Vô Cực Ma Đạo

Chương 124 - Thổ Khí Dương Mi 3

๑ ๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑ ๑

Đám người Vô Cực Ma thấy thống khoái nhất, người tông môn này gần đây đã khi nhục tông môn của họ, hôm nay thấy biến hóa như vậy, cũng đều muốn ưỡn ngực cười to.

Nhìn thấy đám người Hắc Ma tông rời đi, Đinh Hạo trên mặt lộ vẻ cười chế nhạo, Trần Lĩnh vừa thấy vẻ mặt hắn như thế, thấp giọng dò hỏi:

- Hảo đồ đệ, rốt cuộc trong động đã xảy ra chuyện gì? Vì sao Hắc Ma tông toàn quân lại bị diệt như thế?

- Tông môn này cùng tông môn ta đối địch, ta mới vừa vào động, đệ tử Hắc Ma tông định dồn ta vào tử địa, nếu không có chút ít phân lượng, thì ý đồ của chúng đã sớm thực hiện được, hắc hắc, bất quá… Nghe Trần Lĩnh hỏi, Đinh Hạo thấp giọng kể lại.

Đám người Tông chủ Lý Nam Thiên đang cảm thấy phong quang vô hạn, vừa nghe thấy Đinh Hạo muốn kể lại tỉ mỉ tình hình trong động, đều dỏng tai lên nghe chuyện.

Một lát sau, Đinh Hạo đem một số chuyện có thể nói ra, thuật lại cho bọn họ, nghe xong vẻ mặt mấy người vừa vui sướng lại vừa ưu tư, mặc dù cảm thấy thống khoái, nhưng Đinh Hạo này lại tàn nhẫn như thế, đã hoàn toàn đắc tội với Hắc Ma tông, cũng may trước mắt đệ tử Hắc Ma tông tham gia thi đấu toàn bộ bị giết sạch, trong thời gian ngắn cũng chưa thể biết được chân tướng sự tình. Nhưng giấy khó bọc được lửa, sớm muộn gì tông môn này cũng biết được, đến lúc đó Vô Cực Ma tông chắc chắn phải chịu sự trả thù tàn khốc.

Nhìn thấy vẻ lo lắng trên mặt bọn họ, Đinh Hạo có chút khinh thường, đúng là mấy lão già thái độ phía trước sợ sói phía sau sợ hổ, mới làm cho Vô Cực Ma tông phong quang như thế, đã nhập Ma đạo, coi như đi con đường tranh đấu mãnh liệt, làm sao phải cố kỵ điều gì.

Sau một hồi công phu, nhân mã các tông đã lần lượt từ miệng các đệ tử tham gia thi đấu biết được tình hình chân thực trong động, trên mặt đều lộ vẻ nghi hoặc, ngưng trọng nhìn về phía Đinh Hạo ở đằng xa, hắn không thèm để ý, ngược lại còn khom người đáp lễ.

Khi ánh mắt lướt qua Phùng Ngạo Thiên cùng Phùng Tinh Nhiên, Đinh Hạo tâm thần chấn động, cảm thấy ánh mắt hai người này có gì đó không ổn, mặc dù rất muốn biết đó là gì nhưng lại không nhìn ra.

Nửa ngày sau, người của các tông phái cũng đã chuẩn bị xong, nhằm hướng đại sảnh Luyện Ngục Ma tông bay đến.



Sau khi nhân mã các tông phái phân chia yên vị, Phùng Ngạo Thiên khẽ phất tay, lập tức có các đồng tử dâng hoa quả, đồ ăn đến các bàn.

Vì Đinh Hạo đạt được đệ nhất danh, nên dựa theo tục lệ, đoàn người Vô Cực Ma tông chỉ ngồi ngay phía dưới Luyện Ngục Ma tông tại bữa tiệc này, đã qua rất nhiều năm rồi, Vô Cực Ma tông mới được đối đãi long trọng đến như vậy.

Lúc trước mỗi khi đến Hồn Luyện tông hội, Vô Cực Ma tông cùng Hắc Ma tông bình thường đều là xấu hổ mà rời đi, cho dù ngẫu nhiên một lần đến được tông môn hội nghị của Đoạn Hồn Sơn, thì cũng chỉ ngồi ở cuối bữa tiệc, sao có thể nghĩ được đãi ngộ như hôm nay được.

Khẽ phất tay áo, Phùng Ngạo Thiên nhắc mọi người yên lặng, đảo mắt một vòng rồi nói:

- Hôm nay mọi người có thể ngồi lại với nhau không phải dễ dàng, cũng là quy định không đổi. Đã trăm năm qua, Vô Cực Ma tông đều là môn phái xếp hạng cuối của Đoạn Hồn Sơn, nhưng tại Hồn Luyện tông hội lần này, đệ tử Đinh Hạo của họ đã tỏa sáng rực rỡ, danh tiếng vang dội, hoàn toàn nằm ngoài dự kiến của bổn nhân. Mặc dù lần này Hắc Ma tông toàn quân bị tiêu diệt, nhưng cũng không tổn hại gì đến tông chỉ của bổn hội, cường giả sinh tồn đã là thiên cổ đạo lý không thể thay đổi, hy vọng các tông phái khác cũng sẽ có các trường hợp đột phá như thế nữa. Tông phái phát triển như đi ngược dòng nước, không tiến ắt sẽ lui, các tông phái yếu cần phải nhớ kỹ điều này, để không dẫm vào vết xe đổ.

Phùng Ngạo Thiên dừng một lát rồi nói tiếp:

- Các tông phái cường thịnh cũng chính là Đoạn Hồn Sơn cường thịnh. Hiện nay tại Tu Chân Giới, sóng ngầm đã bắt đầu nổi lên, ngoại trừ Đoạn Hồn Sơn của ta, các tông phái khác thực lực cũng dần dần cường mạnh hơn, không kém hơn chút nào so với Đoạn Hồn sơn chúng ta. Nếu mọi người không đồng tâm hiệp lực tăng cường thực lực, thì sớm muộn gì cũng có một ngày bị các tông phái khác thu thập, đến lúc đó có hối hận thì cũng đã muộn rồi.

Phùng Ngạo Thiên vừa mới nói xong, các tông chủ cũng đều luôn miệng tán thành, sau đó quay sang thảo luận cùng nhau.

Một lát sau, từ khu vực Âm Dương tông, một người cao lớn đứng lên, người này tuổi khoảng ba mươi, làn da trắng muốt giống như của nữ nhân, bên ngoài mặc thanh sam trông càng thêm nho nhã phi phàm.

Người này thi lễ cùng Phùng Ngạo Thiên rồi nói:

๑ ๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑ ๑