Vô Cực Ma Đạo

Chương 126 - Hỉ Đắc Bảo Giáp 2

๑ ๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑ ๑

Không thể nghi ngờ về việc mấy vật đó có thể giúp đột tăng thực lực, nhưng đã có Nghịch Thiên Ma kiếm trong tay, Đinh Hạo đối với pháp khí công kích quả thật không quan tâm nhiều, trong lòng tò mò không biết đệ nhất danh sẽ được vật gì trong hộp, thật sự có chút chờ mong.

Trong lúc hắn đang suy nghĩ miên man, Phùng Ngạo Thiên chợt giơ tay phải lên, mấy chiếc hộp gấm vốn đang lơ lửng trước mặt đột nhiên như bị lực vô hình tóm lấy, phân biệt bay tới các đệ tử thắng cuộc.

Một chiếc hộp bay đến trước mặt Đinh Hạo, hắn đang muốn giơ tay đón lấy, bỗng dưng chiếc hộp thay đổi quỹ tích chuyển động, né qua bàn tay của hắn, đánh thẳng vào mặt.

Nhìn thấy biến hóa như vậy, Đinh Hạo vẫn bình thản, tay trái đang lơ lửng tại không trung khẽ rung lên, phát ra tiếng “ong ong”, mấy đạo bạch quang theo năm ngón tay bắn ra, đem luồng chân khí lưu lại trên chiếc hộp chặt đứt hoàn toàn, chiếc hộp sắp đụng vào mặt Đinh Hạo đột nhiên ngừng lại, rơi xuống tay hắn.

Đinh Hạo cung kính lãnh đạm nói:

- Tạ ơn tông chủ ban tặng pháp khí!

- Tốt, tốt! Ngươi có thể đạt được danh vị đệ nhất của tông hội cũng không phải do may mắn, Vô Cực Ma tông mấy trăm năm rồi cuối cùng cũng có sự đột biến. Hy vọng ngươi có thể đem công pháp Vô Cực Ma tông phát dương quang đại, hắc hắc, cố gắng đừng làm ta thất vọng! Phùng Ngạo Thiên nói đến đoạn sau thì cười nói rất vui vẻ, không biết có ý đồ gì.

Đinh Hạo cảm giác dường như Phùng Ngạo Thiên đối với mình đặc biệt chú ý, chắc là do Phùng Tinh Nhiên mà thôi, Đinh Hạo thầm nghĩ tự giễu mình.

Đinh Hạo luôn miệng khiêm tốn, đem công lao nhường cho tông chủ Lý Nam Thiên và các vị trưởng lão, làm cho mấy người cảm thấy vô cùng mát mặt, đối với Đinh Hạo càng trở nên hòa khí nhiều hơn.



Thò tay vào trong hộp, Đinh Hạo lập tức tỏ vẻ kinh hỉ. Nguyên lai trong hộp là một bộ ô hắc bảo giáp, thượng phẩm pháp khí mặc dù hiếm hoi, nhưng về mặt công kích thì tương đối nhiều, còn về mặt phòng ngự thì lại càng trân quý hơn, do đã có Nghịch Thiên Ma kiếm trong tay, nên Đinh Hạo cần nhất chính là loại pháp khí này. Mặc dù thân thể mình vô cùng cường hãn, nhưng nếu có bảo giáp hộ thân đương nhiên càng thêm an tâm vạn phần. Lần trước Âm Phong đã dâng tặng cho mình một kiện bảo giáp, hiềm nỗi phẩm chất chỉ là trung phẩm, nên đã tặng lại cho Trần Lĩnh, nhưng lần này mới đích thực là thượng phẩm bảo giáp, hoàn toàn bù đắp cho khiếm khuyết phòng ngự của mình. Có kiện giáp này trong tay, với thân thể cường hãn của mình, các công kích bình thường đều có thể coi thường, thực lực chắc chắn sẽ được đề cao lên rất nhiều.

Vốn Đinh Hạo có Nghịch Thiên Ma kiếm trong tay thực lực cũng đã thực sự không kém, hơn nữa càng ngày càng thuần thục Cửu U Quỷ mị quyết, Bát Sí Tử Mãng lại đã tiến hóa đến hai cánh, thân thể vô cùng mạnh mẽ, thu được thêm bộ giáp như này, có thể nói công thủ đều tốt, hiện giờ đối thủ đồng cấp nếu gặp phải Đinh Hạo, khẳng định là sẽ chết không thể nghi ngờ gì, cho dù là khiêu chiến vượt cấp, chỉ cần thực lực cách biệt không quá nhiều, ai thắng ai thua cũng chưa biết chắc.

Phùng Tinh Nhiên thấy Phùng Ngạo Thiên phân phát bảo vật xong, bèn nháy mắt với y một cái, Phùng Ngạo Thiên hiểu ý nói:

- Trước kỳ đại hội, ta có nói qua đệ nhất danh chẳng những có thể lấy được pháp khí tương ứng, mà còn có thể được tiểu nữ tặng một vật. Đinh Hạo tiểu ca hãy đi theo tiểu nữ để lấy vật phẩm đi!

Y vừa nói ra lời này, Đinh Hạo lập tức nhận được rất nhiều ánh mắt hâm mộ của mọi người xung quanh. Hai phụ tử này một tung một hứng, có ý tứ gì mấy lão tông chủ đều đã thành tinh nên đều hiểu cả, chỉ biết thầm hận môn hạ đệ tử của chính mình không bằng người ta.

Đám người Vô Cực Ma tông ánh mắt kỳ lạ nhìn Đinh Hạo, thật sự nghĩ không ra vì sao Đinh Hạo có thể phong quang như thế, hắn gia nhập tông môn bất quá có hơn mười năm ngắn ngủi, có thể đạt được thành tựu như vậy thật sự là quá mức ngoài dự liệu. Nhưng vô luận thế nào, hắn cũng là người của Vô Cực Ma tông, đối với bổn tông chỉ có trăm lợi mà vô hại, nếu có thể lợi dụng cơ hội tạo quan hệ với Luyện Ngục Ma tông, thì chắc chắn càng có thêm nhiều lợi ích.

Nhìn thấy vẻ mặt đắc ý của Phùng Tinh Nhiên, Đinh Hạo sớm biết hắn không có chạy thoát lần này rồi. Trong kỳ đại hội, bản thân mình lại chưa từng nói ra lời nào để cự tuyệt, trong lòng khổ não suy nghĩ mọi cách, nhưng thật sự là không có biện pháp gì thỏa đáng, cũng chỉ có thể cười khổ một tiếng, đi theo Phùng Tinh Nhiên mà thôi.

Phùng Tinh Nhiên đi trước, Đinh Hạo trong lòng buồn bực không nói lời nào, cúi đầu theo sau nàng ta. Một lát sau, Đinh Hạo bỗng thấy nàng dừng lại, ngẩng đầu nhìn lên, vừa nhìn xung quanh thì sắc mặt đại biến.

Không biết vô tình hay cố ý mà Phùng Tinh Nhiên lại dẫn Đinh Hạo tiến vào trong khuê phòng của mình.