๑ ๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑ ๑
Đinh Hạo luôn miệng trì hoãn, nữ nhân này hành sự tàn nhẫn, lại thêm tu vi cao cường của mấy người, ở lại thêm sẽ sinh biến.
- Hôm nay ngươi muốn cũng phải ở lại, không muốn cũng phải ở lại, không do ngươi làm chủ!
Nữ nhân này trở mặt cực nhanh, đích thực muốn liều mạng cùng Đinh Hạo.
Đinh Hạo hừ lạnh một tiếng:
- Cô nương làm vậy là có ý gì, ngươi có phát độc thệ nói rằng buông tha cho ta, chẳng lẽ ngươi muốn đổi ý?
- Bổn cô nương nói là tha cho tính mệnh của ngươi, nhưng có nói qua là cho ngươi rời đi sao, ba vị trưởng lão có nghe thấy bổn cô nương nói qua như vậy không?
Phùng Tinh Nhiên nghi hoặc quay lại nhìn ba người nói, ba người đều đã thành tinh, sao còn không biết tâm tư của nàng, vội vàng nói “không có”!
Vừa nghe nói thế Đinh Hạo cảm giác muốn té xỉu. Mọi ngày bắn nhạn, hôm nay bị nhạn bắn lại, trách không được cổ nhân từng nói độc nhất là “lòng dạ đàn bà”!
Trông thấy bộ dạng bứt rứt của Đinh Hạo, Phùng Tinh Nhiên lộ ra vẻ thích thú dị thường, cười đến nỗi cả người run lên. Trông thấy ánh mắt ba vị trưởng lão kinh ngạc nhìn lại, tựa như nhận ra là mình đã thất thố, liền sửa sang dung mạo rồi nói chuyện tiếp với Đinh Hạo:
- Bản cô nương đã đồng ý tha cho ngươi thì tuyệt sẽ không nuốt lời. Chỉ là mấy người bọn ta lần này xuất môn bí mật hành sự, nếu cứ thả ngươi đi thế này, vạn nhất ngươi lại tiết lộ phong thanh gì đó gây bất lợi cho bản cô nương thì bản cô nương biết đi đâu để tìm ngươi tính sổ chứ? Để cho chắc chắn, ngươi cứ ngoan ngoãn mà đợi đi!
Biết rõ nàng là thừa cơ mượn cớ nhưng Đinh Hạo cũng chẳng thể làm gì được. Sức mạnh chẳng bằng người ta, không thể không cúi đầu.
Đinh Hạo nghĩ đến bản thân đại khái là cũng không việc gì, dù sao cũng cần xuống núi trải nghiệm, bọn họ đã bảo đảm sự an toàn của mình, hơn nữa mình thời gian tu chân còn ngắn, nhìn mấy người này xem ra đều là lão hồ ly tu luyện nhiều năm, lưu lại đây có lẽ sẽ phải nếm chút khổ sở, nhưng có mấy người này làm bạn, cũng không phải là không có chỗ tốt. Cũng không nói nhiều thêm nữa, hắn trong lòng chỉ suy nghĩ xem nên làm thế nào mới có thể mau chóng đem người trong tay thôn phệ đi.
Thấy Đinh Hạo tựa hồ như đã thỏa hiệp, nữ nhân kia cười lại càng thêm vui vẻ, mỹ thể phát ra một mỵ lực vô cùng, nếu không phải Đinh Hạo tâm chí kiên định, thực sự là đã có thể bị nàng mê hoặc. Khó trách các đệ tử trẻ tuổi ở Đoạn Hồn sơn thèm thuồng chuyện ấy, tu chân giả không kiêng kị song tu, hơn nữa song tu đối với tu luyện của cả hai người đều là có rất nhiều chỗ tốt, cho nên những người song tu ở tu chân giới có rất nhiều.
Cho dù như vậy Đinh Hạo cũng vẫn cảm thấy ăn không tiêu, trong lòng thầm mắng: Tiểu nương bì ngươi cứ đắc ý đi, sớm muộn cũng có lúc ngươi thấy được sự lợi hại của lão tử!
Thấy Đinh Hạo không nói gì nữa, Phùng Tinh Nhiên tựa như cảm thấy buồn tẻ, tay xuất ra mấy pháp quyết dừng Tuyệt Sát ma trận lại, để cho ba trưởng lão nhất nhất mang hết những vật liệu bố trí Tuyệt Sát ma trận thu thập lại, cất vào trữ vật giới chỉ.
Đinh Hạo nhìn thấy những vật liệu này, trong lòng thầm tự đánh giá, nếu như những vật liệu này đều ở trong tay mình thì thật là tốt, Luyện Ngục ma tông quả nhiên giàu có, chỉ riêng mấy thứ này, nếu không có mấy trăm năm tích lũy thì không thể xuất ra được. Nhưng cho dù là vậy thì vẫn còn hơn mười thứ vật liệu trân quý mà trận này còn thiếu sót, không biết là do người bố trí thiếu mấy vật liệu này hay là không biết phương pháp bố trí. Trong trữ vật giới chỉ của Đinh Hạo lại có năm sáu thứ vật liệu mà trận này có thể dùng, nếu như là bổ sung thêm mấy thứ vật liệu này, trận này lại hoàn toàn do bản thân hắn bố trí, tuyệt đối là có thể phát huy ra được sáu thành uy lực của trận.
Nghĩ đến đây, Đinh Hạo không khỏi tham lam liếc nhìn Phùng Tinh Nhiên.
- Tiểu tặc, ngươi lại dám dùng loại ánh mắt chó chết đó nhìn ta, có tin bản cô nương lập tức móc hai mắt ngươi ra không?
Nhìn thấy ánh mắt của Đinh Hạo, Phùng Tinh Nhiên cả giận nói.
Đinh Hạo hừ lạnh một tiếng, không để ý tới nàng nữa, chỉ khoanh chân ngồi điều tức, cố gắng hết sức khôi phục lại nội thương do vừa rồi đánh nhau gây ra. Chỗ thần kỳ của Vô Cực ma công lúc đó lập tức thể hiện ra, dựa vào năng lực khôi phục biến thái của thân thể, sau nửa canh giờ thương thế của hắn đã tốt hơn rất nhiều, thân thể đã khôi phục lại ba tầng chân nguyên.
Nhìn người bị bắt ở bên cạnh, Đinh Hạo cơ hồ không thể khống chế được dục vọng, muốn lập tức hấp thụ. Chỉ cần hấp thụ người này, chẳng những thương thế của hắn sẽ lập tức khỏi hẳn mà còn có thể làm cho tu vi đại tiến, chỉ nghĩ đến cũng đã khiến cho lòng người rung động không thôi rồi.
Đinh Hạo luôn miệng trì hoãn, nữ nhân này hành sự tàn nhẫn, lại thêm tu vi cao cường của mấy người, ở lại thêm sẽ sinh biến.
- Hôm nay ngươi muốn cũng phải ở lại, không muốn cũng phải ở lại, không do ngươi làm chủ!
Nữ nhân này trở mặt cực nhanh, đích thực muốn liều mạng cùng Đinh Hạo.
Đinh Hạo hừ lạnh một tiếng:
- Cô nương làm vậy là có ý gì, ngươi có phát độc thệ nói rằng buông tha cho ta, chẳng lẽ ngươi muốn đổi ý?
- Bổn cô nương nói là tha cho tính mệnh của ngươi, nhưng có nói qua là cho ngươi rời đi sao, ba vị trưởng lão có nghe thấy bổn cô nương nói qua như vậy không?
Phùng Tinh Nhiên nghi hoặc quay lại nhìn ba người nói, ba người đều đã thành tinh, sao còn không biết tâm tư của nàng, vội vàng nói “không có”!
Vừa nghe nói thế Đinh Hạo cảm giác muốn té xỉu. Mọi ngày bắn nhạn, hôm nay bị nhạn bắn lại, trách không được cổ nhân từng nói độc nhất là “lòng dạ đàn bà”!
Trông thấy bộ dạng bứt rứt của Đinh Hạo, Phùng Tinh Nhiên lộ ra vẻ thích thú dị thường, cười đến nỗi cả người run lên. Trông thấy ánh mắt ba vị trưởng lão kinh ngạc nhìn lại, tựa như nhận ra là mình đã thất thố, liền sửa sang dung mạo rồi nói chuyện tiếp với Đinh Hạo:
- Bản cô nương đã đồng ý tha cho ngươi thì tuyệt sẽ không nuốt lời. Chỉ là mấy người bọn ta lần này xuất môn bí mật hành sự, nếu cứ thả ngươi đi thế này, vạn nhất ngươi lại tiết lộ phong thanh gì đó gây bất lợi cho bản cô nương thì bản cô nương biết đi đâu để tìm ngươi tính sổ chứ? Để cho chắc chắn, ngươi cứ ngoan ngoãn mà đợi đi!
Biết rõ nàng là thừa cơ mượn cớ nhưng Đinh Hạo cũng chẳng thể làm gì được. Sức mạnh chẳng bằng người ta, không thể không cúi đầu.
Đinh Hạo nghĩ đến bản thân đại khái là cũng không việc gì, dù sao cũng cần xuống núi trải nghiệm, bọn họ đã bảo đảm sự an toàn của mình, hơn nữa mình thời gian tu chân còn ngắn, nhìn mấy người này xem ra đều là lão hồ ly tu luyện nhiều năm, lưu lại đây có lẽ sẽ phải nếm chút khổ sở, nhưng có mấy người này làm bạn, cũng không phải là không có chỗ tốt. Cũng không nói nhiều thêm nữa, hắn trong lòng chỉ suy nghĩ xem nên làm thế nào mới có thể mau chóng đem người trong tay thôn phệ đi.
Thấy Đinh Hạo tựa hồ như đã thỏa hiệp, nữ nhân kia cười lại càng thêm vui vẻ, mỹ thể phát ra một mỵ lực vô cùng, nếu không phải Đinh Hạo tâm chí kiên định, thực sự là đã có thể bị nàng mê hoặc. Khó trách các đệ tử trẻ tuổi ở Đoạn Hồn sơn thèm thuồng chuyện ấy, tu chân giả không kiêng kị song tu, hơn nữa song tu đối với tu luyện của cả hai người đều là có rất nhiều chỗ tốt, cho nên những người song tu ở tu chân giới có rất nhiều.
Cho dù như vậy Đinh Hạo cũng vẫn cảm thấy ăn không tiêu, trong lòng thầm mắng: Tiểu nương bì ngươi cứ đắc ý đi, sớm muộn cũng có lúc ngươi thấy được sự lợi hại của lão tử!
Thấy Đinh Hạo không nói gì nữa, Phùng Tinh Nhiên tựa như cảm thấy buồn tẻ, tay xuất ra mấy pháp quyết dừng Tuyệt Sát ma trận lại, để cho ba trưởng lão nhất nhất mang hết những vật liệu bố trí Tuyệt Sát ma trận thu thập lại, cất vào trữ vật giới chỉ.
Đinh Hạo nhìn thấy những vật liệu này, trong lòng thầm tự đánh giá, nếu như những vật liệu này đều ở trong tay mình thì thật là tốt, Luyện Ngục ma tông quả nhiên giàu có, chỉ riêng mấy thứ này, nếu không có mấy trăm năm tích lũy thì không thể xuất ra được. Nhưng cho dù là vậy thì vẫn còn hơn mười thứ vật liệu trân quý mà trận này còn thiếu sót, không biết là do người bố trí thiếu mấy vật liệu này hay là không biết phương pháp bố trí. Trong trữ vật giới chỉ của Đinh Hạo lại có năm sáu thứ vật liệu mà trận này có thể dùng, nếu như là bổ sung thêm mấy thứ vật liệu này, trận này lại hoàn toàn do bản thân hắn bố trí, tuyệt đối là có thể phát huy ra được sáu thành uy lực của trận.
Nghĩ đến đây, Đinh Hạo không khỏi tham lam liếc nhìn Phùng Tinh Nhiên.
- Tiểu tặc, ngươi lại dám dùng loại ánh mắt chó chết đó nhìn ta, có tin bản cô nương lập tức móc hai mắt ngươi ra không?
Nhìn thấy ánh mắt của Đinh Hạo, Phùng Tinh Nhiên cả giận nói.
Đinh Hạo hừ lạnh một tiếng, không để ý tới nàng nữa, chỉ khoanh chân ngồi điều tức, cố gắng hết sức khôi phục lại nội thương do vừa rồi đánh nhau gây ra. Chỗ thần kỳ của Vô Cực ma công lúc đó lập tức thể hiện ra, dựa vào năng lực khôi phục biến thái của thân thể, sau nửa canh giờ thương thế của hắn đã tốt hơn rất nhiều, thân thể đã khôi phục lại ba tầng chân nguyên.
Nhìn người bị bắt ở bên cạnh, Đinh Hạo cơ hồ không thể khống chế được dục vọng, muốn lập tức hấp thụ. Chỉ cần hấp thụ người này, chẳng những thương thế của hắn sẽ lập tức khỏi hẳn mà còn có thể làm cho tu vi đại tiến, chỉ nghĩ đến cũng đã khiến cho lòng người rung động không thôi rồi.