๑ ๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑ ๑
- Trải qua sự hấp thu vạn năm rốt cuộc Sất Dương Cầu ẩn chứa bao nhiêu hỏa tính chân nguyên thì tiểu tử cũng chưa từng biết. Nhưng tiểu thư nếu có thể đem hỏa tính chân nguyên đó hấp thu một chút thì thực lực sẽ đại tăng trong khoảnh khắc, đây là một công dụng. Về phương diện khác, quả cầu này có thể sử dụng làm pháp bảo công kích. Năm đó Sất Dương Cầu trong tay Liệt Nhật lão tổ có thể làm cho phương viên trong trăm dặm đều bị tam vị chân hỏa thiêu đốt. Liệt Nhật lão tổ dựa vào vật ấy quả là vô nhân năng địch.
- Tam vị chân hỏa mà vật ấy phát ra lại thêm hỏa độc phụ trợ vào, bị loại hỏa này phần thiêu nếu không có pháp bảo hộ thân thuộc hàn tính, lập tức tan thành tro bụi, quả nhiên vạn phần ác độc!
Mấy người đều hít vào một ngụm lãnh khí, đang thầm than Sất Dương Cầu quá mạnh mẽ, đồng thời càng vì có thể mua được bảo vật mà âm thầm kêu may mắn!
Ánh mắt Phùng Tinh Nhiên nhìn thẳng về phía Đinh Hạo như muốn đem hắn hòa tan ra, cả nửa ngày nữ tử khả ái này mới nhíu mày, nghi hoặc nói với Đinh Hạo:
- Ta đã vận khí tiến hành câu thông với Sất Dương Cầu vì sao không có phản ứng gì? Quả cầu này sẽ không phải là đồ giả chứ?
Thoáng nhìn bộ dạng cấp bách, Đinh Hạo nói:
- Hắc hắc, ta chẳng những biết phương pháp hấp thu quả cầu này, còn biết như thế nào có thể phát huy công hiệu lớn nhất của Sất Dương Cầu, nhưng mà ta lại vì sao phải nói cho ngươi, ta có thể có được chỗ tốt gì?
Phùng Tinh Nhiên vừa nghe Đinh Hạo nói thế lập tức giận dữ nói:
Người đã đối với ta như thế kia, còn muốn chỗ tốt gì nữa chứ?
Người nói vô tình, người nghe hữu ý, Phùng Tinh Nhiên vừa nói thế, mấy lão trên mặt đều hiện vẻ cổ quái, Đinh Hạo cũng có chút xấu hổ, gãi gãi đầu giải thích:
- Ta cũng chưa có cái ý tứ đó!
Phùng Tinh Nhiên sớm đã đỏ bừng cả mặt, nghe hắn nói thế càng là ngay cả đầu cũng cúi gằm xuống tận cổ, cũng không dám lại trả lời lần nữa.
Thấy tình cảnh như vậy, Niếp Thiên đứng dậy giảng hòa nói:
- Tiểu ca cũng không phải người trong Luyên Ngục Ma Tông, mà đem tặng chỗ tốt như thế, đương nhiên không thể để cho tiểu ca thiệt thòi, nếu tiểu ca không có tâm đem vật này tặng cho Tinh Nhiên, có lẽ cũng sẽ không xuất ngôn đề tỉnh Tinh Nhiên thu lấy nó? Hắc hắc!
Phùng Tinh Nhiên vừa nghe Niếp Thiên nói thế trong lòng không khỏi vui mừng, mắt sáng long lanh, ngẩng đầu Đinh Hạo nói với:
- Rốt cục như thế nào ngươi mới bằng lòng đem bí mật của vật ấy nói cho Tinh Nhiên biết?
Đinh Hạo cảm giác da đầu run lên, xem ra nữ nhân này nhất định đã hiểu lầm dụng ý của mình, cũng không dám giải thích nữa, lạnh giọng nói:
- Thứ nhất, tiểu thư dù phát hiện ra điều gì bên trong Sất Dương Cầu đều không được phép tiết lộ cho bất cứ kẻ nào biết, hơn nữa quả cầu này tuyệt không thể trao cho người khác, cho dù là cha mình cũng không cho. Thứ hai, lấy năm nghìn thượng phẩm tinh nữa đưa cho ta, hai điều kiện này không tính là quá đáng đâu.
Lời này vừa nói ra mấy người nét mặt đều giãn ra, mấy người vốn tưởng rằng bảo vật trân quý như thế này, Đinh Hạo tuyệt sẽ không dễ dàng nói ra, nào biết điều kiện của Đinh Hạo lại đơn giản như thế.
- Đồ gia hỏa tham tài, cầm lấy đi, đây là một vạn thượng phẩm tinh thạch, nhiều như thế coi như thưởng cho ngươi vậy!
Phùng Tinh Nhiên nói xong câu đó lại “khì khì” cười, ra vẻ phi thường vui vẻ.
Đinh Hạo cũng không từ chối, có tiện nghi không chiếm tuyệt không phải là phương châm làm người của Đinh Hạo, sau khi đem một vạn thượng phẩm tinh thạch để vào trong túi trữ vật, cũng đem một ngọc giản giao cho Phùng Tinh Nhiên, trong lòng không khỏi càng cảm thán Luyện Ngục Ma Tông quả nhiên lắm tiền nhiều của.
Ngẫm lại cũng đúng, một chút tinh thạch này còn không đủ cho Vô Cực Ma Tông cả trăm năm cung phụng sao? Luyện Ngục Ma Tông tại Đoạn Hồn Sơn càng là chiếm cứ trứ mấy khu tinh quáng lớn nhất, làm sao sẽ để ý một chút tinh thạch này.
Thật là so sánh ra khiến người ta tức chết, người Vô Cực Ma Tông tinh thạch cho chính mình để tu luyện cũng không đủ, còn nhất định cứ mỗi trăm năm phải không ngừng tiến cống cho họ, nói tới cùng nguyên nhân vẫn là thực lực không bằng.
Ngay khi Đinh Hạo đem tinh thạch để vào trong túi trữ vật, Phùng Tinh Nhiên tựa hồ nhớ tới sự tình nào đó, làn môi đỏ thắm khẽ mở ra, nói:
- Tiểu tặc bây giờ sử dụng lại vẫn chỉ là túi trữ vật à, đã như vậy bổn cô nương sẽ cho ngươi tiện nghi một lần, cho ngươi một cái trữ vật thủ trạc này!
Lúc Phùng Tinh Nhiên nói lời đó, liền từ bên trong trữ vật giới chỉ của mình lấy ra cái trữ vật thủ trạc màu xanh đậm đưa cho Đinh Hạo, Đinh Hạo mặc dù đã có trữ vật giới chỉ rồi, vẫn như cũ không chút khách khí đem trữ vật thủ trạc thu vào trong túi, luôn miệng nói lời tạ ơn đã tặng.
- Trải qua sự hấp thu vạn năm rốt cuộc Sất Dương Cầu ẩn chứa bao nhiêu hỏa tính chân nguyên thì tiểu tử cũng chưa từng biết. Nhưng tiểu thư nếu có thể đem hỏa tính chân nguyên đó hấp thu một chút thì thực lực sẽ đại tăng trong khoảnh khắc, đây là một công dụng. Về phương diện khác, quả cầu này có thể sử dụng làm pháp bảo công kích. Năm đó Sất Dương Cầu trong tay Liệt Nhật lão tổ có thể làm cho phương viên trong trăm dặm đều bị tam vị chân hỏa thiêu đốt. Liệt Nhật lão tổ dựa vào vật ấy quả là vô nhân năng địch.
- Tam vị chân hỏa mà vật ấy phát ra lại thêm hỏa độc phụ trợ vào, bị loại hỏa này phần thiêu nếu không có pháp bảo hộ thân thuộc hàn tính, lập tức tan thành tro bụi, quả nhiên vạn phần ác độc!
Mấy người đều hít vào một ngụm lãnh khí, đang thầm than Sất Dương Cầu quá mạnh mẽ, đồng thời càng vì có thể mua được bảo vật mà âm thầm kêu may mắn!
Ánh mắt Phùng Tinh Nhiên nhìn thẳng về phía Đinh Hạo như muốn đem hắn hòa tan ra, cả nửa ngày nữ tử khả ái này mới nhíu mày, nghi hoặc nói với Đinh Hạo:
- Ta đã vận khí tiến hành câu thông với Sất Dương Cầu vì sao không có phản ứng gì? Quả cầu này sẽ không phải là đồ giả chứ?
Thoáng nhìn bộ dạng cấp bách, Đinh Hạo nói:
- Hắc hắc, ta chẳng những biết phương pháp hấp thu quả cầu này, còn biết như thế nào có thể phát huy công hiệu lớn nhất của Sất Dương Cầu, nhưng mà ta lại vì sao phải nói cho ngươi, ta có thể có được chỗ tốt gì?
Phùng Tinh Nhiên vừa nghe Đinh Hạo nói thế lập tức giận dữ nói:
Người đã đối với ta như thế kia, còn muốn chỗ tốt gì nữa chứ?
Người nói vô tình, người nghe hữu ý, Phùng Tinh Nhiên vừa nói thế, mấy lão trên mặt đều hiện vẻ cổ quái, Đinh Hạo cũng có chút xấu hổ, gãi gãi đầu giải thích:
- Ta cũng chưa có cái ý tứ đó!
Phùng Tinh Nhiên sớm đã đỏ bừng cả mặt, nghe hắn nói thế càng là ngay cả đầu cũng cúi gằm xuống tận cổ, cũng không dám lại trả lời lần nữa.
Thấy tình cảnh như vậy, Niếp Thiên đứng dậy giảng hòa nói:
- Tiểu ca cũng không phải người trong Luyên Ngục Ma Tông, mà đem tặng chỗ tốt như thế, đương nhiên không thể để cho tiểu ca thiệt thòi, nếu tiểu ca không có tâm đem vật này tặng cho Tinh Nhiên, có lẽ cũng sẽ không xuất ngôn đề tỉnh Tinh Nhiên thu lấy nó? Hắc hắc!
Phùng Tinh Nhiên vừa nghe Niếp Thiên nói thế trong lòng không khỏi vui mừng, mắt sáng long lanh, ngẩng đầu Đinh Hạo nói với:
- Rốt cục như thế nào ngươi mới bằng lòng đem bí mật của vật ấy nói cho Tinh Nhiên biết?
Đinh Hạo cảm giác da đầu run lên, xem ra nữ nhân này nhất định đã hiểu lầm dụng ý của mình, cũng không dám giải thích nữa, lạnh giọng nói:
- Thứ nhất, tiểu thư dù phát hiện ra điều gì bên trong Sất Dương Cầu đều không được phép tiết lộ cho bất cứ kẻ nào biết, hơn nữa quả cầu này tuyệt không thể trao cho người khác, cho dù là cha mình cũng không cho. Thứ hai, lấy năm nghìn thượng phẩm tinh nữa đưa cho ta, hai điều kiện này không tính là quá đáng đâu.
Lời này vừa nói ra mấy người nét mặt đều giãn ra, mấy người vốn tưởng rằng bảo vật trân quý như thế này, Đinh Hạo tuyệt sẽ không dễ dàng nói ra, nào biết điều kiện của Đinh Hạo lại đơn giản như thế.
- Đồ gia hỏa tham tài, cầm lấy đi, đây là một vạn thượng phẩm tinh thạch, nhiều như thế coi như thưởng cho ngươi vậy!
Phùng Tinh Nhiên nói xong câu đó lại “khì khì” cười, ra vẻ phi thường vui vẻ.
Đinh Hạo cũng không từ chối, có tiện nghi không chiếm tuyệt không phải là phương châm làm người của Đinh Hạo, sau khi đem một vạn thượng phẩm tinh thạch để vào trong túi trữ vật, cũng đem một ngọc giản giao cho Phùng Tinh Nhiên, trong lòng không khỏi càng cảm thán Luyện Ngục Ma Tông quả nhiên lắm tiền nhiều của.
Ngẫm lại cũng đúng, một chút tinh thạch này còn không đủ cho Vô Cực Ma Tông cả trăm năm cung phụng sao? Luyện Ngục Ma Tông tại Đoạn Hồn Sơn càng là chiếm cứ trứ mấy khu tinh quáng lớn nhất, làm sao sẽ để ý một chút tinh thạch này.
Thật là so sánh ra khiến người ta tức chết, người Vô Cực Ma Tông tinh thạch cho chính mình để tu luyện cũng không đủ, còn nhất định cứ mỗi trăm năm phải không ngừng tiến cống cho họ, nói tới cùng nguyên nhân vẫn là thực lực không bằng.
Ngay khi Đinh Hạo đem tinh thạch để vào trong túi trữ vật, Phùng Tinh Nhiên tựa hồ nhớ tới sự tình nào đó, làn môi đỏ thắm khẽ mở ra, nói:
- Tiểu tặc bây giờ sử dụng lại vẫn chỉ là túi trữ vật à, đã như vậy bổn cô nương sẽ cho ngươi tiện nghi một lần, cho ngươi một cái trữ vật thủ trạc này!
Lúc Phùng Tinh Nhiên nói lời đó, liền từ bên trong trữ vật giới chỉ của mình lấy ra cái trữ vật thủ trạc màu xanh đậm đưa cho Đinh Hạo, Đinh Hạo mặc dù đã có trữ vật giới chỉ rồi, vẫn như cũ không chút khách khí đem trữ vật thủ trạc thu vào trong túi, luôn miệng nói lời tạ ơn đã tặng.