๑ ๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑ ๑
Cơ thể của hắn rắn chắc, cảm giác đắc ý tràn ngập, nhưng lại rất cân xứng, hài hòa. Do tu luyện không ngừng tiến bộ nên ánh mắt Đinh Hạo trở nên lợi hại dị thường. Tuy hắn không có cảm giác gì về thời gian, nhưng hắn biết nội đan Bát Sí Tử Mãng ba ngày phát tác một lần mà tổng cộng đã có chín chín tám mốt lần phát tác, xem ra cũng được gần một năm rồi!
Đinh Hạo đã đạt tới Tích Cốc kỳ nên cũng được chính thức tính là tu chân giả nhưng hắn vẫn còn sở thích ăn uống. Sau khi bắt được một con heo rừng, Đinh Hạo nhân tiện về chỗ ở trước đây của mình và bắt đầu chế biến, đem con heo lột rửa sạch sẽ rồi ướp gia vị, một lát sau mùi thơm đã tràn ngập cả Vô Cực Ma Tông. Với đôi mắt đang híp lại nhìn con heo rừng đang nướng, Đinh Hạo có vẻ như rất nhàn nhã.
๑ ๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑ ๑
Bỗng lúc này có vài tiếng tiếng bước chân vang bên tai, hơn nữa lại nhắm hướng hắn đi tới, Đinh Hạo liền có chút kinh ngạc, hắn ở Vô Cực Ma Tông chưa hề cùng người khác qua lại, chỉ duy nhất có chút giao tình với sư huynh trông coi thư phòng mà thôi.
Đinh Hạo lúc này cảm giác có chút buồn cười, hắn và vị sư huynh đó hàn huyên hồi lâu nhưng không hỏi tính danh của y, mà y cũng chẳng hỏi Đinh Hạo, thật sự đúng là một quái sự!
Người chưa tới cửa nhưng thanh âm đã truyền đến:
- Là ai lớn mật như thế, sao lại nướng thịt ăn? Vô Cực Ma Tông là nơi thanh tĩnh sao dám làm việc bất kính, phải phạt tội gì đây?
- Chiếu theo quy định, nhiễu loạn sự thanh tĩnh của tông môn sẽ bị đánh một trăm roi!
Người kia im lặng không nói, cùng mấy người nữa tiến vào phòng của Đinh Hạo!
Chỉ thấy ba kẻ tuổi khoảng hai mươi đi vào, đi phía trước là một người tóc dài có thần sắc lạnh lùng mặc trang phục màu vàng, lưng hùm vai gấu, dũng vũ dị thường, còn phía sau là hai người một thì cao gầy còn một thì to béo ục ịch cùng mặc đạo bào nửa đen nửa trắng, đặc biệt sắc mặt người cao gầy chẳng biết do trời sinh hay vì luyện công pháp đặc biệt mà âm khí tràn đầy!
- Tiểu đệ mới vừa mới nhập môn, đối với quy củ tông môn còn chưa rõ, mong các vị sư huynh có thể bỏ qua!
Đinh Hạo khẽ nói, thần sắc chẳng có vẻ gì bối rối!
Mới vừa thấy ba kẻ đó, đã được sư huynh tại tàng thư phòng nói qua nên Đinh Hạo biết ở Vô Cực Ma Tông họ là đệ tử đời thứ ba. Người mặc trang phục màu vàng tên là Trương Lợi, cháu trai duy nhất của Đại trưởng lão Trương Hoành, người cao gầy kêu là Vương Vân Phi, còn tên ục ịch gọi là Đái Trinh Quân, hai người này đều theo cha của Trương Lợi là Trương Phong học nghệ.
Trương Hoành đối với đứa cháu này cực kỳ thương yêu nên đã đem rất nhiều tài liệu tu luyện và công pháp mà bản thân rất vất vả mới có được đưa hắn sử dụng. Công pháp mà Trương Lợi tu luyện tên là Hắc Sát Ma Vân Công, là công phu tâm đắc của Trương Hoành. Công pháp này có uy lực rất lớn, giúp Trương Lợi trở thành người có tiến bộ nhanh nhất trong nhóm đệ tử đời thứ ba, tuổi còn trẻ mà đã đạt tới Khai Quang trung kỳ trong khi rất nhiều đệ tử đời hai khác vẫn còn chưa đạt tới cảnh giới này!
Bởi vậy Trương Lợi ở Vô Cực Ma Tông cực kỳ kiêu ngạo, nếu không phải có Trương Hoành, Trương Phong quản thúc thì hắn sớm đã ra khỏi Đoạn Hồn sơn tìm các môn phái khác sinh sự rồi.
Cũng do không tìm được người khác sinh sự nên Trương Lợi chỉ có thể tìm đệ tử Vô Cực Ma Tông, mà Trương Hoành Trương Phong cũng biết tính tình hắn, thấy hắn chỉ tìm người cùng tông môn để gây sự nên cũng mặc hắn. Vương Vân Phi cùng Đái Trinh Quân hai người đều theo Trương Phong, đương nhiên cũng là “rắn chuột một ổ”!
Ba người này thường nhàn rỗi nên hay đi gây sự, chúng ỷ vào công lực không đến nỗi kém mà phía sau lại có Trương Hoành cũng Trương Phong bao che nên cũng không gặp chuyện gì bất lợi. Vốn đệ từ đời thứ ba của Vô Cực Ma Tông không nhiều lắm mà bọn hắn cứ lộng hành như vậy, đây cũng là một nguyên nhân khiến người ở trong tông môn ngày càng thưa thớt!
Lần trước nghe nói có Đinh Hạo nhập môn, ba người đã định đi gây sự, chỉ là bọn hắn thấy Đinh Hạo đã bắt đầu bế quan, tưởng Đinh Hạo sợ hãi nên mới để yên!
Gần đây cảm giác tu luyện thật nhàm chán, phát hiện thấy có người nướng đồ ăn tại tông môn nên ba người thấy kỳ quái, theo mùi thịt tìm tới. Chúng vừa thấy là từ phòng Đinh Hạo truyền ra nên tìm ngay cớ là “nhiễu loạn sự thanh tịnh của tông môn” để giáo huấn một phen!
Đinh Hạo xem ra mấy người này đúng là không dạy nổi, ỷ thế trưởng bối, bắt nạt kẻ yếu là lý gì đây?
๑ ๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑ ๑
Cơ thể của hắn rắn chắc, cảm giác đắc ý tràn ngập, nhưng lại rất cân xứng, hài hòa. Do tu luyện không ngừng tiến bộ nên ánh mắt Đinh Hạo trở nên lợi hại dị thường. Tuy hắn không có cảm giác gì về thời gian, nhưng hắn biết nội đan Bát Sí Tử Mãng ba ngày phát tác một lần mà tổng cộng đã có chín chín tám mốt lần phát tác, xem ra cũng được gần một năm rồi!
Đinh Hạo đã đạt tới Tích Cốc kỳ nên cũng được chính thức tính là tu chân giả nhưng hắn vẫn còn sở thích ăn uống. Sau khi bắt được một con heo rừng, Đinh Hạo nhân tiện về chỗ ở trước đây của mình và bắt đầu chế biến, đem con heo lột rửa sạch sẽ rồi ướp gia vị, một lát sau mùi thơm đã tràn ngập cả Vô Cực Ma Tông. Với đôi mắt đang híp lại nhìn con heo rừng đang nướng, Đinh Hạo có vẻ như rất nhàn nhã.
๑ ๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑ ๑
Bỗng lúc này có vài tiếng tiếng bước chân vang bên tai, hơn nữa lại nhắm hướng hắn đi tới, Đinh Hạo liền có chút kinh ngạc, hắn ở Vô Cực Ma Tông chưa hề cùng người khác qua lại, chỉ duy nhất có chút giao tình với sư huynh trông coi thư phòng mà thôi.
Đinh Hạo lúc này cảm giác có chút buồn cười, hắn và vị sư huynh đó hàn huyên hồi lâu nhưng không hỏi tính danh của y, mà y cũng chẳng hỏi Đinh Hạo, thật sự đúng là một quái sự!
Người chưa tới cửa nhưng thanh âm đã truyền đến:
- Là ai lớn mật như thế, sao lại nướng thịt ăn? Vô Cực Ma Tông là nơi thanh tĩnh sao dám làm việc bất kính, phải phạt tội gì đây?
- Chiếu theo quy định, nhiễu loạn sự thanh tĩnh của tông môn sẽ bị đánh một trăm roi!
Người kia im lặng không nói, cùng mấy người nữa tiến vào phòng của Đinh Hạo!
Chỉ thấy ba kẻ tuổi khoảng hai mươi đi vào, đi phía trước là một người tóc dài có thần sắc lạnh lùng mặc trang phục màu vàng, lưng hùm vai gấu, dũng vũ dị thường, còn phía sau là hai người một thì cao gầy còn một thì to béo ục ịch cùng mặc đạo bào nửa đen nửa trắng, đặc biệt sắc mặt người cao gầy chẳng biết do trời sinh hay vì luyện công pháp đặc biệt mà âm khí tràn đầy!
- Tiểu đệ mới vừa mới nhập môn, đối với quy củ tông môn còn chưa rõ, mong các vị sư huynh có thể bỏ qua!
Đinh Hạo khẽ nói, thần sắc chẳng có vẻ gì bối rối!
Mới vừa thấy ba kẻ đó, đã được sư huynh tại tàng thư phòng nói qua nên Đinh Hạo biết ở Vô Cực Ma Tông họ là đệ tử đời thứ ba. Người mặc trang phục màu vàng tên là Trương Lợi, cháu trai duy nhất của Đại trưởng lão Trương Hoành, người cao gầy kêu là Vương Vân Phi, còn tên ục ịch gọi là Đái Trinh Quân, hai người này đều theo cha của Trương Lợi là Trương Phong học nghệ.
Trương Hoành đối với đứa cháu này cực kỳ thương yêu nên đã đem rất nhiều tài liệu tu luyện và công pháp mà bản thân rất vất vả mới có được đưa hắn sử dụng. Công pháp mà Trương Lợi tu luyện tên là Hắc Sát Ma Vân Công, là công phu tâm đắc của Trương Hoành. Công pháp này có uy lực rất lớn, giúp Trương Lợi trở thành người có tiến bộ nhanh nhất trong nhóm đệ tử đời thứ ba, tuổi còn trẻ mà đã đạt tới Khai Quang trung kỳ trong khi rất nhiều đệ tử đời hai khác vẫn còn chưa đạt tới cảnh giới này!
Bởi vậy Trương Lợi ở Vô Cực Ma Tông cực kỳ kiêu ngạo, nếu không phải có Trương Hoành, Trương Phong quản thúc thì hắn sớm đã ra khỏi Đoạn Hồn sơn tìm các môn phái khác sinh sự rồi.
Cũng do không tìm được người khác sinh sự nên Trương Lợi chỉ có thể tìm đệ tử Vô Cực Ma Tông, mà Trương Hoành Trương Phong cũng biết tính tình hắn, thấy hắn chỉ tìm người cùng tông môn để gây sự nên cũng mặc hắn. Vương Vân Phi cùng Đái Trinh Quân hai người đều theo Trương Phong, đương nhiên cũng là “rắn chuột một ổ”!
Ba người này thường nhàn rỗi nên hay đi gây sự, chúng ỷ vào công lực không đến nỗi kém mà phía sau lại có Trương Hoành cũng Trương Phong bao che nên cũng không gặp chuyện gì bất lợi. Vốn đệ từ đời thứ ba của Vô Cực Ma Tông không nhiều lắm mà bọn hắn cứ lộng hành như vậy, đây cũng là một nguyên nhân khiến người ở trong tông môn ngày càng thưa thớt!
Lần trước nghe nói có Đinh Hạo nhập môn, ba người đã định đi gây sự, chỉ là bọn hắn thấy Đinh Hạo đã bắt đầu bế quan, tưởng Đinh Hạo sợ hãi nên mới để yên!
Gần đây cảm giác tu luyện thật nhàm chán, phát hiện thấy có người nướng đồ ăn tại tông môn nên ba người thấy kỳ quái, theo mùi thịt tìm tới. Chúng vừa thấy là từ phòng Đinh Hạo truyền ra nên tìm ngay cớ là “nhiễu loạn sự thanh tịnh của tông môn” để giáo huấn một phen!
Đinh Hạo xem ra mấy người này đúng là không dạy nổi, ỷ thế trưởng bối, bắt nạt kẻ yếu là lý gì đây?
๑ ๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑ ๑