๑ ๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑ ๑
- Ai cần ngươi giúp đỡ ! Rõ ràng thân hoài tuyệt thế ma công, lại hết lần này đến lần khác ra vẻ đáng thương trước mặt bọn ta, chắc chắn là không có lòng tốt gì !
Nữ nhân này lại hoàn toàn không nhận ân tình, ngược lại còn mắng lên mấy câu.
- Không cần biết đạo hữu xuất thủ vì lý do gì, nhưng một khi đạo hữu đã cao minh như vậy, mà chúng ta cũng đều thuộc về Ma Môn, chúng ta cùng nhau ra tay giết chết Lưu Vũ Đình được không ? Nếu không trưởng bối sư môn của cô ta quay lại thì phiền phức to !
Vưu Vĩnh Minh vừa thấy tu vi của Đinh Hạo như vậy liền lên tiếng đề nghị.
Lời này vừa nói, khuôn mặt tươi cười của Lưu Vũ Đình liền biến đổi.
Có được Huyền Thiên Lưu Ly Tráo trong tay, đối phó với ba người kia nàng còn có khả năng tự bảo vệ mình. Nhưng uy lực một kiếm vừa rồi của Đinh Hạo đã được nữ nhân này trông thấy rõ ràng, mà ma kiếm đang nằm trong tay hắn có thể khẳng định cũng là vật phi phàm, Lưu Vũ Đình thực sự không dám bảo đảm Huyền Thiên Lưu Ly Tráo có thể ngăn cản được uy thế của một kiếm này hay không. Nếu như người này gia nhập vào trận chiến, tự mình sợ là chống đỡ không kịp đến khi sư phụ quay về rồi !
Lời vừa rồi của Vưu Vĩnh Minh vừa buông ra, quả nhiên làm cho mấy người Ma Môn sắc mặt mừng rỡ, phảng phất như Lưu Vũ Đình đã là vật trong túi rồi vậy !
Đinh Hạo nhún vai kinh ngạc nói:
- Chuyện của các vị đâu có quan hệ gì với ta, vừa rồi ta xuất thủ hoàn toàn để báo đáp ân tình giải đáp nghi vấn của vị sư tỷ này. Bây giờ hai bên đã không ai nợ ai rồi, chuyện sống chết của mấy vị sao ta phải quan tâm đến ?
Đinh Hạo vừa nói ra, ba người Ma Môn đều biến sắc , ai nấy đều không ngờ Đinh Hạo lại nói ra những lời như vậy. Còn Lưu Vũ Đình vốn đang cẩn thận trông chừng lại thở phào một hơi !
- Tiểu tử ngươi lẽ nào lại không biết, người trong Ma Môn và Đạo Môn luôn cừu địch với nhau sao ? Nếu như không giết chết Lưu Vũ Đình, chúng ta làm sao có thể lấy được cơ thể của Huyền Dương Cáp Mô và Âm Liệt Thủy Thiện chứ ?
Nữ nhân Ma Môn ở phía cuối cùng nhịn không được tức giận quát lên.
- Chúng ta ? Sư tỷ nói thế sai rồi. Từ đấu tới cuối tại hạ đều không có ý muốn cùng các vị chia hưởng cơ thể Huyền Dương Cáp Mô và Âm Liệt Thủy Thiện !
Đinh Hạo bình thản nói, thân hình đã chầm chậm đi về phía mấy người !
- Nếu như ngươi không muốn lấy cơ thể của Huyền Dương Cáp Mô và Âm Liệt Thủy Thiện, thế vì sao ngươi lại không sớm đi đi mà cứ liên tục ở lại nơi này để làm gì ?
Lưu Vũ Đình dịu dàng nói, thanh âm nhu mì vô cùng, nghe rất ngọt tai !
Đinh Hạo lại giật mình sửng sốt, dường như không ngờ thanh âm nữ nhân này lại tuyệt vời như thế, giương to mắt hổ nhìn chằm chằm nữ nhân này một lúc. Lưu Vũ Đinh mới bắt đầu hãy còn thản nhiên tự đắc, qua một lúc, giống như chống đỡ không nổi ánh mắt của Đinh Hạo, phải quay đầu đi chỗ khác.
Giây lát sau, Đinh Hạo như đã nhìn no nê, mới mở miệng giải thích:
- Mấy vị lại hiểu lầm tại hạ rồi ! Ta sở dĩ nói không muốn chia hưởng với các vị cơ thể của Huyền Dương Cáp Mô và Âm Liệt Thủy Thiện bởi vì ta muốn một mình lấy hết mà thôi !
Nói rồi, Đinh Hạo thân hình vừa chớp động đã tiến được mấy trượng về phía thân thể của Huyền Dương Cáp Mô và Âm Liệt Thủy Thiện !
Đinh Hạo vừa mới nói dứt lời, vẻ mặt mấy người đều biến hẳn, lại nhìn thấy Đinh Hạo đã ra tay muốn đoạt lấy, ai nấy đều giơ kiếm nghênh đón muốn chặn lại hành động bất ngờ của Đinh Hạo !
Kiếm mang sáng như ngọc bất ngờ xuất hiện cuối chân trời, bốn luồng kiếm mang không phân trước sau nhắm theo hướng bay đi của Đinh Hạo phóng tới, khí thế cũng có chút tráng lệ.
Chỉ chốc lát, Đinh Hạo đang bay đã bị kiếm mang chém vào cơ thể. Mọi người vẻ mặt đều vui mừng, dường như không ngờ Đinh Hạo vốn là tay cứng cựa mà lại giải quyết thoải mái như vậy !
Đang muốn mở miệng châm chọc, lại phát hiện thân hình Đinh Hạo bị kiếm mang xuyên qua đột nhiên quỷ dị biến thành một làn khói nhẹ tiêu mất giữa không trung không còn tung tích, cũng không lưu lại một chút máu thịt nào giống như người bị thương. Lúc này mọi người phát thấy được biến hóa không tầm thường, không hẹn mà cùng nhau quay đầu nhìn về phía khu vực có cơ thể Huyền Dương Cáp Mô và Âm Liệt Thủy Thiện ở phía sau.
Đinh Hạo kia lại không hề có chút thương tích, đang nhàn nhã thu lấy cơ thể Huyền Dương Cáp Mô và Âm Liệt Thủy Thiện vào trong thắt lưng giữ vật !
Cảm thấy được mấy người đang quay đầu nhìn lại, Đinh Hạo thu hoàn toàn hai vật vào xong, ngẩng đầu cười dài một tiếng nói:
- Ai cần ngươi giúp đỡ ! Rõ ràng thân hoài tuyệt thế ma công, lại hết lần này đến lần khác ra vẻ đáng thương trước mặt bọn ta, chắc chắn là không có lòng tốt gì !
Nữ nhân này lại hoàn toàn không nhận ân tình, ngược lại còn mắng lên mấy câu.
- Không cần biết đạo hữu xuất thủ vì lý do gì, nhưng một khi đạo hữu đã cao minh như vậy, mà chúng ta cũng đều thuộc về Ma Môn, chúng ta cùng nhau ra tay giết chết Lưu Vũ Đình được không ? Nếu không trưởng bối sư môn của cô ta quay lại thì phiền phức to !
Vưu Vĩnh Minh vừa thấy tu vi của Đinh Hạo như vậy liền lên tiếng đề nghị.
Lời này vừa nói, khuôn mặt tươi cười của Lưu Vũ Đình liền biến đổi.
Có được Huyền Thiên Lưu Ly Tráo trong tay, đối phó với ba người kia nàng còn có khả năng tự bảo vệ mình. Nhưng uy lực một kiếm vừa rồi của Đinh Hạo đã được nữ nhân này trông thấy rõ ràng, mà ma kiếm đang nằm trong tay hắn có thể khẳng định cũng là vật phi phàm, Lưu Vũ Đình thực sự không dám bảo đảm Huyền Thiên Lưu Ly Tráo có thể ngăn cản được uy thế của một kiếm này hay không. Nếu như người này gia nhập vào trận chiến, tự mình sợ là chống đỡ không kịp đến khi sư phụ quay về rồi !
Lời vừa rồi của Vưu Vĩnh Minh vừa buông ra, quả nhiên làm cho mấy người Ma Môn sắc mặt mừng rỡ, phảng phất như Lưu Vũ Đình đã là vật trong túi rồi vậy !
Đinh Hạo nhún vai kinh ngạc nói:
- Chuyện của các vị đâu có quan hệ gì với ta, vừa rồi ta xuất thủ hoàn toàn để báo đáp ân tình giải đáp nghi vấn của vị sư tỷ này. Bây giờ hai bên đã không ai nợ ai rồi, chuyện sống chết của mấy vị sao ta phải quan tâm đến ?
Đinh Hạo vừa nói ra, ba người Ma Môn đều biến sắc , ai nấy đều không ngờ Đinh Hạo lại nói ra những lời như vậy. Còn Lưu Vũ Đình vốn đang cẩn thận trông chừng lại thở phào một hơi !
- Tiểu tử ngươi lẽ nào lại không biết, người trong Ma Môn và Đạo Môn luôn cừu địch với nhau sao ? Nếu như không giết chết Lưu Vũ Đình, chúng ta làm sao có thể lấy được cơ thể của Huyền Dương Cáp Mô và Âm Liệt Thủy Thiện chứ ?
Nữ nhân Ma Môn ở phía cuối cùng nhịn không được tức giận quát lên.
- Chúng ta ? Sư tỷ nói thế sai rồi. Từ đấu tới cuối tại hạ đều không có ý muốn cùng các vị chia hưởng cơ thể Huyền Dương Cáp Mô và Âm Liệt Thủy Thiện !
Đinh Hạo bình thản nói, thân hình đã chầm chậm đi về phía mấy người !
- Nếu như ngươi không muốn lấy cơ thể của Huyền Dương Cáp Mô và Âm Liệt Thủy Thiện, thế vì sao ngươi lại không sớm đi đi mà cứ liên tục ở lại nơi này để làm gì ?
Lưu Vũ Đình dịu dàng nói, thanh âm nhu mì vô cùng, nghe rất ngọt tai !
Đinh Hạo lại giật mình sửng sốt, dường như không ngờ thanh âm nữ nhân này lại tuyệt vời như thế, giương to mắt hổ nhìn chằm chằm nữ nhân này một lúc. Lưu Vũ Đinh mới bắt đầu hãy còn thản nhiên tự đắc, qua một lúc, giống như chống đỡ không nổi ánh mắt của Đinh Hạo, phải quay đầu đi chỗ khác.
Giây lát sau, Đinh Hạo như đã nhìn no nê, mới mở miệng giải thích:
- Mấy vị lại hiểu lầm tại hạ rồi ! Ta sở dĩ nói không muốn chia hưởng với các vị cơ thể của Huyền Dương Cáp Mô và Âm Liệt Thủy Thiện bởi vì ta muốn một mình lấy hết mà thôi !
Nói rồi, Đinh Hạo thân hình vừa chớp động đã tiến được mấy trượng về phía thân thể của Huyền Dương Cáp Mô và Âm Liệt Thủy Thiện !
Đinh Hạo vừa mới nói dứt lời, vẻ mặt mấy người đều biến hẳn, lại nhìn thấy Đinh Hạo đã ra tay muốn đoạt lấy, ai nấy đều giơ kiếm nghênh đón muốn chặn lại hành động bất ngờ của Đinh Hạo !
Kiếm mang sáng như ngọc bất ngờ xuất hiện cuối chân trời, bốn luồng kiếm mang không phân trước sau nhắm theo hướng bay đi của Đinh Hạo phóng tới, khí thế cũng có chút tráng lệ.
Chỉ chốc lát, Đinh Hạo đang bay đã bị kiếm mang chém vào cơ thể. Mọi người vẻ mặt đều vui mừng, dường như không ngờ Đinh Hạo vốn là tay cứng cựa mà lại giải quyết thoải mái như vậy !
Đang muốn mở miệng châm chọc, lại phát hiện thân hình Đinh Hạo bị kiếm mang xuyên qua đột nhiên quỷ dị biến thành một làn khói nhẹ tiêu mất giữa không trung không còn tung tích, cũng không lưu lại một chút máu thịt nào giống như người bị thương. Lúc này mọi người phát thấy được biến hóa không tầm thường, không hẹn mà cùng nhau quay đầu nhìn về phía khu vực có cơ thể Huyền Dương Cáp Mô và Âm Liệt Thủy Thiện ở phía sau.
Đinh Hạo kia lại không hề có chút thương tích, đang nhàn nhã thu lấy cơ thể Huyền Dương Cáp Mô và Âm Liệt Thủy Thiện vào trong thắt lưng giữ vật !
Cảm thấy được mấy người đang quay đầu nhìn lại, Đinh Hạo thu hoàn toàn hai vật vào xong, ngẩng đầu cười dài một tiếng nói: