๑ ๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑ ๑
- Mong tiểu thư phá vòng vây ra, sau này sẽ giúp chúng ta báo đại cừu!
Hai người còn lại lên tiếng.
Phùng Tinh Nhiên thở dài một hơi nói:
- Ta biết ba vị trưởng lão thương yêu Tinh Thiên, chỉ là theo lời ba vị trưởng lão thì Tinh Nhiên tu vi thấp kém, cho dù phá vòng vây cũng khó trốn độc thủ của bọn hắn. Nói thế không bằng mọi người liều chết một lần may ra còn có một sinh cơ. Nếu mà chạy trốn thì mấy người chúng ta tới một chút cơ hội may mắn cũng không có.
- Tiểu thư, cũng không phải là đám người lão phu sợ chết, chỉ là tiểu thư là “thiên chi kiều nữ”, nếu chẳng may xảy ra chuyện, tông chủ trách tội xuống thì cho dù ta thịt nát xương tan cũng không thể gánh nổi!
Ngô trưởng lão nói, còn hai người kia luôn miệng ứng đáp.
- Tinh Nhiên biết ba vị trưởng lão không phải hạng người ham sống sợ chết nhưng đó tuyệt đối là biện pháp tốt nhất trước mắt. Nếu ba vị trưởng lão có thể đưa biện pháp giải quyết tốt hơn thì Tinh Nhiên nguyện ý lắng nghe!
Phùng Tinh Nhiên nói xong, ba người liền ủ rũ, ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, trầm mặc đứng lên.
- Ta có biện pháp giải quyết, chẳng hay mấy vị có muốn nghe.
Đinh Hạo điều tức trong chốc lát, rốt cục khôi phục được một thành công lực.
Mấy người có chút kinh ngạc nhìn Đinh Hạo, Giác Ải trưởng lão âm trầm nhìn hắn rồi nói:
- Tiểu tử, bọn lão phu đang thảo luận sinh tử đại sự, khi nào đến phiên ngươi tới hoa tay múa chân. Ngươi rốt cuộc lai lịch ra sao mà cũng dám gây bất lợi với tiểu thư nhà ta. Chỉ bằng ngươi với tu vi Khai Quang kỳ nho nhỏ thì đối với việc này liệu có biện pháp gì? Tốt hơn hết là để bổn trưởng lão tiễn ngươi đi trước một đoạn đường để bù lại tội bất kính với tiểu thư của ngươi vừa rồi, tránh cho ngươi khỏi bị bị kẻ khác giết chết!
Nói xong hắn liền định động thủ!
Hai vị trưởng lão còn lại nhìn Đinh Hạo như người đã chết. Đại chiến sắp xảy ra nên ba người họ căn bản không quan tâm tới chuyện sinh tử của hắn, trong mắt bọn họ giết một người tu chân Khai Quang kỳ so với bóp chết một con kiến không khác nhau nhiều lắm.
- Hoàng trưởng lão tạm thời buông tay, người này khá thần bí, không chừng sẽ có biện pháp giải quyết, nếu không thì đến lúc đó mới giết chết cũng không muộn.
Lại là Phùng Tinh Nhiên xuất khẩu tương trợ!
Đi tới chỗ Đinh Hạo, đôi mắt đẹp của Phùng Tinh Nhiên nhìn hắn nói:
- Bổn cô nương bất kể ngươi ở tông nào phái nào, nếu ngươi quả thật có biện pháp trợ giúp ta , đợi khi mọi chuyện qua đi, bổn cô nương sẽ làm chủ cho ngươi được toàn thây mà không cần chịu đựng sự thống khổ vì thịt nát xương tan!"
Đinh Hạo tức cười, nói:
- Đã như vậy, cô nương coi như ta chưa từng nói gì, các ngươi tiếp tục thảo luận đi, sắp chết có thể kéo được mỹ nữ phụng bồi cũng là một đại khoái sự a…
- Tiểu tặc, ngươi dám nhìn trộm bổn cô nương lại khiến ta thụ thương. Bổn cô nương để cho ngươi được toàn thây đã là đại ân đại đức, ngươi còn muốn thế nào!
Phùng Tinh Nhiên đột nhiên nhận thấy chính bản thân mình nói năng ngày càng hấp tấp, trong khi ba vị trưởng lão đều là lão hồ ly, từ câu nói đó đều phảng phất đoán được rất nhiều nên khuôn mặt lập tức trở nên cổ quái. Phùng Tinh Nhiên vừa nhìn vẻ mặt tam lão đã đỏ mặt tía tai, cả người càng thêm phần diễm lệ!
- Chỉ cần cô nương đồng ý với ta hai việc, ta cam đoan sẽ giúp ngươi qua được cửa ải khó khăn này, hơn nữa ta dám chắc chuyện này đối với tông phái của ngươi trợ giúp rất lớn. Mong cô nương suy nghĩ kỹ trước khi quyết định.
Đinh Hạo Nghiêm mặt nói.
Lúc này thiếu phụ ba mươi tuổi hướng tới Đinh Hạo hỏi:
- Không biết theo lời ngươi hai sự tình đó cuối cùng là gì, trước tiên hãy nói ta nghe một chút?
Hướng tới thiếu phụ mỉm cười, Đinh Hạo nói:
- Thứ nhất, các ngươi phải cam đoan sự an toàn của ta, đương nhiên bảo kiếm của ta cũng phải trả lại. Thứ hai, các ngươi bắt được họ thì giao cho ta một người để xử trí! Các ngươi nhất định phải lập lời độc thệ, nếu không khi các ngươi muốn đổi ý thì ta căn bản không có năng lực phản kháng!.
Lúc này Phùng Tinh Nhiên phảng phất phát giác thời gian đã không còn nhiều nên vội vàng hướng Đinh Hạo nói:
- Điều kiện thứ nhất có thể theo lời ngươi, nhưng bây giờ chúng ta căn bản không phải đối thủ của bọn họ, cả tự bảo vệ mình cũng không thể , muốn bắt một người càng không dám nói.
- Ta tự có biện pháp làm được việc này, điểm ấy ngươi đừng lo. Thời gian cũng không nhiều lắm, ngươi tốt nhất nhanh chóng quyết định đi, nếu không một lúc nữa biện pháp của ta cũng khó có thể giúp ngươi qua được khó khăn này.
Đinh Hạo cấp bách nói.
- Biện pháp ko thể truyền hai người, ngươi đưa tay đến đây.
Đinh Hạo nhẹ giọng cười.
- Mong tiểu thư phá vòng vây ra, sau này sẽ giúp chúng ta báo đại cừu!
Hai người còn lại lên tiếng.
Phùng Tinh Nhiên thở dài một hơi nói:
- Ta biết ba vị trưởng lão thương yêu Tinh Thiên, chỉ là theo lời ba vị trưởng lão thì Tinh Nhiên tu vi thấp kém, cho dù phá vòng vây cũng khó trốn độc thủ của bọn hắn. Nói thế không bằng mọi người liều chết một lần may ra còn có một sinh cơ. Nếu mà chạy trốn thì mấy người chúng ta tới một chút cơ hội may mắn cũng không có.
- Tiểu thư, cũng không phải là đám người lão phu sợ chết, chỉ là tiểu thư là “thiên chi kiều nữ”, nếu chẳng may xảy ra chuyện, tông chủ trách tội xuống thì cho dù ta thịt nát xương tan cũng không thể gánh nổi!
Ngô trưởng lão nói, còn hai người kia luôn miệng ứng đáp.
- Tinh Nhiên biết ba vị trưởng lão không phải hạng người ham sống sợ chết nhưng đó tuyệt đối là biện pháp tốt nhất trước mắt. Nếu ba vị trưởng lão có thể đưa biện pháp giải quyết tốt hơn thì Tinh Nhiên nguyện ý lắng nghe!
Phùng Tinh Nhiên nói xong, ba người liền ủ rũ, ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, trầm mặc đứng lên.
- Ta có biện pháp giải quyết, chẳng hay mấy vị có muốn nghe.
Đinh Hạo điều tức trong chốc lát, rốt cục khôi phục được một thành công lực.
Mấy người có chút kinh ngạc nhìn Đinh Hạo, Giác Ải trưởng lão âm trầm nhìn hắn rồi nói:
- Tiểu tử, bọn lão phu đang thảo luận sinh tử đại sự, khi nào đến phiên ngươi tới hoa tay múa chân. Ngươi rốt cuộc lai lịch ra sao mà cũng dám gây bất lợi với tiểu thư nhà ta. Chỉ bằng ngươi với tu vi Khai Quang kỳ nho nhỏ thì đối với việc này liệu có biện pháp gì? Tốt hơn hết là để bổn trưởng lão tiễn ngươi đi trước một đoạn đường để bù lại tội bất kính với tiểu thư của ngươi vừa rồi, tránh cho ngươi khỏi bị bị kẻ khác giết chết!
Nói xong hắn liền định động thủ!
Hai vị trưởng lão còn lại nhìn Đinh Hạo như người đã chết. Đại chiến sắp xảy ra nên ba người họ căn bản không quan tâm tới chuyện sinh tử của hắn, trong mắt bọn họ giết một người tu chân Khai Quang kỳ so với bóp chết một con kiến không khác nhau nhiều lắm.
- Hoàng trưởng lão tạm thời buông tay, người này khá thần bí, không chừng sẽ có biện pháp giải quyết, nếu không thì đến lúc đó mới giết chết cũng không muộn.
Lại là Phùng Tinh Nhiên xuất khẩu tương trợ!
Đi tới chỗ Đinh Hạo, đôi mắt đẹp của Phùng Tinh Nhiên nhìn hắn nói:
- Bổn cô nương bất kể ngươi ở tông nào phái nào, nếu ngươi quả thật có biện pháp trợ giúp ta , đợi khi mọi chuyện qua đi, bổn cô nương sẽ làm chủ cho ngươi được toàn thây mà không cần chịu đựng sự thống khổ vì thịt nát xương tan!"
Đinh Hạo tức cười, nói:
- Đã như vậy, cô nương coi như ta chưa từng nói gì, các ngươi tiếp tục thảo luận đi, sắp chết có thể kéo được mỹ nữ phụng bồi cũng là một đại khoái sự a…
- Tiểu tặc, ngươi dám nhìn trộm bổn cô nương lại khiến ta thụ thương. Bổn cô nương để cho ngươi được toàn thây đã là đại ân đại đức, ngươi còn muốn thế nào!
Phùng Tinh Nhiên đột nhiên nhận thấy chính bản thân mình nói năng ngày càng hấp tấp, trong khi ba vị trưởng lão đều là lão hồ ly, từ câu nói đó đều phảng phất đoán được rất nhiều nên khuôn mặt lập tức trở nên cổ quái. Phùng Tinh Nhiên vừa nhìn vẻ mặt tam lão đã đỏ mặt tía tai, cả người càng thêm phần diễm lệ!
- Chỉ cần cô nương đồng ý với ta hai việc, ta cam đoan sẽ giúp ngươi qua được cửa ải khó khăn này, hơn nữa ta dám chắc chuyện này đối với tông phái của ngươi trợ giúp rất lớn. Mong cô nương suy nghĩ kỹ trước khi quyết định.
Đinh Hạo Nghiêm mặt nói.
Lúc này thiếu phụ ba mươi tuổi hướng tới Đinh Hạo hỏi:
- Không biết theo lời ngươi hai sự tình đó cuối cùng là gì, trước tiên hãy nói ta nghe một chút?
Hướng tới thiếu phụ mỉm cười, Đinh Hạo nói:
- Thứ nhất, các ngươi phải cam đoan sự an toàn của ta, đương nhiên bảo kiếm của ta cũng phải trả lại. Thứ hai, các ngươi bắt được họ thì giao cho ta một người để xử trí! Các ngươi nhất định phải lập lời độc thệ, nếu không khi các ngươi muốn đổi ý thì ta căn bản không có năng lực phản kháng!.
Lúc này Phùng Tinh Nhiên phảng phất phát giác thời gian đã không còn nhiều nên vội vàng hướng Đinh Hạo nói:
- Điều kiện thứ nhất có thể theo lời ngươi, nhưng bây giờ chúng ta căn bản không phải đối thủ của bọn họ, cả tự bảo vệ mình cũng không thể , muốn bắt một người càng không dám nói.
- Ta tự có biện pháp làm được việc này, điểm ấy ngươi đừng lo. Thời gian cũng không nhiều lắm, ngươi tốt nhất nhanh chóng quyết định đi, nếu không một lúc nữa biện pháp của ta cũng khó có thể giúp ngươi qua được khó khăn này.
Đinh Hạo cấp bách nói.
- Biện pháp ko thể truyền hai người, ngươi đưa tay đến đây.
Đinh Hạo nhẹ giọng cười.