๑ ๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑ ๑
Ngô trưởng lão liếc nhìn Đinh Hạo đầy thâm ý nói:
- Tiểu ca xin tự tiện, ta đi rồi sẽ trở lại!
Nói rồi chớp mắt đã đi mất không thấy nữa!
Người này vừa đi, Lý Nam Thiên liền lên tiếng trước tiên:
- Không tưởng tượng được trưởng lão họ Ngô đó lại coi trọng ngươi như vậy! Đinh Hạo, ngươi giao kết với lão như thế nào?
- Bẩm tông chủ, lúc tiểu tử xuống núi đi lại thì bị Đạo môn truy sát, từng được Ngô trưởng lão cứu giúp vì thế có chút quen biết! Chỉ có điều tiểu tử hoàn toàn không biết lão lại là người của Luyện Ngục Ma tông nên đã không bẩm cáo với tông chủ, mong tông chủ cho chuộc tội?
Đinh Hạo cung kính nói.
Gật gật đầu, Lý Nam Thiên lạnh giọng nói:
- À, thật sự chỉ đơn giản thế thôi sao? Nhưng nghe hai người bọn ngươi nói chuyện dường như không chỉ có như thế đâu?
- Sự thật chính là như vậy, Đinh Hạo sao dám dấu diếm tông chủ, mong tông chủ minh giám!
Đinh Hạo cắn răng nói.
- Tốt nhất là đúng như ngươi đã nói, nếu không … hừ!
Lý Nam Thiên lạnh giọng nói.
Đinh Hạo trong lòng cũng không để ý những lời đó, càng không thấy sợ lão, không hề nói thêm lời nào!
Đợi được khoảng nửa thời thần, người của Luyện Ngục Ma tông cuối cùng khoan thai đến. Đi đầu là một người thân thể hùng vĩ, bước đi như hổ cuộn gió, bá khí cả người xông đến tận trời, mặt vuông chữ điền không giận mà uy nghiêm, trừ Luyện Ngục Ma vương Phùng Ngạo Thiên còn ai có được khí phách đó!
Phùng Ngạo Thiên đi trên đường, các tông chủ ai nấy đều cuống quýt nghênh đón, vòng tay thi lễ!
Chỉ thấy Phùng Ngạo Thiên khoát khoát tay, mắt hổ quét qua mọi người quát to:
- Hồn Luyện tông hội sắp sửa bắt đầu, để các vị phải đợi chờ Ngạo Thiên thật lấy làm hổ thẹn! Ừm, lần này đệ tử tham dự dường như so với lần trước có nhiều hơn một chút, hơn nữa thực lực cũng càng mạnh hơn. Một dải Đoạn Hồn sơn ta có được thành tựu như vậy thật là đáng mừng lắm! Chính nhờ có sự bổ sung thêm máu mới, Đoạn Hồn sơn ta mới có thể xưng hùng ở Tây Đại Lục cho đến nay, Ngạo Thiên lần này trước tiên đi cảm ơn qua các vị!
Các vị tông chủ liên tục nói không dám, dù sao ở Đoạn Hồn sơn thì Luyện Ngục Ma tông mới chính là chủ nhân đích thực, còn những tông phái còn lại cũng chỉ là phụ trợ của Luyện Ngục Ma tông mà thôi, quan hệ chủ khách thì mọi người đều hiểu rõ cả!
Dừng lại một chút, Phùng Ngạo Thiên nói tiếp:
- Lần này đấu trường của Hồn Luyện tông hội chính là sơn động trước mặt mọi người. Trong động có điều gì thần bí thì các người tham dự tiến vào mới biết. Sau khi những người tham dự tiến vào rồi, tông phái ta sẽ phụ trách phong bế động này, một năm sau sẽ tiến hành mở ra, người đầu tiên xuất động chính là đứng thứ nhất, cứ theo thứ tự như vậy. Tông hội lần này phần thưởng tổng cộng mười kiện, công kích, phòng ngự, pháp khí đều có. Ha ha ha. Mười người đầu tiên sẽ có phần thưởng, đảm bảo không để những người tham dự thất vọng về điều đó. Quy tắc Hồn Luyện tông hội vẫn như cũ không hề thay đổi, không bàn chuyện sống chết, bằng mọi cách để sinh tồn, không hạn chế điều gì!
Lời này vừa dứt, người của các tông phái đều phấn khích tinh thần, ánh mắt lạnh lùng nhìn lẫn nhau, ngoại trừ mấy người Hắc Ma tông còn nhìn Đinh Hạo một chút, không một người nào chú ý đến hắn!
Nhưng vào lúc này, Phùng Tinh Nhiên cùng với Ngô trưởng lão nhẹ nhàng đi đến. Đinh Hạo lập tức biết vì sao Ngô trưởng lão đột nhiên biến mất một hồi, chính là bởi vì lão đi thông báo cho nàng!
Quả là không ngoài dự đoán! Phùng Tinh Nhiên vừa đến nơi đó, không nói một lời chỉ nhắm Đinh Hạo đi tới, đôi mắt đẹp chăm chú nhìn Đinh Hạo, trong mắt loang loáng ánh sáng kỳ lạ!
- Lý tông chủ đã lâu không gặp, không ngờ được Vô Cực Ma tông của ông lần này cũng tham dự hội này, quả thực khiến Tinh Nhiên bất ngờ, Ồ? Vị tiểu ca lạ mặt sao lại khẩn trương như vậy, lẽ nào lại chính là người tham dự của Vô Cực Ma tông!
Phùng Tinh Nhiên tuy nói với Lý Nam Thiên, nhưng vẫn tập trung chú ý vào Đinh Hạo, nói đến đoạn sau liền hợp tình hợp lý ngắm nhìn Đinh Hạo.
Lý Nam Thiên cảm thấy được sủng ái mà phát sợ, luôn miệng giải thích:
- Phùng tiểu thư nhãn quang tinh tường, Đinh Hạo chính là người tham dự của bản tông ta. Đinh Hạo gia nhập tông môn ta chỉ chưa tới mười năm, tiểu thư không biết cũng là chuyện bình thường thôi!
Mọi người trong trường đều có cảm thấy kỳ quái, nữ nhân này thật khó đối phó, tựa hồ đối với những thanh niên tuấn tú kỳ tài của bất kỳ tông phái Đoạn Hồn sơn nào cũng đều không có hứng thú, lần này không biết làm sao lại có hành động lạ thường như vậy!
Đôi mắt mỹ lệ của Phùng Tinh Nhiên hung hăng trừng trừng Đinh Hạo, giọng mềm mại nói:
- Ai ui! Thì ra là ngôi sao đang lên của Vô Cực Ma tông, thật hân hạnh! Ừm, không biết hiện giờ Đinh Hạo đạo hữu đã có đạo lữ hay chưa!
Lời này vừa nói ra, cả khu vực liền ầm ĩ nhốn nháo cả lên!
Ngô trưởng lão liếc nhìn Đinh Hạo đầy thâm ý nói:
- Tiểu ca xin tự tiện, ta đi rồi sẽ trở lại!
Nói rồi chớp mắt đã đi mất không thấy nữa!
Người này vừa đi, Lý Nam Thiên liền lên tiếng trước tiên:
- Không tưởng tượng được trưởng lão họ Ngô đó lại coi trọng ngươi như vậy! Đinh Hạo, ngươi giao kết với lão như thế nào?
- Bẩm tông chủ, lúc tiểu tử xuống núi đi lại thì bị Đạo môn truy sát, từng được Ngô trưởng lão cứu giúp vì thế có chút quen biết! Chỉ có điều tiểu tử hoàn toàn không biết lão lại là người của Luyện Ngục Ma tông nên đã không bẩm cáo với tông chủ, mong tông chủ cho chuộc tội?
Đinh Hạo cung kính nói.
Gật gật đầu, Lý Nam Thiên lạnh giọng nói:
- À, thật sự chỉ đơn giản thế thôi sao? Nhưng nghe hai người bọn ngươi nói chuyện dường như không chỉ có như thế đâu?
- Sự thật chính là như vậy, Đinh Hạo sao dám dấu diếm tông chủ, mong tông chủ minh giám!
Đinh Hạo cắn răng nói.
- Tốt nhất là đúng như ngươi đã nói, nếu không … hừ!
Lý Nam Thiên lạnh giọng nói.
Đinh Hạo trong lòng cũng không để ý những lời đó, càng không thấy sợ lão, không hề nói thêm lời nào!
Đợi được khoảng nửa thời thần, người của Luyện Ngục Ma tông cuối cùng khoan thai đến. Đi đầu là một người thân thể hùng vĩ, bước đi như hổ cuộn gió, bá khí cả người xông đến tận trời, mặt vuông chữ điền không giận mà uy nghiêm, trừ Luyện Ngục Ma vương Phùng Ngạo Thiên còn ai có được khí phách đó!
Phùng Ngạo Thiên đi trên đường, các tông chủ ai nấy đều cuống quýt nghênh đón, vòng tay thi lễ!
Chỉ thấy Phùng Ngạo Thiên khoát khoát tay, mắt hổ quét qua mọi người quát to:
- Hồn Luyện tông hội sắp sửa bắt đầu, để các vị phải đợi chờ Ngạo Thiên thật lấy làm hổ thẹn! Ừm, lần này đệ tử tham dự dường như so với lần trước có nhiều hơn một chút, hơn nữa thực lực cũng càng mạnh hơn. Một dải Đoạn Hồn sơn ta có được thành tựu như vậy thật là đáng mừng lắm! Chính nhờ có sự bổ sung thêm máu mới, Đoạn Hồn sơn ta mới có thể xưng hùng ở Tây Đại Lục cho đến nay, Ngạo Thiên lần này trước tiên đi cảm ơn qua các vị!
Các vị tông chủ liên tục nói không dám, dù sao ở Đoạn Hồn sơn thì Luyện Ngục Ma tông mới chính là chủ nhân đích thực, còn những tông phái còn lại cũng chỉ là phụ trợ của Luyện Ngục Ma tông mà thôi, quan hệ chủ khách thì mọi người đều hiểu rõ cả!
Dừng lại một chút, Phùng Ngạo Thiên nói tiếp:
- Lần này đấu trường của Hồn Luyện tông hội chính là sơn động trước mặt mọi người. Trong động có điều gì thần bí thì các người tham dự tiến vào mới biết. Sau khi những người tham dự tiến vào rồi, tông phái ta sẽ phụ trách phong bế động này, một năm sau sẽ tiến hành mở ra, người đầu tiên xuất động chính là đứng thứ nhất, cứ theo thứ tự như vậy. Tông hội lần này phần thưởng tổng cộng mười kiện, công kích, phòng ngự, pháp khí đều có. Ha ha ha. Mười người đầu tiên sẽ có phần thưởng, đảm bảo không để những người tham dự thất vọng về điều đó. Quy tắc Hồn Luyện tông hội vẫn như cũ không hề thay đổi, không bàn chuyện sống chết, bằng mọi cách để sinh tồn, không hạn chế điều gì!
Lời này vừa dứt, người của các tông phái đều phấn khích tinh thần, ánh mắt lạnh lùng nhìn lẫn nhau, ngoại trừ mấy người Hắc Ma tông còn nhìn Đinh Hạo một chút, không một người nào chú ý đến hắn!
Nhưng vào lúc này, Phùng Tinh Nhiên cùng với Ngô trưởng lão nhẹ nhàng đi đến. Đinh Hạo lập tức biết vì sao Ngô trưởng lão đột nhiên biến mất một hồi, chính là bởi vì lão đi thông báo cho nàng!
Quả là không ngoài dự đoán! Phùng Tinh Nhiên vừa đến nơi đó, không nói một lời chỉ nhắm Đinh Hạo đi tới, đôi mắt đẹp chăm chú nhìn Đinh Hạo, trong mắt loang loáng ánh sáng kỳ lạ!
- Lý tông chủ đã lâu không gặp, không ngờ được Vô Cực Ma tông của ông lần này cũng tham dự hội này, quả thực khiến Tinh Nhiên bất ngờ, Ồ? Vị tiểu ca lạ mặt sao lại khẩn trương như vậy, lẽ nào lại chính là người tham dự của Vô Cực Ma tông!
Phùng Tinh Nhiên tuy nói với Lý Nam Thiên, nhưng vẫn tập trung chú ý vào Đinh Hạo, nói đến đoạn sau liền hợp tình hợp lý ngắm nhìn Đinh Hạo.
Lý Nam Thiên cảm thấy được sủng ái mà phát sợ, luôn miệng giải thích:
- Phùng tiểu thư nhãn quang tinh tường, Đinh Hạo chính là người tham dự của bản tông ta. Đinh Hạo gia nhập tông môn ta chỉ chưa tới mười năm, tiểu thư không biết cũng là chuyện bình thường thôi!
Mọi người trong trường đều có cảm thấy kỳ quái, nữ nhân này thật khó đối phó, tựa hồ đối với những thanh niên tuấn tú kỳ tài của bất kỳ tông phái Đoạn Hồn sơn nào cũng đều không có hứng thú, lần này không biết làm sao lại có hành động lạ thường như vậy!
Đôi mắt mỹ lệ của Phùng Tinh Nhiên hung hăng trừng trừng Đinh Hạo, giọng mềm mại nói:
- Ai ui! Thì ra là ngôi sao đang lên của Vô Cực Ma tông, thật hân hạnh! Ừm, không biết hiện giờ Đinh Hạo đạo hữu đã có đạo lữ hay chưa!
Lời này vừa nói ra, cả khu vực liền ầm ĩ nhốn nháo cả lên!