tống Diệc Châu, càng thêm tối tăm sắc bén.
Đột nhiên, bàn tay đang cầm chuột của hắn nhấp nhẹ, dừng ở đoạn hắn cùng Thạch tổng nội thất Thất Mục trò chuyện.
Chỉ thấy Liên Chi ở trên khay của người phục vụ bưng tới hai ly rượu.
Cũng là gián tiếp qua tay.
Tống Diệc Châu dùng ngón trỏ xoa môi, như suy tư gì đó.
Hắn đơn giản nói: “Cậu có thể tìm được danh sách những người phục vụ yến tiệc hôm đó không?”
“Có thể.” Phương Thành có chút khó xử, “Chỉ là ngành khách sạn nhân viên có tính luân chuyển rất cao, sợ danh sách này sẽ không đầy đủ hết tất cả mọi người đêm đó.”
Tống Diệc Châu không nói gì.
Trong không khí gần như trầm mặc đôi mắt hắn lại đặc biệt sắc bén, hắn đang nghĩ tới những người đêm đó đã có tiếp xúc, trừ bỏ mấy người bạn tốt, còn có nữ minh tinh, và Liên Chi.
Người đỡ hắn lên lầu là Liên Chi.
Tống Diệc Châu dừng lại vài giây, nói: “Cô ấy vẫn xin nghỉ phép sao?”
Phương Thành đại khái đoán được “Cô ấy” hắn muốn hỏi là ám chỉ ai.
Phương Thành do dự một chút: “Liên Chi cô ấy…”
Tống Diệc Châu ngước mắt nhìn hắn, Phương Thành nói: “Cô ấy nộp đơn xin nghỉ việc, còn nhờ tôi đem đồ vật ở văn phòng gửi qua.”
Tống Diệc Châu không nói gì.
Mí mắt hắn trượt xuống, nhìn chằm chằm vào hư không, một lúc mới hồi thần.
Ký ức đêm đó như thủy triều ùa về, cô lắc đầu cự tuyệt khóc lóc nói mình là Liên Chi, nước mắt tuyệt vọng dọc theo gối ướt một mảng lớn, cô chống cự bàn tay kích thích ở bụng dưới, bị hắn dùng cà vạt trói tay lại ép trên đỉnh đầu.
Lúc đó có bao nhiêu kịch liệt, hiện giờ liền có bấy nhiêu khắc sâu.
Cổ họng hắn truyền đến một tia khô khốc, yết hầu Tống Diệc Châu trượt xuống, không để mình nghĩ nhiều.
Chỉ là, nếu chuyện này không liên quan gì đến cô ấy.
Hành vi của hắn chính là cưỡng gian.
Tống Diệc Châu tự hỏi hai giây, nói: “Đưa tài liệu đính kèm hồ sơ việc làm của cô ấy tôi xem.”
Phương Thành sau khi trở về, vội vàng gửi cho hắn.
Tống Diệc Châu click mở ra xem, trong đó chỉ có thông tin cá nhân cùng địa chỉ.
Hắn quét mắt qua nơi cô sống.
7-1 tiểu khu 3 Tân Thông, đường Nam Quan.
*
Việc từ chức chẳng qua là sách lược lấy lùi làm tiến của Liên Chi.
Tống Diệc Châu là người rất cảnh giác và tỉnh táo, trước khi xảy ra chuyện hắn không có thời gian suy nghĩ nhiều, nhưng nếu đột nhiên bị người ta cho một vố, lúc sau hắn nhất định sẽ nghi ngờ.
Không trừ khả năng hắn đem hoài nghi đặt lên đầu cô, Liên Chi chủ động xin từ chức để đốt cháy nó.
Không xin nghỉ phép mà trực tiếp đề đơn từ chức, hành lý cũng nhờ Phương Thành đóng gói giúp.
Hoàn toàn biến mất, chính là ở trước mặt Tống Diệc Châu chứng minh chuyện này với cô không hề có quan hệ.
Dựa vào hiểu biết của Liên Chi về Tống Diệc Châu trong một tháng qua, nghi ngờ qua đi, hắn nhất định tràn đầy áy náy.
Hắn sẽ tìm cô.
Liên Chi vẫn như thường lệ làm chính mình, nên học thì học, cô thuê nơi này cách Thần Đạt rất xa, đường đi dài đáng lẽ cô phải tìm chỗ ở mới từ lâu, vừa lúc mấy ngày này ra ngoài tìm nhà mới.
Buổi chiều cuối tuần, cô ở đang ở trong phòng nghiên cứu [Bản vẽ thiết kế Trung Quốc] thì điện thoại rung nhẹ.
Cô liếc nhìn, nhịp tim đột nhiên tăng nhanh.
Tống Diệc Châu gọi tới.
Cuộc gọi đầu tiên cô không trả lời, Tống Diệc Châu hiển nhiên rất có kiên nhẫn, tạm dừng một lại, lại gọi tiếp cuộc thứ hai.
Chuông reo một hồi lâu cô mới nhấc máy áp lên tai, nhưng cũng không nói gì, chỉ có tiếng hít thở run run run lộ ra vẻ bối rối.
“Liên Chi.” Tống Diệc Châu trực tiếp gọi tên cô, giọng nói trầm thấp vuốt ve bên tai, “Xuống dưới đi, tôi ở dưới lầu.”
“Anh!” Giọng nói cô trở nên dồn dập, “Sao anh biết nhà tôi ở đâu?”
Việc này rất khó sao? Tống Diệc Châu chậm rãi nhướng mày.
Hắn không đáp, nói: “Xuống lầu.”
“Tôi…Tôi đã từ chức rồi.”
Giọng cô có chút không tình nguyện, không cần nhìn mặt cũng thấy được.
Tống Diệc Châu không tiếng động cười nhẹ, giọng nói ra lại rất nghiêm túc.
“Vậy sao? Nhưng tôi còn chưa phê duyệt, cô tính từ chức kiểu gì?” Hắn nói, “Phương Thành nói đồ vật của cô để ở Thần Đạt còn khá nhiều, còn không thêm vào tiền gửi, hay là bỏ đi.”
Cô tức giận: “Anh___”
Tống Diệc Châu nói: “Xuống dưới.”
_____