Vô Cực Ma Đạo

Chương 164 - Vô Thượng Ma Điển 2

๑ ๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑ ๑

- Được, chín chín tám mươi mốt ngày có thể luyện chế một lô. Cho ta thời gian nửa năm, lão phu chắc chắn đem hai lô đan dược luyện chế thành công !

Ôn Hoài Ngọc trầm giọng nói.

- Ồ. Đã như vậy, lão phu sẽ tìm cho ngươi một chỗ an toàn, để Ôn lão có thể chuyên tâm luyện chế đan dược.

Huyết Ma Liệt Sơn nói.

Ôn lão kì dị nhìn hai người, đáp:

- Đương nhiên phải như vậy.

Nói chuyện xong xuôi, Liệt Sơn dẫn hai người tới một sơn động màu đỏ sẫm. Sau khi Đinh Hạo đem tài liệu luyện đan lưu lại liền cùng Liệt Sơn đi ra ngoài sơn động. Ở cửa động, đầu tiên Đinh Hạo bố trí một tiểu trận, tại ngoài tiểu trận lại bố trí “Thập phương huyễn ma trận”, cẩn thận quan sát một phen, sau khi xác định không còn thiếu sót gì, Đinh Họa liền cùng Liệt Sơn rời đi.

Vừa xuất động Liệt Sơn liền mở miệng:

- Tiểu trận vừa mới bố trí có tác dụng gì. Mặc dù tạo nghệ về trận pháp của lão phu không thâm hậu như Thiên Yêu Niếp Thiên, nhưng tự nghĩ đối với một ít trận pháp kỳ lạ cũng đều có chút nghiên cứu, nhưng tiểu trận ngươi vừa bố trí thì lão phu chưa bao giờ gặp qua. Xem ra trên người tiểu tử ngươi có rất nhiều bí mật.

- Tiểu trận vừa mới bố trí kia chỉ có một công dụng, đúng là có thể phát hiện động tĩnh của Đan Vương rời động, mà tự động khởi động Thập phương huyễn ma trận pháp bên ngoài. Hắc hắc, nếu như hắn có dị tâm, chỉ cần ta còn ở tại Di Thiên chiểu trạch, lập tức có thể phát hiện. Đến lúc đó lợi dụng công hiệu của huyễn ma trận, Liệt lão muốn giết người này cũng không mấy khó khăn.



Đinh Hạo hắc hắc cười nói.

- Nguyên lai là như thế a. Xem ra ngay từ đầu ngươi đã không có hảo tâm a, có phải là ngươi căn bản không định lưu lại tính mạng của kẻ này ?

Liệt Sơn nói.

- Liệt lão nói thế sai rồi. Nếu như người này thực tâm luyện đan cho ta, tiểu tử sẽ không làm gì hắn. Hơn nữa nếu lần này hợp tác thành công, từ nay về sau có thể còn có lúc phải cần người này trợ giúp luyện chút đan dược. Nhưng nếu như Ôn Hoài Ngọc dám có hai lòng… Hắc hắc, vậy đừng trách ta tại hạ tâm ngoan thủ lạt.

Đinh Hạo băng lãnh nói, ánh mắt kì dị nhìn Liệt Sơn, giống như đang cảnh cáo nếu là Liệt Sơn giám có hai lòng thì cũng đồng dạng một kết cục.

Với hạng người cùng hung cực ác như Liệt Sơn mà bị ánh mắt băng lãnh của Đinh Hạo nhìn chăm chú cũng thấy trong lòng phát lạnh, quay đầu đi chỗ khác không dám nhìn thẳng.

Một lát sau, Liệt Sơn quay đầu lại hỏi:

- Tiểu ca rốt cuộc muốn dẫn Liệt Sơn đi đâu ?

Lúc này, Đinh Hạo đã khôi phục lại khẩu khí bình thường, cười nói:

- Địa phương kia rốt cuộc ở nơi nào tiểu tử cũng không biết, chỉ có Bát Sí Tử Mãng biết lối ra vào, đợi tới chỗ đó Liệt lão sẽ biết.

Nói xong cũng không nói thêm gì nữa. Sau đó thấy mê vụ hiện ra, mới phân phó Liệt Sơn ngồi lên người Bát Sí Tử Mãng, cứ như vậy gần một canh giờ, hai người mới lại đến chỗ bình địa đầy linh dược kỳ thạch mà lần trước Đinh Hạo đã tới.



Vừa mới vượt qua huyễn trận, Liệt Sơn liền hô:

- Quả nhiên là địa phương tốt. Lão phu thật không thể tưởng tượng được trong Di Thiên chiểu trạch lại có nơi tiên gia diệu địa như thế này. Tiểu ca quả là phúc duyên không nhỏ a.

Nói xong đã bất kể thân phận bắt đầu thu tập linh dược kỳ thạch, hình dáng cùng với Đinh Hạo khi lần đầu tiên đến đây không khác một điểm.

Đinh Hạo mỉm cười nhìn hành động của Liệt Sơn. Một lát sau, Liệt Sơn mới nhận thấy ánh mắt trêu chọc của Đinh Hạo, khó tránh khỏi bộ mặt già đỏ lên, nói cứng:

- Tiểu tử nhà ngươi sao lại dùng loại ánh mắt đó nhìn lão phu. Nhiều kì trân dị bảo như vậy ở trước mắt, hơn nữa là vật vô chủ, chẳng lẽ lão phu làm như thế là sai sao ?

- Không sai ! Một điểm không sai ! Tiểu tử vừa mới đến cũng hành động không khác gì, chỉ là không khoa trương như Liệt lão thôi. Ha ha, Liệt lão a, nơi này chỉ có Bát Sí Tử Mãng của tiểu tử biết chính xác phương hướng, sẽ không có ai cùng tranh đoạt với chúng ta, cho nên những vật phẩm ở đây đều là của chúng ta, Liệt lão không cần thiết phải làm như vậy. Chẳng lẽ Liệt lão muốn đem tất cả vật phẩm nơi này càn quét sạch bách sao ?

Đinh Hạo cười nói.

- Hắc hắc, là hành vi của lão phu quá mức.

Nói xong đã dừng động tác lại, ngừng một chút nghiêm mặt nói:

- Tiểu tử ngươi mang lão phu đến đây không phải chỉ là để lão thu thu tập linh dược đấy chứ ? Còn có sự tình gì khác hay không ?

- Đương nhiên có chuyện. Tiểu tử lại là người nhàm chán như vậy sao. À, bây giờ tiểu tử vừa mới đột phá đền Nguyên Anh kỳ, hắc hắc, pháp quyết công kích trong Vô Cực Ma Công rốt cục có thể bắt đầu tu luyện rồi. Ta chính là định lợi dụng tính bí mật của nơi đây để tu luyện một phen.