Vô Cực Ma Đạo

Chương 109 - Sơ Phẩm Nữ Sắc 3

๑ ๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑ ๑

Đang lúc tay trái Đinh Hạo sắp đặt lên thiên linh cái của nữ tử này, huyết khí khắp người nàng như sôi lên, thân hình quỷ dị cao lên một chút. Đinh Hạo thầm kêu không ổn một tiếng, tay trái lúc này bất ngờ chụp trúng ngực trái cao vút của nàng, hai người đồng thời cả người chấn động, huyết khí sôi sục của Lục Tuyết Vân đột nhiên đình chỉ, thân thể tuyết bạch mềm mại nhẹ nhàng run rẩy.

Phía sau Đinh Hạo thấy rõ sau cổ nàng đột nhiên đỏ lên, còn không kịp nghĩ nhiều thì đặc trưng nam tính đã lập tức nổi lên, cái đỉnh vừa vặn ở tại ngọc đồn cao vút của nữ tử này, trong lúc mông bụng chạm nhau cảm giác tiêu hồn lập tức đánh sâu vào thần kinh toàn thân Đinh Hạo, mà Lục Tuyết Vân kia eo thon mảnh khảnh, đùi đẹp mượt mà càng khiến Đinh Hạo tâm hoảng ý loạn, tay trái vốn chộp vào trên ngực Lục Tuyết Vân càng quên việc thi triển Vô Cực Ma Công, mà nhẹ nhàng nắn bóp.

Lục Tuyết Vân vừa mới đề khởi Huyết Sát Bạo Liệt quyết liệt chống trả, đột nhiên dừng lại, bị Đinh Hạo mân mê như vậy cũng có chút trì độn, ngọc đồn cảm nhận được vật cứng rắn mạnh mẽ của Đinh Hạo, ngực trái càng bị hắn tuỳ ý khinh bạc, cảm giác toàn thân vô lực.

Cứ như vậy một lúc Đinh Hạo hạ thân cương lên muốn nứt ra, tay phải cầm kiếm lại có chút vô lực, dần dần buông lỏng, hạ thân đã theo đó di động, khoái cảm như nước mãnh liệt mà đến, Đinh Hạo lập tức biết ma sát tựa hồ có thể sản sinh khoái cảm, bèn không áp chế nữa. Lục Tuyết Vân lúc này toàn thân hồng lên, bị cử động đó của hắn khiến cho nàng bắt đầu nhỏ giọng thở gấp, Đinh Hạo hơi thở cũng có chút dồn dập, tay trái đã không thoả mãn việc mơn trớn qua áo, đã xuyên qua đạo bào của Lục Tuyết Vân mà xâm nhập vào trong, đem ngọc nhũ mềm mại vô bỉ, đàn tính vô cùng trong tay nắm bóp, cảm thụ xúc cảm mĩ diệu kia. Lúc này mặt Đinh Hạo lộ vẻ si mê, bị mỹ diệu cảm giác kia hấp dẫn sâu sắc, tại nơi phong mãn cao vút kia tận lực nắn bóp mân mê, ngón tay càng là tìm kiếm ngọc châu đang nhô cao của Lục Tuyết Vân, ngón tay nhẹ nhàng dùng lực xoa nắn, làm cho Lục Tuyết Vân cả người cũng hãm nhập vào trong tình dục điên cuồng, thân thể dụng lực giãy dụa, hấp dẫn Đinh Hạo một cách dữ dội !

Nhưng lúc này, dị biến xảy ra !

Một cổ huyết sát chi khí theo ngực Đinh Hạo đột nhiên dâng lên, Đinh Hạo mất đi phòng bị bắn đi mấy trượng, sau khi rơi xuống đất Đinh Hạo biết được bản thân đã bị thương nhẹ, thầm trách chính mình hồ đồ, không ngờ mất đi cảnh giác đối với nữ tử này.

Lục Tuyết Vân lúc này sắc mặt tuy hồng, nhưng thần sắc lại lạnh băng, ngoan độc nhìn chòng chọc Đinh Hạo, khi nhìn thấy hạ thân Đinh Hạo vẫn còn vươn cao thì càng nổi giận điên cuồng, đột nhiên một cỗ bạo liệt sát khí ngưng tụ trong tay, tay ngọc vung lên, đã hướng đến Đinh Hạo đánh ập đến.

Một đoàn hắc mang từ người Đinh Hạo lan ra bốn phía, sát khí qua đi Đinh Hạo không bị gì, nữ tử kia làm sao mà biết thân thể Đinh Hạo cường hãn, nàng chính mình liên tục thụ thương, một kích đánh lén căn bản là không thể tạo thành bao nhiêu uy hiếp với Đinh Hạo.

Vừa lúc thấy ánh mắt lãnh liệt của Đinh Hạo sau đó, Lục Tuyết Vân hoa dung thất sắc, lòng sợ hãi đồng thời càng thầm than đời mình thế là hết !



Lạnh lùng nhìn nữ tử, Đinh Hạo như chìm trong suy tư, một lúc sau nghiêm giọng nói :

- Niệm tình ngươi cho ta nếm thử điểm tốt của nữ nhân, hôm nay để lại cho ngươi một mạng, sau này gặp tuyệt không lưu tình !

Âm thanh còn đó, thân hình Đinh Hạo đã dần dần mơ hồ, một lúc sau tan vào hư không.

Dường như nhớ tới động tác mập mờ vừa rồi của hai người, Lục Tuyết Vân trong mắt phóng ra mục quang kì dị, có mê mang, có ngượng ngùng, nhưng nhiều nhất vẫn là ngoan độc vô tình như cũ !

Lại qua nửa tháng, sương mù trong trận đã dần mỏng đi, Đinh Hạo biết công hiệu của trận này sắp biến mất.

Trong nửa tháng này, Đinh Hạo lại nhân cơ hội hấp thu hai đệ tử đơn độc của Âm Dương Hoà Hợp tông, cả hai đều là dung hợp hậu kì, mặc dù công hiệu không tính là quá mức rõ ràng, nhưng vết thương nhẹ trong trận chiến với Lục Tuyết Vân sau khi bổ sung chân nguyên của hai người này xong sớm đã khỏi hẳn, tu vi cũng có tinh tiến.

Nửa tháng trước cùng mấy người chiến đấu một trận, Đinh Hạo càng thu lợi không ít, Đinh Hạo cũng không hối hận đã buông tha cho Lục Tuyết Vân, duy nhất canh cánh ghi nhớ chính là bản thân trong lúc khinh bạc nàng lại không thể bảo trì tâm thần cảnh giới, trong lòng có nhận thức hoàn toàn mới đối với uy lực của nữ sắc.

Đang lúc đó uy lực của trận pháp hoàn toàn tiêu thất, sương mù trong trận cũng theo đó rút đi.

๑ ๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑ ๑