๑ ๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑ ๑
Thấy thần sắc mọi người như thế, Đinh Hạo trong lòng mừng thầm, xem ra Thị Hồn tông vô tình đã giúp cho mình một tay, đám môn nhân này chỉ sợ là đã mất hết tín nhiệm với Tông chủ Lý Nam Thiên rồi. Đinh Hạo cười thầm trong bụng nhưng vẻ mặt vẫn như cũ, chỉ âm trầm nhìn về phía Lý Nam Thiên.
Bọn Huyết Ma Liệt Sơn cùng Tử Mộc tam lão đứng sau Đinh Hạo người nào cũng nở nụ cười âm hiểm nhìn về phía Lý Nam Thiên, sát khí cũng từ từ ngưng đọng lại trong không gian !
Vừa thấy ánh mắt của mọi người, Lý Nam Thiên lập tức biến sắc. lớn giọng quát :
- Ta làm như vậy không phải vì suy nghĩ cho Vô Cực Ma tông sao ? Nếu không phải là ta nhẫn nhịn, Vô Cực Ma Tông sợ là đã sớm bị hủy dưới tay người khác rồi, các người lẽ nào không thấy được nỗi khổ tâm của ta sao ?
- Nhưng cách làm uất ức như vậy thật sự là khiến cho người ta lạnh lòng a. Tiểu tử cho rằng thà là cá chết lưới rách cũng không thể để người khác coi thường Vô Cực Ma tông chúng ta thế được. Với phương thức xử sự nhát gan sợ việc như vậy, làm sao tu vi có thể tiến cảnh được chứ. Chỉ sợ là có trăm ngàn năm sau Vô Cực Ma Tông chúng ta cũng không có thể phát triển gì được, chỉ khiến người người nhạo báng mà thôi. Mọi người nghĩ thử xem !
Đinh Hạo lúc này đứng thẳng người uy phong lẫm liệt nói.
Thấy không khí như vậy, Đinh Hạo đương nhiên biết cách nắm lấy cơ hội !
- Một tên đệ tử đời thứ ba như ngươi có tư cách gì ở trong bản tông lớn giọng ? Cách làm của bản Tông chủ tiểu tử nhà ngươi há có thể hiểu được ? Đừng tưởng ngươi đứng đầu trong Hồn Luyện tông hội thì có thể đứng đây mà kiêu ngạo !
Vốn Lý Nam Thiên muốn đương trường chém chết Đinh Hạo, nhưng nhìn đến mấy kẻ âm lãnh bên cạnh Đinh Hạo, Lý Nam Thiên đành nuốt cơn giận này xuống, quay đầu nhìn bốn vị trưởng lão phía sau trầm giọng nói :
- Kẻ này nói những lời miệt thị bản tông như vậy, bốn vị trưởng lão cho rằng nên xử lý thế nào ?
Bốn vị trưởng lão của Vô Cực Ma Tông đều là những kẻ thành tinh, thực lực của mấy người đứng bên cạnh Đinh Hạo bọn họ cũng nhìn không ra, hơn nữa chỉ bằng vào cảm giác có thể thấy so với Tông chủ Lý Nam Thiên còn cường hoành hơn vài phần. Vả lại bọn họ đối với vị Tông chủ này cũng đã tâm tro ý lạnh, nên tất cả đều quay đầu đi chỗ khác, xem như không thấy.
Thấy mấy lão xử sự như vậy, Lý Nam Thiên lại không giận mà cười nói:
- Hảo ! Hảo ! Hảo ! Xem ra bốn vị đối với ta đã hết tình hết nghĩa ! Xem ra Vô Cực Ma Tông quả là đã đến lúc suy bại rồi ! Bây giờ ta sẽ rời khỏi đây, từ nay về sau không quản chuyện của Vô Cực Ma tông nữa. Hắc hắc, ta cũng muốn xem thử xem các người ứng phó với các tông phái khác như thế nào đây !
Nghe Lý Nam Thiên nói vậy bốn vị trưởng lão bỗng thấy hoảng hốt. Vô Cực Ma tông phát triển đến nay tuy không có khởi sắc, Tông chủ Lý Nam Thiên tuy là bất tài, môn nhân trong tông không ngừng phải chịu khuất nhục, nhưng cũng chưa đến nỗi rơi vào tuyệt cảnh.
Nhưng nay nếu cả cao thủ Phân thần sơ kỳ này cũng rời khỏi thì Vô Cực Ma Tông quần long vô thủ so với bất kỳ tông phái nào trên Đoạn Hồn sơn này cũng chỉ có một con đường chết, không có chút sức phản kháng nào. Đây cũng là nguyên nhân chính mà mấy trưởng lão tuy không phục hắn, nhưng cũng không dám bức bách quá đáng.
Nhưng vừa rồi bởi vì mấy lời oai phong lẫm liệt của Đinh Hạo, bốn người mới liên thủ đẩy Lý Nam Thiên vào tuyệt cảnh, giờ cũng khó trách hắn nhân cơ hội rời đi.
Mắt thấy Lý Nam Thiên muốn nhân cơ hội này bỏ đi, Đinh Hạo thần sắc vẫn không đổi, thân hình khẽ động đã chắn trước mặt Lý Nam Thiên, trầm giọng nói :
- Tông chủ làm như thế hình có chút quá đáng rồi. Hơi chút là đòi rời tông, vậy làm sao xứng với sự tín nhiệm của các môn nhân. Lúc này bản tông đang trong tình cảnh nguy nan, Tông chủ lại không quản đến sống chết của môn nhân mà muốn ly khai, vậy là đã không hoàn thành trọng trách của một Tông chủ rồi !
Lý Nam Thiên vốn đã vô cùng tức giận, nay nghe Đinh Hạo nói vậy lại càng giận dữ hơn, cười lạnh nói:
- Tín nhiệm ? Các người có tín nhiệm bản Tông chủ sao ? Các ngươi đều là trước mặt cung kính sau lưng thì nói xấu, bây giờ lại trách cứ ngược lại ta sao. Ha ha, nực cười, thật là nực cười !
Nói rồi liền lách người khỏi Đinh Hạo, nhưng Đinh Hạo lại động thân vừa vặn ngăn đường đi của hắn lại, trầm giọng nói:
- Tông chủ làm như thế là đã phạm vào tội “phản tông”. Không biết nên trừng phạt thế nào đây ?
๑ ๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑ ๑
Thấy thần sắc mọi người như thế, Đinh Hạo trong lòng mừng thầm, xem ra Thị Hồn tông vô tình đã giúp cho mình một tay, đám môn nhân này chỉ sợ là đã mất hết tín nhiệm với Tông chủ Lý Nam Thiên rồi. Đinh Hạo cười thầm trong bụng nhưng vẻ mặt vẫn như cũ, chỉ âm trầm nhìn về phía Lý Nam Thiên.
Bọn Huyết Ma Liệt Sơn cùng Tử Mộc tam lão đứng sau Đinh Hạo người nào cũng nở nụ cười âm hiểm nhìn về phía Lý Nam Thiên, sát khí cũng từ từ ngưng đọng lại trong không gian !
Vừa thấy ánh mắt của mọi người, Lý Nam Thiên lập tức biến sắc. lớn giọng quát :
- Ta làm như vậy không phải vì suy nghĩ cho Vô Cực Ma tông sao ? Nếu không phải là ta nhẫn nhịn, Vô Cực Ma Tông sợ là đã sớm bị hủy dưới tay người khác rồi, các người lẽ nào không thấy được nỗi khổ tâm của ta sao ?
- Nhưng cách làm uất ức như vậy thật sự là khiến cho người ta lạnh lòng a. Tiểu tử cho rằng thà là cá chết lưới rách cũng không thể để người khác coi thường Vô Cực Ma tông chúng ta thế được. Với phương thức xử sự nhát gan sợ việc như vậy, làm sao tu vi có thể tiến cảnh được chứ. Chỉ sợ là có trăm ngàn năm sau Vô Cực Ma Tông chúng ta cũng không có thể phát triển gì được, chỉ khiến người người nhạo báng mà thôi. Mọi người nghĩ thử xem !
Đinh Hạo lúc này đứng thẳng người uy phong lẫm liệt nói.
Thấy không khí như vậy, Đinh Hạo đương nhiên biết cách nắm lấy cơ hội !
- Một tên đệ tử đời thứ ba như ngươi có tư cách gì ở trong bản tông lớn giọng ? Cách làm của bản Tông chủ tiểu tử nhà ngươi há có thể hiểu được ? Đừng tưởng ngươi đứng đầu trong Hồn Luyện tông hội thì có thể đứng đây mà kiêu ngạo !
Vốn Lý Nam Thiên muốn đương trường chém chết Đinh Hạo, nhưng nhìn đến mấy kẻ âm lãnh bên cạnh Đinh Hạo, Lý Nam Thiên đành nuốt cơn giận này xuống, quay đầu nhìn bốn vị trưởng lão phía sau trầm giọng nói :
- Kẻ này nói những lời miệt thị bản tông như vậy, bốn vị trưởng lão cho rằng nên xử lý thế nào ?
Bốn vị trưởng lão của Vô Cực Ma Tông đều là những kẻ thành tinh, thực lực của mấy người đứng bên cạnh Đinh Hạo bọn họ cũng nhìn không ra, hơn nữa chỉ bằng vào cảm giác có thể thấy so với Tông chủ Lý Nam Thiên còn cường hoành hơn vài phần. Vả lại bọn họ đối với vị Tông chủ này cũng đã tâm tro ý lạnh, nên tất cả đều quay đầu đi chỗ khác, xem như không thấy.
Thấy mấy lão xử sự như vậy, Lý Nam Thiên lại không giận mà cười nói:
- Hảo ! Hảo ! Hảo ! Xem ra bốn vị đối với ta đã hết tình hết nghĩa ! Xem ra Vô Cực Ma Tông quả là đã đến lúc suy bại rồi ! Bây giờ ta sẽ rời khỏi đây, từ nay về sau không quản chuyện của Vô Cực Ma tông nữa. Hắc hắc, ta cũng muốn xem thử xem các người ứng phó với các tông phái khác như thế nào đây !
Nghe Lý Nam Thiên nói vậy bốn vị trưởng lão bỗng thấy hoảng hốt. Vô Cực Ma tông phát triển đến nay tuy không có khởi sắc, Tông chủ Lý Nam Thiên tuy là bất tài, môn nhân trong tông không ngừng phải chịu khuất nhục, nhưng cũng chưa đến nỗi rơi vào tuyệt cảnh.
Nhưng nay nếu cả cao thủ Phân thần sơ kỳ này cũng rời khỏi thì Vô Cực Ma Tông quần long vô thủ so với bất kỳ tông phái nào trên Đoạn Hồn sơn này cũng chỉ có một con đường chết, không có chút sức phản kháng nào. Đây cũng là nguyên nhân chính mà mấy trưởng lão tuy không phục hắn, nhưng cũng không dám bức bách quá đáng.
Nhưng vừa rồi bởi vì mấy lời oai phong lẫm liệt của Đinh Hạo, bốn người mới liên thủ đẩy Lý Nam Thiên vào tuyệt cảnh, giờ cũng khó trách hắn nhân cơ hội rời đi.
Mắt thấy Lý Nam Thiên muốn nhân cơ hội này bỏ đi, Đinh Hạo thần sắc vẫn không đổi, thân hình khẽ động đã chắn trước mặt Lý Nam Thiên, trầm giọng nói :
- Tông chủ làm như thế hình có chút quá đáng rồi. Hơi chút là đòi rời tông, vậy làm sao xứng với sự tín nhiệm của các môn nhân. Lúc này bản tông đang trong tình cảnh nguy nan, Tông chủ lại không quản đến sống chết của môn nhân mà muốn ly khai, vậy là đã không hoàn thành trọng trách của một Tông chủ rồi !
Lý Nam Thiên vốn đã vô cùng tức giận, nay nghe Đinh Hạo nói vậy lại càng giận dữ hơn, cười lạnh nói:
- Tín nhiệm ? Các người có tín nhiệm bản Tông chủ sao ? Các ngươi đều là trước mặt cung kính sau lưng thì nói xấu, bây giờ lại trách cứ ngược lại ta sao. Ha ha, nực cười, thật là nực cười !
Nói rồi liền lách người khỏi Đinh Hạo, nhưng Đinh Hạo lại động thân vừa vặn ngăn đường đi của hắn lại, trầm giọng nói:
- Tông chủ làm như thế là đã phạm vào tội “phản tông”. Không biết nên trừng phạt thế nào đây ?
๑ ๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑ ๑