Cảnh chiều chạng vạng, Tiêu Dư An ở trong quân lều giúp vị tiểu tướng sĩ bị thương cuối cùng băng bó xong, ra khỏi cửa rửa sạch vải băng nhướm máu bị bẩn, nào ngờ hắn vừa bưng chậu đi ra khỏi quân lều, hai tên tướng sĩ đen nghìn nghịt mà tiếp cận, khẩu khí bất thiện: “Ngươi chính là Tiêu đại phu?”
“Là ta.” Tiêu Dư An nghi hoặc mà đáp lại, “Làm sao vậy?”
Một câu chưa nói xong, Tiêu Dư An nhớ ra gì đó, bỗng nhiên con mắt phát sáng, ho nhẹ một tiếng hỏi: “Hoàng thượng các ngươi chinh chiến quay về rồi ư? Hắn muốn gặp ta?”
Hai tên binh sĩ nhìn nhau một cái, một trong đó nói: “Hoàng tướng quân triệu kiến.”
Hoàng tướng quân? Hoàng Việt? Hắn có thể có chuyện gì kiếm mình?
Tiêu Dư An tuy rằng cả đầu đầy sương mù, nhưng vẫn là bỏ chậu cầm trên tay xuống, lau sạch sẽ tay do lúc nãy trị thương mà dính máu, theo hai tên tướng sĩ đi đến quân lều của Hoàng Việt.
Hai tên tướng sĩ không có chiều hướng đi theo vào trong, mà là lạnh mặt bảo Tiêu Dư An vào trong quân lều.
Tiêu Dư An chẳng hiểu gì cả, vén màng vào trong.
Hoàng Việt chắp tay sau lưng đứng ở giữa quân lều, nghe thấy tiếng động quay người qua, nhìn thấy Tiêu Dư An, hơi hơi cau mày quan sát mặt nạ màu bạc trên mặt của hắn, rất lâu mới từ từ mở miệng: “Phế đế Bắc quốc, ẩn náu cũng thật là sâu a.”
Bỗng dưng bị gọi lên cái xưng hô này, Tiêu Dư An sớm đã quen với tên họ kiếp trước của mình nhất thời vẫn chưa phản ứng qua lại, mở miệng hả nhẹ một tiếng.
Hoàng Việt thấy lờ lờ mờ mờ trong ánh mắt hắn lộ ra mơ màng, không cầm được mà cười lạnh một tiếng: “Phế đế Bắc quốc sẽ không dự tính là cứ thế giả ngu chứ? Không biết lúc hoàng thượng nói cho người biết kế sách hành động Nam Yến quốc tập kích bất ngờ, ngươi có phải cũng là diễn xuất tốt như vậy, khiến người khác không kềm được cảm khái một bộ dạng hồ đồ không biết gì?”
“Hoàng thượng? Án Hà Thanh? Án ca làm sao rồi? Cái gì tập kích?” Tiêu Dư An hoàn lại thần, một bước lên trước truy hỏi, nào ngờ Hoàng Việt đột nhiên nổi điên, một bạt tay vung tới, trực tiếp hất bay mặt nạ trên mặt của hắn.
Biết được chắc là do thân phận của mình bại lộ bị trách cứ rồi, Tiêu Dư An cũng đã từng lường trước được tình huống này, giờ đây tuy rằng trong lòng không dễ chịu, nhưng bên ngoài vẫn coi như là bình tĩnh, vội vã khom người muốn đi nhặt lên mặt nạ.
Hoàng Việt một bước lên trước, hoàn toàn không do dự mà đưa tay bóp lấy cổ họng của Tiêu Dư An, cưỡng chế hắn vốn khom lưng đứng thẳng người nhìn thẳng chính mình.
“… …” Tiêu Dư An cau mày nắm lấy cổ tay của Hoàng Việt, ngăn cản hắn dùng lực, ánh mắt không nhịn được hướng mặt nạ màu bạc trên đất mà nhìn.
Hoàng Việt híp mắt quan sát con người trước mắt, nghe nói phế đế của Bắc quốc trước kia đẹp đến nổi không giống như diện mạo nhân gian, giờ đây nhìn thấy, quả thật là da như ngưng sương, mày mắt như họa, bộ dạng như tiên giáng và thần vận, Hoàng Việt cười lạnh một tiếng: “Hoàng thượng cũng chẳng qua là phàm phu tục tử bị mỹ sắc mê hoặc.”
Tiêu Dư An thu ánh mắt về, cau mày mặt lạnh như băng mà nhìn thẳng Hoàng Việt: “Ta biết ngươi thân là tướng sĩ Nam Yến quốc, cho nên chán ghét tất cả của Bắc quốc, nếu đã như vậy, ngươi có lời gì cứ xông lên ta đây, lén lút làm nhục sau lưng người khác có ý nghĩa gì?”
“Làm nhục?” Hoàng Việt híp mắt, trên tay hơi hơi dùng lực, “Đem phế đế địch quốc lén giấu ở bên cạnh, không quan tâm thù hận quốc gia đã từng của Nam Yến quốc, không quan tâm những tướng sĩ và bá tánh bởi vì Bắc quốc mà nhà nát người vong, càng không quan tâm tiên đế trước kia huyết lệ bạch cốt chôn tàn thổ, những thứ này chẳng lẽ đã không phải là sự nhục nhã của hoàng thượng rồi sao? Hoàng thượng đây là đã một thời cấm luyến của Bắc quốc, ngạo cốt cả một đời cũng bẻ gãy rồi a, thật là đáng buồn, đáng… …”
Lời nói Hoàng Việt chưa dứt, Tiêu Dư An đột nhiên dùng lực, xoay cổ tay của Hoàng Việt, sau đó một đấm hung hăng chào hỏi lên mặt của Hoàng Việt, đánh đến mặt hắn nghiêng đi, nửa khuôn mặt lập tức nóng rát mà đau.
Hoàng Việt ngây người, hắn thật sự không nghĩ đến phế đế Bắc quốc trông lên hoàn toàn không có sức phản kháng vậy mà sẽ ra tay, nhất thời bị đánh một cái không kịp phòng bị.
“Ngươi biết cái gì?!” Tiêu Dư An một cái túm lấy cổ áo của Hoàng Việt, trợn mắt muốn nứt ra, nộ khí rào rạt mà hét: “Án Hà Thanh ở Bắc quốc trải qua bao nhiêu sỉ nhục ngược đãi ngươi biết không? Nhưng chuyện đó bỏ ở trên người ngươi ngươi có thể đảm bảo ngươi không sụp đổ? Nhưng mà hắn chịu đựng qua hết rồi! Sự vùng dậy giờ đây của Nam Yến quốc chẳng lẽ không phải là do sự nỗ lực của hắn sao? Hắn từ khi nào quên qua thiên hạ quên qua Nam Yến quốc rồi? Ngươi dựa vào cái gì nói hắn như vậy?”
-
Tác giả có lời nói
Ta, thân… … thôi bỏ đi bỏ đi.
“Là ta.” Tiêu Dư An nghi hoặc mà đáp lại, “Làm sao vậy?”
Một câu chưa nói xong, Tiêu Dư An nhớ ra gì đó, bỗng nhiên con mắt phát sáng, ho nhẹ một tiếng hỏi: “Hoàng thượng các ngươi chinh chiến quay về rồi ư? Hắn muốn gặp ta?”
Hai tên binh sĩ nhìn nhau một cái, một trong đó nói: “Hoàng tướng quân triệu kiến.”
Hoàng tướng quân? Hoàng Việt? Hắn có thể có chuyện gì kiếm mình?
Tiêu Dư An tuy rằng cả đầu đầy sương mù, nhưng vẫn là bỏ chậu cầm trên tay xuống, lau sạch sẽ tay do lúc nãy trị thương mà dính máu, theo hai tên tướng sĩ đi đến quân lều của Hoàng Việt.
Hai tên tướng sĩ không có chiều hướng đi theo vào trong, mà là lạnh mặt bảo Tiêu Dư An vào trong quân lều.
Tiêu Dư An chẳng hiểu gì cả, vén màng vào trong.
Hoàng Việt chắp tay sau lưng đứng ở giữa quân lều, nghe thấy tiếng động quay người qua, nhìn thấy Tiêu Dư An, hơi hơi cau mày quan sát mặt nạ màu bạc trên mặt của hắn, rất lâu mới từ từ mở miệng: “Phế đế Bắc quốc, ẩn náu cũng thật là sâu a.”
Bỗng dưng bị gọi lên cái xưng hô này, Tiêu Dư An sớm đã quen với tên họ kiếp trước của mình nhất thời vẫn chưa phản ứng qua lại, mở miệng hả nhẹ một tiếng.
Hoàng Việt thấy lờ lờ mờ mờ trong ánh mắt hắn lộ ra mơ màng, không cầm được mà cười lạnh một tiếng: “Phế đế Bắc quốc sẽ không dự tính là cứ thế giả ngu chứ? Không biết lúc hoàng thượng nói cho người biết kế sách hành động Nam Yến quốc tập kích bất ngờ, ngươi có phải cũng là diễn xuất tốt như vậy, khiến người khác không kềm được cảm khái một bộ dạng hồ đồ không biết gì?”
“Hoàng thượng? Án Hà Thanh? Án ca làm sao rồi? Cái gì tập kích?” Tiêu Dư An hoàn lại thần, một bước lên trước truy hỏi, nào ngờ Hoàng Việt đột nhiên nổi điên, một bạt tay vung tới, trực tiếp hất bay mặt nạ trên mặt của hắn.
Biết được chắc là do thân phận của mình bại lộ bị trách cứ rồi, Tiêu Dư An cũng đã từng lường trước được tình huống này, giờ đây tuy rằng trong lòng không dễ chịu, nhưng bên ngoài vẫn coi như là bình tĩnh, vội vã khom người muốn đi nhặt lên mặt nạ.
Hoàng Việt một bước lên trước, hoàn toàn không do dự mà đưa tay bóp lấy cổ họng của Tiêu Dư An, cưỡng chế hắn vốn khom lưng đứng thẳng người nhìn thẳng chính mình.
“… …” Tiêu Dư An cau mày nắm lấy cổ tay của Hoàng Việt, ngăn cản hắn dùng lực, ánh mắt không nhịn được hướng mặt nạ màu bạc trên đất mà nhìn.
Hoàng Việt híp mắt quan sát con người trước mắt, nghe nói phế đế của Bắc quốc trước kia đẹp đến nổi không giống như diện mạo nhân gian, giờ đây nhìn thấy, quả thật là da như ngưng sương, mày mắt như họa, bộ dạng như tiên giáng và thần vận, Hoàng Việt cười lạnh một tiếng: “Hoàng thượng cũng chẳng qua là phàm phu tục tử bị mỹ sắc mê hoặc.”
Tiêu Dư An thu ánh mắt về, cau mày mặt lạnh như băng mà nhìn thẳng Hoàng Việt: “Ta biết ngươi thân là tướng sĩ Nam Yến quốc, cho nên chán ghét tất cả của Bắc quốc, nếu đã như vậy, ngươi có lời gì cứ xông lên ta đây, lén lút làm nhục sau lưng người khác có ý nghĩa gì?”
“Làm nhục?” Hoàng Việt híp mắt, trên tay hơi hơi dùng lực, “Đem phế đế địch quốc lén giấu ở bên cạnh, không quan tâm thù hận quốc gia đã từng của Nam Yến quốc, không quan tâm những tướng sĩ và bá tánh bởi vì Bắc quốc mà nhà nát người vong, càng không quan tâm tiên đế trước kia huyết lệ bạch cốt chôn tàn thổ, những thứ này chẳng lẽ đã không phải là sự nhục nhã của hoàng thượng rồi sao? Hoàng thượng đây là đã một thời cấm luyến của Bắc quốc, ngạo cốt cả một đời cũng bẻ gãy rồi a, thật là đáng buồn, đáng… …”
Lời nói Hoàng Việt chưa dứt, Tiêu Dư An đột nhiên dùng lực, xoay cổ tay của Hoàng Việt, sau đó một đấm hung hăng chào hỏi lên mặt của Hoàng Việt, đánh đến mặt hắn nghiêng đi, nửa khuôn mặt lập tức nóng rát mà đau.
Hoàng Việt ngây người, hắn thật sự không nghĩ đến phế đế Bắc quốc trông lên hoàn toàn không có sức phản kháng vậy mà sẽ ra tay, nhất thời bị đánh một cái không kịp phòng bị.
“Ngươi biết cái gì?!” Tiêu Dư An một cái túm lấy cổ áo của Hoàng Việt, trợn mắt muốn nứt ra, nộ khí rào rạt mà hét: “Án Hà Thanh ở Bắc quốc trải qua bao nhiêu sỉ nhục ngược đãi ngươi biết không? Nhưng chuyện đó bỏ ở trên người ngươi ngươi có thể đảm bảo ngươi không sụp đổ? Nhưng mà hắn chịu đựng qua hết rồi! Sự vùng dậy giờ đây của Nam Yến quốc chẳng lẽ không phải là do sự nỗ lực của hắn sao? Hắn từ khi nào quên qua thiên hạ quên qua Nam Yến quốc rồi? Ngươi dựa vào cái gì nói hắn như vậy?”
-
Tác giả có lời nói
Ta, thân… … thôi bỏ đi bỏ đi.