๑ ๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑ ๑
Bấy giờ vừa nghe Lương Thiến nói ra thân phận của Long Sáo Thiên, Đinh Hạo sát khí lại càng bạo tăng, như muốn đem y lập tức sát tử ngay tại đây. Mặc dù chính mình cũng không phải quá sợ hãi Lục Bào lão tổ, nhưng lần này là do tình thế bắt buộc nên phải chọc đến lão ma đầu này, dù sao đến lần sau quay lại đây, với lực lượng mạnh mẽ của mình, tại tam châu nhất đảo nhất định phải khởi xướng một hồi gió tanh mưa máu.
Ý nghĩ này vừa vụt qua như điện trong đầu, mười đạo kiếm quang lại càng thêm mãnh liệt, tàn nhẫn kéo theo mười đạo ma khí điên cuồng xạ đến phía Long Sáo Thiên vừa biến thành hóa thạch lục sắc.
Chỉ nghe “rẹt rẹt” mấy thanh âm như bị xé rách, hóa thạch ngưng kết xung quanh Long Sáo Thiên bị kiếm quang của Đinh Hạo đánh vào tóe lửa liên tục, nhưng lại không vỡ ra hoàn toàn. Thấy hóa thạch cứng rắn như thế, Đinh Hạo nhíu mày, các ngón tay gia tăng tốc độ huy vũ, điều khiển kiếm quang điên cuồng quật tới tấp vào hóa thạch hộ thân của Long Sáo Thiên. Khối hóa thạch vốn đang dày đặc, bị kiếm quang của Đinh Hạo đánh liên tục như thế thì càng ngày càng mỏng dần.
Mắt thấy hóa thạch hộ thân của Long Sáo Thiên sắp bị kiếm quang của Đinh Hạo phá nát, khuôn mặt Lương Thiến trở nên âm trầm, không biết đang suy nghĩ điều gì, đột nhiên trong tay xuất hiện một đạo hào quang màu lam mỹ lệ, tụ thành quang đoàn (khối ánh sáng hình tròn) phập phồng hít thở, giống như vật thể sống.
Nhìn “Đồ Linh ma chỉ” của mình đánh Long Sáo Thiên tan tác, Đinh Hạo trong lòng cười khoái chí, với sự công kích cuồng bạo của chỉ pháp này, “Lục Diễn Hóa Thách đại pháp” bất quá cũng chịu được đến như thế mà thôi, nếu tu vi của hắn tăng thêm đến cùng cảnh giới, thì có thể phá vỡ cả đại pháp do chính Lục Bào lão tổ thi triển.
Trong lòng vô cùng đắc ý, Đinh Hạo nhìn Lương Thiến đang từ từ tiến tới gần, cười thản nhiên, không chút hốt hoảng, mở miệng châm chọc nàng ta:
- Không ngờ Long Sáo Thiên lúc trước còn rất kiêu ngạo, hiện giờ trong tay ta cũng chỉ có thể kéo dài hơi tàn mà thôi, không đến vài khắc nữa là cũng bị ta giết chết tại đây. Nhân tiện nói luôn cho xú bà nương ngươi biết, Trữ vật giới chỉ trong tay ta chẳng những không đoạt được, ta còn muốn lưu lại hai khối đầu lâu của các ngươi làm pháp bảo cho ta, quả là rất hài hước phải không!
- Ồ, ngươi đừng quá tự phụ, đúng là bổn cô nương đã đánh giá quá thấp năng lực của ngươi, không ngờ rằng ngươi với tu vi chỉ mới là Nguyên Anh kỳ nhưng cũng có thể phát huy thực lực vượt cấp như vậy. Tuy thế…. ngươi vẫn chỉ là Nguyên Anh kỳ, ngươi cho là có thể dễ dàng thắng được ta chăng? - Lương Thiến chậm rãi di chuyển, lạnh giọng nói.
Điên cuồng cười một tiếng, Đinh Hạo hừ lạnh nói:
- Đừng nhiều lời vô ích, sự thật thế nào cứ thử đi rồi sẽ biết, chỉ là đến lúc đó cô nương đừng có chưa đánh mà chạy nhé!
- Bổn cô nương cũng đang có ý này, xem rốt cuộc xú tiểu tử nhà ngươi có bao nhiêu năng lực, ta chạy trốn ư? đúng là trò cười, cho dù chạy trốn cũng nên là ngươi mới phải! - Nàng ta hừ lạnh một tiếng, tốc độ tăng vọt, trong nháy mắt lao tới phía Đinh Hạo.
Tốc độ vừa tăng, Lương Thiến tỏa ra đạo đạo hào quang tứ phía xung quanh, khí thế trùng thiên kinh nhân vô bỉ (không ai bì được), đánh về phía Đinh Hạo giải cứu cho tên Long Sáo Thiên đang sắp bị phá nát hóa thạch hộ thân.
Đinh Hạo chợt quay đầu lại, ánh mắt vô cùng kỳ dị nhìn Lương Thiến, không để ý chút nào đến đạo quang đoàn bạo liệt đang lao đến trước mặt.
Nhìn hắn tỏ vẻ như thế, Lương Thiến trong lòng bất an, cảm thấy dường như hắn đã nắm chắc phần thắng trong tay. Nhân lúc nàng ta đang nghi hoặc, đột nhiên Trữ vật giới chỉ trên ngón tay Đinh Hạo tỏa ra một luồng hắc khí lượn lờ bay lên, trong nháy mắt một quái vật khổng lồ đột nhiên vô thanh vô tức xuất hiện trong tầm mắt.
- Bát Sí Tử Mãng! - Chỉ nghe Lương Thiến kinh hãi vô ngần thốt lên một tiếng, rồi quay đầu bỏ chạy - bất chiến nhi đào (không chiến mà chạy)!.
Nở nụ cười âm hiểm, Đinh Hạo gằn giọng:
- Bây giờ mới nghĩ đến việc đào tẩu sao, quá muộn rồi!
Thanh âm vừa dứt, một mảnh huyền thạch trong tay xuất ra, rơi xuống phía dưới.
“Thập Phương Huyễn ma trận” rốt cuộc đã bố trí hoàn tất.
Đinh Hạo vừa dứt lời, trong mắt Lương Thiến cả không gian bỗng nhiên biến thành một khoảng không gian trắng xóa mênh mông, không bờ không bến, tử khí tràn ngập, bên tai truyền đến tiếng the thé ma kêu quỷ khóc, nàng ta chợt nhận ra mình đã bị vây hãm trong trận pháp của Đinh Hạo, nên không dám loạn động. Khi thân hình bị chìm lấp trong khoảng không gian đó, hai mắt vốn đang tỉnh táo đột nhiên thất thần, dần dần trở nên ngây ngốc, trống rỗng.
Bấy giờ vừa nghe Lương Thiến nói ra thân phận của Long Sáo Thiên, Đinh Hạo sát khí lại càng bạo tăng, như muốn đem y lập tức sát tử ngay tại đây. Mặc dù chính mình cũng không phải quá sợ hãi Lục Bào lão tổ, nhưng lần này là do tình thế bắt buộc nên phải chọc đến lão ma đầu này, dù sao đến lần sau quay lại đây, với lực lượng mạnh mẽ của mình, tại tam châu nhất đảo nhất định phải khởi xướng một hồi gió tanh mưa máu.
Ý nghĩ này vừa vụt qua như điện trong đầu, mười đạo kiếm quang lại càng thêm mãnh liệt, tàn nhẫn kéo theo mười đạo ma khí điên cuồng xạ đến phía Long Sáo Thiên vừa biến thành hóa thạch lục sắc.
Chỉ nghe “rẹt rẹt” mấy thanh âm như bị xé rách, hóa thạch ngưng kết xung quanh Long Sáo Thiên bị kiếm quang của Đinh Hạo đánh vào tóe lửa liên tục, nhưng lại không vỡ ra hoàn toàn. Thấy hóa thạch cứng rắn như thế, Đinh Hạo nhíu mày, các ngón tay gia tăng tốc độ huy vũ, điều khiển kiếm quang điên cuồng quật tới tấp vào hóa thạch hộ thân của Long Sáo Thiên. Khối hóa thạch vốn đang dày đặc, bị kiếm quang của Đinh Hạo đánh liên tục như thế thì càng ngày càng mỏng dần.
Mắt thấy hóa thạch hộ thân của Long Sáo Thiên sắp bị kiếm quang của Đinh Hạo phá nát, khuôn mặt Lương Thiến trở nên âm trầm, không biết đang suy nghĩ điều gì, đột nhiên trong tay xuất hiện một đạo hào quang màu lam mỹ lệ, tụ thành quang đoàn (khối ánh sáng hình tròn) phập phồng hít thở, giống như vật thể sống.
Nhìn “Đồ Linh ma chỉ” của mình đánh Long Sáo Thiên tan tác, Đinh Hạo trong lòng cười khoái chí, với sự công kích cuồng bạo của chỉ pháp này, “Lục Diễn Hóa Thách đại pháp” bất quá cũng chịu được đến như thế mà thôi, nếu tu vi của hắn tăng thêm đến cùng cảnh giới, thì có thể phá vỡ cả đại pháp do chính Lục Bào lão tổ thi triển.
Trong lòng vô cùng đắc ý, Đinh Hạo nhìn Lương Thiến đang từ từ tiến tới gần, cười thản nhiên, không chút hốt hoảng, mở miệng châm chọc nàng ta:
- Không ngờ Long Sáo Thiên lúc trước còn rất kiêu ngạo, hiện giờ trong tay ta cũng chỉ có thể kéo dài hơi tàn mà thôi, không đến vài khắc nữa là cũng bị ta giết chết tại đây. Nhân tiện nói luôn cho xú bà nương ngươi biết, Trữ vật giới chỉ trong tay ta chẳng những không đoạt được, ta còn muốn lưu lại hai khối đầu lâu của các ngươi làm pháp bảo cho ta, quả là rất hài hước phải không!
- Ồ, ngươi đừng quá tự phụ, đúng là bổn cô nương đã đánh giá quá thấp năng lực của ngươi, không ngờ rằng ngươi với tu vi chỉ mới là Nguyên Anh kỳ nhưng cũng có thể phát huy thực lực vượt cấp như vậy. Tuy thế…. ngươi vẫn chỉ là Nguyên Anh kỳ, ngươi cho là có thể dễ dàng thắng được ta chăng? - Lương Thiến chậm rãi di chuyển, lạnh giọng nói.
Điên cuồng cười một tiếng, Đinh Hạo hừ lạnh nói:
- Đừng nhiều lời vô ích, sự thật thế nào cứ thử đi rồi sẽ biết, chỉ là đến lúc đó cô nương đừng có chưa đánh mà chạy nhé!
- Bổn cô nương cũng đang có ý này, xem rốt cuộc xú tiểu tử nhà ngươi có bao nhiêu năng lực, ta chạy trốn ư? đúng là trò cười, cho dù chạy trốn cũng nên là ngươi mới phải! - Nàng ta hừ lạnh một tiếng, tốc độ tăng vọt, trong nháy mắt lao tới phía Đinh Hạo.
Tốc độ vừa tăng, Lương Thiến tỏa ra đạo đạo hào quang tứ phía xung quanh, khí thế trùng thiên kinh nhân vô bỉ (không ai bì được), đánh về phía Đinh Hạo giải cứu cho tên Long Sáo Thiên đang sắp bị phá nát hóa thạch hộ thân.
Đinh Hạo chợt quay đầu lại, ánh mắt vô cùng kỳ dị nhìn Lương Thiến, không để ý chút nào đến đạo quang đoàn bạo liệt đang lao đến trước mặt.
Nhìn hắn tỏ vẻ như thế, Lương Thiến trong lòng bất an, cảm thấy dường như hắn đã nắm chắc phần thắng trong tay. Nhân lúc nàng ta đang nghi hoặc, đột nhiên Trữ vật giới chỉ trên ngón tay Đinh Hạo tỏa ra một luồng hắc khí lượn lờ bay lên, trong nháy mắt một quái vật khổng lồ đột nhiên vô thanh vô tức xuất hiện trong tầm mắt.
- Bát Sí Tử Mãng! - Chỉ nghe Lương Thiến kinh hãi vô ngần thốt lên một tiếng, rồi quay đầu bỏ chạy - bất chiến nhi đào (không chiến mà chạy)!.
Nở nụ cười âm hiểm, Đinh Hạo gằn giọng:
- Bây giờ mới nghĩ đến việc đào tẩu sao, quá muộn rồi!
Thanh âm vừa dứt, một mảnh huyền thạch trong tay xuất ra, rơi xuống phía dưới.
“Thập Phương Huyễn ma trận” rốt cuộc đã bố trí hoàn tất.
Đinh Hạo vừa dứt lời, trong mắt Lương Thiến cả không gian bỗng nhiên biến thành một khoảng không gian trắng xóa mênh mông, không bờ không bến, tử khí tràn ngập, bên tai truyền đến tiếng the thé ma kêu quỷ khóc, nàng ta chợt nhận ra mình đã bị vây hãm trong trận pháp của Đinh Hạo, nên không dám loạn động. Khi thân hình bị chìm lấp trong khoảng không gian đó, hai mắt vốn đang tỉnh táo đột nhiên thất thần, dần dần trở nên ngây ngốc, trống rỗng.