๑ ๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑ ๑
Rồi quay lại nhìn Đinh Hạo nói:
- Lúc này vi sư đối với ngươi hoàn toàn không giống như Mã Phong nữa, hy vọng rằng ngươi sẽ không sử dụng thủ đoạn giống vậy đối phó với vi sư chứ?
Đinh Hạo cười khổ một tiếng nói:
- Sư phụ đối với đồ nhi tình thâm ý trọng, đồ nhi nào dám làm chuyện đại nghịch bất đạo như vậy, sư phụ không cần lo lắng quá nhiều!
Trần Lĩnh sao có thể tin được mấy lời tán hươu tán vượn của Đinh Hạo. Ngày trước Đinh Hạo không có một chút tu vi mà còn dám ra tay giết lão, bây giờ tu vi hắn ngày càng tinh tiến, nếu không có cần phải cầu mình thì khi nào lại nể mặt mình như vậy. Nghĩ đến tình cảnh như vậy cũng đều do một tay mình tạo thành, trong lòng không khỏi thở dài một tiếng! Cô đơn nói:
- Mấy ngày tới đây không cần rời khỏi tông môn, đợi đến ngày tông hội bắt đầu, Mã Phong nhất định sẽ đề cử ngươi với tông chủ, về phía tông chủ ta cũng đã có chuẩn bị trước, hẳn là sẽ không có vấn đề gì lớn!
Đinh Hạo nghe những lời này của lão thì trong lòng cũng hiểu, bình tĩnh nói:
- Đã như vậy, đồ nhi không dám làm phiền sư phụ nữa, đợi qua tông hội đồ nhi chắc chắn có báo đáp!
Dứt lời không hề để ý Trần Lĩnh nữa, quay mình rời đi! Đúng lúc Đinh Hạo đang tính đi đến tàng thư phòng, tiếng phi kiếm phá không đập vào tai hắn, Đinh Hạo cũng hơi chấn động. Tuy nói sư môn hoàn toàn không cấm ngự kiếm bay trong tông phái, nhưng môn nhân trong tông đều tự giác xuống đất đi bộ để tỏ lòng tôn kính với tông môn. Kẻ nào lại lỗ mảng không biết quy củ như vậy, Đinh Hạo liền thay đổi phương hướng, truy theo thanh âm đó đến nơi phát ra.
Giây lát một thân ảnh loạng choạng đập vào trong mắt, Đinh Hạo vừa thấy đã nhớ ra người này bái sư theo trưởng lão Trương Hoành, không biết vì sao mà loạng choạng như vậy, khóe miệng hắn còn thấy máu rỉ ra, dường như thân thể bị thương. Lại đúng vào lúc đó có hai thanh âm phá không lại đập vào tai, chỉ thấy người này biến sắc, quay vào trong tông môn hô to:
- Sư phụ cứu mạng!
Lời này vừa nói ra, toàn bộ các môn nhân vốn đang tu luyện lập tức bừng tỉnh, trưởng lão Trương Hoành quát lớn một tiếng:
- Rốt cuộc là ai đã gây thương tích cho con như vậy?
Tiếng vừa mới tới thì Trương Hoành cũng đã đến nơi!
- Ha ha, chính là hai người chúng ta, người này dám cướp vật của Hắc Ma tông bọn ta, quả thật là không còn muốn sống nữa rồi!
Chỉ thấy hai đại hán cao lớn giống y như hắc tinh tinh cũng vừa đến nơi, đang hạ thân xuống.
- Sư phó minh giám, Lục Mang thạch là con phát hiện ra trước tiên, sau lại bị hai người đoạt mất, con chưa dám mở lời đòi lại, hai người đã muốn giết con diệt khẩu đó!
Người này như đã sắp khóc thành tiếng rồi!
- Ngươi nói là ngươi phát hiện thì là ngươi phát hiện à. Bởi vì ngươi đã đến nơi này, bọn ta cũng không muốn truy cứu nhiều. Từ nay về sau lại dám chạy lung tung bị bọn ta phát hiện nhất định sẽ khiến ngươi sống mà không bằng chết!
Hai người cười nanh hai tiếng, không thèm nhìn đến mấy người Vô Cực Ma tông, xuất ngôn uy hiếp.
Trương Hoành mặc dù tính tính thường xuyên nóng nảy, nhưng trước mặt hai người này lại không dám tỏ ra một chút giận dữ. Hai người này tu vi tuy chỉ là Nguyên Anh sơ kỳ, nhưng phía sau hai người này lại chính Hắc Ma tông, vì thế lão chỉ có thể nhẫn nhịn ngậm miệng!
Hai người kia khinh miệt liếc nhìn mọi người, càn rỡ cười lớn nói:
- Đại hội tiến cống Đoạn Hồn sơn trăm năm tổ chức một lần cũng sắp bắt đầu, hy vọng qua lần đại hội này thì Vô Cực Ma tông vẫn còn tồn tại trên Đoạn Hồn sơn này! Thôi đi đây, không cần phải đưa tiễn, ha ha ha! Thật không biết Vô Cực Ma tông vì sao có thể tồn tại đến nay …
Ngươi tuy đi rồi, thanh âm châm chọc khiêu khích vẫn từ xa truyền lại !
Mọi người Vô Cực Ma tông vẻ mặt khó nói dị thường, ai nấy phẫn nộ bất bình. Ngay cả mấy vị trưởng lão bất hòa với Trương Hoành cũng không mở miệng châm chọc. Nhưng cho dù mọi người có tức giận phẫn nộ cũng chẳng có cách nào, thực lực không bằng người, cho dù mạnh mẽ quyết chiến thì chịu thảm hại cuối cùng vẫn lại là mình, người trong ma đạo không nói chuyện thị phi chỉ nhìn vào thực lực!
Trương Hoành an ủi người đó vài câu, thở dài một tiếng rồi rời khỏi nơi đó. Mà Vô Cực Ma tông tông chủ Lý Nam Thiên từ đầu tới cuối đều chưa từng xuất hiện, không biết có phải là do tu luyện không biết hay là hiểu rõ đạo an thân! Đinh Hạo đối với lão lại càng thất vọng phi thường. Cả tông chủ mà còn yếu nhược như vậy, huống chi những môn nhân khác. Vô Cực Ma tông tàn tạ đến mức hôm nay không hẳn chỉ có nguyên nhân từ công phu.
๑ ๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑ ๑
Rồi quay lại nhìn Đinh Hạo nói:
- Lúc này vi sư đối với ngươi hoàn toàn không giống như Mã Phong nữa, hy vọng rằng ngươi sẽ không sử dụng thủ đoạn giống vậy đối phó với vi sư chứ?
Đinh Hạo cười khổ một tiếng nói:
- Sư phụ đối với đồ nhi tình thâm ý trọng, đồ nhi nào dám làm chuyện đại nghịch bất đạo như vậy, sư phụ không cần lo lắng quá nhiều!
Trần Lĩnh sao có thể tin được mấy lời tán hươu tán vượn của Đinh Hạo. Ngày trước Đinh Hạo không có một chút tu vi mà còn dám ra tay giết lão, bây giờ tu vi hắn ngày càng tinh tiến, nếu không có cần phải cầu mình thì khi nào lại nể mặt mình như vậy. Nghĩ đến tình cảnh như vậy cũng đều do một tay mình tạo thành, trong lòng không khỏi thở dài một tiếng! Cô đơn nói:
- Mấy ngày tới đây không cần rời khỏi tông môn, đợi đến ngày tông hội bắt đầu, Mã Phong nhất định sẽ đề cử ngươi với tông chủ, về phía tông chủ ta cũng đã có chuẩn bị trước, hẳn là sẽ không có vấn đề gì lớn!
Đinh Hạo nghe những lời này của lão thì trong lòng cũng hiểu, bình tĩnh nói:
- Đã như vậy, đồ nhi không dám làm phiền sư phụ nữa, đợi qua tông hội đồ nhi chắc chắn có báo đáp!
Dứt lời không hề để ý Trần Lĩnh nữa, quay mình rời đi! Đúng lúc Đinh Hạo đang tính đi đến tàng thư phòng, tiếng phi kiếm phá không đập vào tai hắn, Đinh Hạo cũng hơi chấn động. Tuy nói sư môn hoàn toàn không cấm ngự kiếm bay trong tông phái, nhưng môn nhân trong tông đều tự giác xuống đất đi bộ để tỏ lòng tôn kính với tông môn. Kẻ nào lại lỗ mảng không biết quy củ như vậy, Đinh Hạo liền thay đổi phương hướng, truy theo thanh âm đó đến nơi phát ra.
Giây lát một thân ảnh loạng choạng đập vào trong mắt, Đinh Hạo vừa thấy đã nhớ ra người này bái sư theo trưởng lão Trương Hoành, không biết vì sao mà loạng choạng như vậy, khóe miệng hắn còn thấy máu rỉ ra, dường như thân thể bị thương. Lại đúng vào lúc đó có hai thanh âm phá không lại đập vào tai, chỉ thấy người này biến sắc, quay vào trong tông môn hô to:
- Sư phụ cứu mạng!
Lời này vừa nói ra, toàn bộ các môn nhân vốn đang tu luyện lập tức bừng tỉnh, trưởng lão Trương Hoành quát lớn một tiếng:
- Rốt cuộc là ai đã gây thương tích cho con như vậy?
Tiếng vừa mới tới thì Trương Hoành cũng đã đến nơi!
- Ha ha, chính là hai người chúng ta, người này dám cướp vật của Hắc Ma tông bọn ta, quả thật là không còn muốn sống nữa rồi!
Chỉ thấy hai đại hán cao lớn giống y như hắc tinh tinh cũng vừa đến nơi, đang hạ thân xuống.
- Sư phó minh giám, Lục Mang thạch là con phát hiện ra trước tiên, sau lại bị hai người đoạt mất, con chưa dám mở lời đòi lại, hai người đã muốn giết con diệt khẩu đó!
Người này như đã sắp khóc thành tiếng rồi!
- Ngươi nói là ngươi phát hiện thì là ngươi phát hiện à. Bởi vì ngươi đã đến nơi này, bọn ta cũng không muốn truy cứu nhiều. Từ nay về sau lại dám chạy lung tung bị bọn ta phát hiện nhất định sẽ khiến ngươi sống mà không bằng chết!
Hai người cười nanh hai tiếng, không thèm nhìn đến mấy người Vô Cực Ma tông, xuất ngôn uy hiếp.
Trương Hoành mặc dù tính tính thường xuyên nóng nảy, nhưng trước mặt hai người này lại không dám tỏ ra một chút giận dữ. Hai người này tu vi tuy chỉ là Nguyên Anh sơ kỳ, nhưng phía sau hai người này lại chính Hắc Ma tông, vì thế lão chỉ có thể nhẫn nhịn ngậm miệng!
Hai người kia khinh miệt liếc nhìn mọi người, càn rỡ cười lớn nói:
- Đại hội tiến cống Đoạn Hồn sơn trăm năm tổ chức một lần cũng sắp bắt đầu, hy vọng qua lần đại hội này thì Vô Cực Ma tông vẫn còn tồn tại trên Đoạn Hồn sơn này! Thôi đi đây, không cần phải đưa tiễn, ha ha ha! Thật không biết Vô Cực Ma tông vì sao có thể tồn tại đến nay …
Ngươi tuy đi rồi, thanh âm châm chọc khiêu khích vẫn từ xa truyền lại !
Mọi người Vô Cực Ma tông vẻ mặt khó nói dị thường, ai nấy phẫn nộ bất bình. Ngay cả mấy vị trưởng lão bất hòa với Trương Hoành cũng không mở miệng châm chọc. Nhưng cho dù mọi người có tức giận phẫn nộ cũng chẳng có cách nào, thực lực không bằng người, cho dù mạnh mẽ quyết chiến thì chịu thảm hại cuối cùng vẫn lại là mình, người trong ma đạo không nói chuyện thị phi chỉ nhìn vào thực lực!
Trương Hoành an ủi người đó vài câu, thở dài một tiếng rồi rời khỏi nơi đó. Mà Vô Cực Ma tông tông chủ Lý Nam Thiên từ đầu tới cuối đều chưa từng xuất hiện, không biết có phải là do tu luyện không biết hay là hiểu rõ đạo an thân! Đinh Hạo đối với lão lại càng thất vọng phi thường. Cả tông chủ mà còn yếu nhược như vậy, huống chi những môn nhân khác. Vô Cực Ma tông tàn tạ đến mức hôm nay không hẳn chỉ có nguyên nhân từ công phu.
๑ ๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑ ๑