Lúc dì Ba bưng lấy thuốc nhẹ nhàng đẩy ra cửa gian phòng, thấy Tiêu Dư An ngồi ở bên cạnh giường, nhìn nét mặt ngủ bình thản của Án Hà Thanh, ý cười trên mắt giống như ngày sớm lung linh, cao các thanh phong.
Án Hà Thanh bởi vì đi đường, mấy ngày mấy đêm không có chợp mắt, thân thể làm bằng thép cũng chịu không nổi sự tàn phá như vậy, giờ đây rất không dễ dàng nghỉ ngơi trở xuống, ngủ đến rất ngon. Dì Ba cầm lấy chén thuốc trong tay, lên trước vỗ nhẹ vai của Tiêu Dư An, nén thấp giọng nói: “Dư An ngươi tại sao lại xuống giường rồi, mau đến giường bên nằm xuống, cơ thể của mình vẫn còn chưa khỏi hết, làm sao có thể đi lại bừa như vậy được?”
Tiêu Dư An vừa ra hiệu vừa dùng khẩu hình miệng nói: “Dì Ba con không sao, không mệt, trên người cũng không đau.”
Dì Ba biết hai đứa trẻ này gặp lại nhau không dễ dàng, cũng không khuyên nhiều, đem chén thuốc đưa cho Tiêu Dư An: “Vậy ngươi nhân lúc thuốc còn nóng đem nó uống đi.”
Tiêu Dư An gật gật đầu, nhận qua chén thuốc một lần uống cạn.
Dì Ba thu lại chén dặn dò hai tiếng vẫn là nghỉ ngơi nhiều chút, rồi mới đi ra khỏi gian phòng, đóng nhẹ cửa lại.
Tiêu Dư An nhấp nhấp môi, muốn đem vị đắng trong miệng nuốt xuống, ánh mắt rơi lên khuôn mặt của Án Hà Thanh, nghĩ một chút, khom người cúi đầu lén hôn một cái, lập tức cảm thấy trong miệng một chút cũng không đắng nữa, toàn là vị ngọt vui sướng.
Tiêu Dư An đưa tay chống đỡ lấy cằm, nghiêng đầu. Đột nhiên tuôn ra một cái suy nghĩ!
Lúc tổng tài bá đạo sáng sớm tỉnh dậy nhìn thấy tiểu kiều thê nằm ở bên cạnh, nhất định chính là tâm trạng của mình hiện giờ đi!
Hứ! Mùi vị của nam nhân này vậy mà ngọt ngào đến đáng chết!
Tiêu tổng tài khoanh tay, gác chân lên, một bên nghĩ tiểu kiều thê của mình khi nào mới tỉnh, một bên dự tính tiếp tục lén lút hôn tiểu kiều thê, kết quả vừa ngẩng mắt thì thấy Án Hà Thanh đã mở mắt, đang mắt không chớp mà nhìn chằm chằm mình.
“A, đánh thức ngươi rồi sao?” Tiêu Dư An vội vàng bỏ tay xuống.
Án Hà Thanh lắc lắc đầu: “Ngủ đủ rồi.”
Nói rồi Án Hà Thanh hướng bên trong giường di chuyển một chút, đối với Tiêu Dư An đưa ra một cánh tay.
Tiêu Dư An lúc nãy vẫn khí thế đùng đùng ho nhẹ một tiếng, nghiêng người nằm xuống, lăn vào trong lòng Án Hà Thanh, thoải thoải mái mái mà bị người ôm lấy, tựa vào lồng ngực.
Án Hà Thanh vừa mới thức dậy, đại khái vẫn còn chút mơ màng, nhắm mắt hôn nhẹ lên tóc mai và mày mắt của Tiêu Dư An, rất lâu mới hỏi một câu: “Trên người đau không?”
Tiêu Dư An cười nói: “Không đau không đau.”
Lại là rất lâu, Án Hà Thanh ừm một tiếng, nhắm mắt thần sắc ngẩn ngơ mà lại bắt đầu hôn lên trán của Tiêu Dư An, Tiêu Dư An ngẩng đầu lên, trực tiếp đem miệng đưa qua đó, nụ hôn dây dưa mang theo vị đắng chát của thuốc bắc, một hôn kết thúc, Án Hà Thanh triệt triệt để để tỉnh táo rồi.
Tiêu Dư An nói: “Án ca, ta cảm thấy tình cảnh này như đã từng gặp qua vậy.”
“Hửm?”
“Chính là cái là ở cung điện Bắc quốc, ngươi bị chuốc thuốc mê ở trên long sàng, vừa tỉnh lại liền muốn bóp chết ta.”
Tiêu Dư An cố ý nhấn mạnh hai từ bóp chết.
Án Hà Thanh: “… … Ở lúc đó ta… …”
“Ở lúc đó ngươi thật sự hạ sát tâm a! Xuống tay xuống chân đều không lưu tình chút nào! Chỉ muốn giết chết ta a.”
“Ta… …”
“Đừng ngươi nữa, đều là đại nam nhân, không có cái gì đáng lải nhải hết, ngươi chỉ cần nói món nợ này tính làm sao đi!”
“… … Tính làm sao?”
Tiêu Dư An thấy dễ như trở bàn tay đã khiến Án Hà Thanh trúng kế của mình, đắc ý đến nổi đuôi cũng vểnh lên trời luôn rồi, đưa chân câu câu Án Hà Thanh, nói: “Lần đầu tiên thu liễm một chút, không làm suốt một đêm có được không?”
Án Hà Thanh: “… …”
Tiêu Dư An không quan tâm mà nói tiếp: “Cứ định vậy rồi nha.”
Nói xong, Tiêu Dư An còn lộ ra biểu cảm dương dương tự đắc, kết quả bị Án Hà Thanh đưa tay gõ lên đuôi sóng lưng, sau đó không mạnh không nhẹ mà xoa, làm cho Tiêu Dư An giật mình một cái, toàn thân đều bắt đầu run rẩy.
Án Hà Thanh ngậm lấy trái tai của Tiêu Dư An, nhẹ nhàng mà liếm lấy, Tiêu Dư An lập tức cả con người đều bắt đầu thiêu đốt lên, Án Hà Thanh giọng nói trầm thấp, ngữ điệu trêu ghẹo: “Vậy có phải là ngoại trừ lần đầu, những lúc khác đều có thể không cần thu liễm, làm cả một đêm?”
Tiêu Dư An: “… … Không phải!!!”
Án Hà Thanh tựa vào bên tai của Tiêu Dư An cười nhè nhẹ, cười đến eo cũng hắn cũng mềm rồi.
Trong lòng Tiêu Dư An nghĩ: ĐCM, ta tốt xấu gì cũng bồi dưỡng qua lớp tổng tài bá đạo, tại sao mỗi lần nhảy vào trong hố đều là ta, không được, không thể bị động như vậy!
Thế là Tiêu tổng tài nói: “Ngươi, ngươi, ngươi đừng cười, ta, ta, ta chính là biết đọc đảng chương (điều lệ đảng), sau này thu liễm không được ta sẽ, sẽ ĐỌC! ĐẢNG! CHƯƠNG!”
Án Hà Thanh: “… … Đáng trương?”
(Đảng chương <党章> với đáng trương <挡张> lại là từ đồng âm, Án ca không hiểu đảng chương là gì nên nghe thành đáng trương <挡张>)
Thế là Tiêu Dư An ba la ba la mà đọc một đoạn.
Án Hà Thanh: “… …”
Tiêu Dư An một kế không thành, lại sinh thêm một kế: “Đợi đã! Ta còn có một cách! Ta còn biết đại bi chú*!”
(*đại bi chú <大悲咒>: kinh phật ấy =))))
Án Hà Thanh: “… … Đại cái gì?”
Tiêu Dư An u la u la mà hát một đoạn, sau đó hỏi Án Hà Thanh: “Có phải là cảm thấy thân như cây bồ đề, tâm như đài minh kính? Cho hỏi ngươi bây giờ trong đầu còn có ý nghĩ không?”
Án Hà Thanh: “Có, chỉ thừa lại một cái.”
Tiêu Dư An: “Một cái? Không phải chứ, ta hát hay đến như vậy sao? Khiến ngươi nhịn không được quy y phật môn rồi?”
Án Hà Thanh: “Không phải.”
Tiêu Dư An: “Vậy đó là ý nghĩ gì?”
Án Hà Thanh: “Muốn đem ngươi làm đến ngất đi.”
Tiêu Dư An: “… … Được, được, được thôi, đến!”
Tiêu Dư An đang chuẩn bị tự mình dâng mình, bên ngoài gian phòng đột nhiên truyền đến tiếng gõ cửa, không đứt, ba ngắn một dài, sau đó giọng nói già dặn của Trương Trường Tùng yếu ớt từ ngoài cửa truyền đến: “Thận giả, chủ trập, phong tàng chi bổn, tinh chi xử dã, ban ngày tuyên dâm, nội đoạt mà quyết, do bị ố bồi, dễ khuy, dễ hư.*”
Án Hà Thanh: “… …”
Tiêu Dư An: “… …”
(*Gốc của đoạn trên Trương Trường Tùng nói là <肾者,主蛰,封藏之本,精之处也,白日宣淫,内夺而厥,则为痦徘,易亏,易虚。>: nó liên quan đến y học đông y, hơi khó giải thích, nhưng đễ hiểu là thận là nơi chứa chỗ yếu của con người, chứa gì tự hiểu, cái chủ yếu niêm phong mất nơi chứa của thận là nơi chứa ‘dịch tinh’, ban ngày mà ấy ấy, do tranh đoạt bên trong mà mất đi tri giác của thận, do thế là dẫn đến vất ố ứa động lại, dễ gây thiệt hạ và làm hư thận, suy thận. =)))) Đó là theo mình hiểu sau khi tìm kiếm google nếu không đúng thì thỉnh cao nhân chỉ giáo, tui khổ quá =))))
Án Hà Thanh bởi vì đi đường, mấy ngày mấy đêm không có chợp mắt, thân thể làm bằng thép cũng chịu không nổi sự tàn phá như vậy, giờ đây rất không dễ dàng nghỉ ngơi trở xuống, ngủ đến rất ngon. Dì Ba cầm lấy chén thuốc trong tay, lên trước vỗ nhẹ vai của Tiêu Dư An, nén thấp giọng nói: “Dư An ngươi tại sao lại xuống giường rồi, mau đến giường bên nằm xuống, cơ thể của mình vẫn còn chưa khỏi hết, làm sao có thể đi lại bừa như vậy được?”
Tiêu Dư An vừa ra hiệu vừa dùng khẩu hình miệng nói: “Dì Ba con không sao, không mệt, trên người cũng không đau.”
Dì Ba biết hai đứa trẻ này gặp lại nhau không dễ dàng, cũng không khuyên nhiều, đem chén thuốc đưa cho Tiêu Dư An: “Vậy ngươi nhân lúc thuốc còn nóng đem nó uống đi.”
Tiêu Dư An gật gật đầu, nhận qua chén thuốc một lần uống cạn.
Dì Ba thu lại chén dặn dò hai tiếng vẫn là nghỉ ngơi nhiều chút, rồi mới đi ra khỏi gian phòng, đóng nhẹ cửa lại.
Tiêu Dư An nhấp nhấp môi, muốn đem vị đắng trong miệng nuốt xuống, ánh mắt rơi lên khuôn mặt của Án Hà Thanh, nghĩ một chút, khom người cúi đầu lén hôn một cái, lập tức cảm thấy trong miệng một chút cũng không đắng nữa, toàn là vị ngọt vui sướng.
Tiêu Dư An đưa tay chống đỡ lấy cằm, nghiêng đầu. Đột nhiên tuôn ra một cái suy nghĩ!
Lúc tổng tài bá đạo sáng sớm tỉnh dậy nhìn thấy tiểu kiều thê nằm ở bên cạnh, nhất định chính là tâm trạng của mình hiện giờ đi!
Hứ! Mùi vị của nam nhân này vậy mà ngọt ngào đến đáng chết!
Tiêu tổng tài khoanh tay, gác chân lên, một bên nghĩ tiểu kiều thê của mình khi nào mới tỉnh, một bên dự tính tiếp tục lén lút hôn tiểu kiều thê, kết quả vừa ngẩng mắt thì thấy Án Hà Thanh đã mở mắt, đang mắt không chớp mà nhìn chằm chằm mình.
“A, đánh thức ngươi rồi sao?” Tiêu Dư An vội vàng bỏ tay xuống.
Án Hà Thanh lắc lắc đầu: “Ngủ đủ rồi.”
Nói rồi Án Hà Thanh hướng bên trong giường di chuyển một chút, đối với Tiêu Dư An đưa ra một cánh tay.
Tiêu Dư An lúc nãy vẫn khí thế đùng đùng ho nhẹ một tiếng, nghiêng người nằm xuống, lăn vào trong lòng Án Hà Thanh, thoải thoải mái mái mà bị người ôm lấy, tựa vào lồng ngực.
Án Hà Thanh vừa mới thức dậy, đại khái vẫn còn chút mơ màng, nhắm mắt hôn nhẹ lên tóc mai và mày mắt của Tiêu Dư An, rất lâu mới hỏi một câu: “Trên người đau không?”
Tiêu Dư An cười nói: “Không đau không đau.”
Lại là rất lâu, Án Hà Thanh ừm một tiếng, nhắm mắt thần sắc ngẩn ngơ mà lại bắt đầu hôn lên trán của Tiêu Dư An, Tiêu Dư An ngẩng đầu lên, trực tiếp đem miệng đưa qua đó, nụ hôn dây dưa mang theo vị đắng chát của thuốc bắc, một hôn kết thúc, Án Hà Thanh triệt triệt để để tỉnh táo rồi.
Tiêu Dư An nói: “Án ca, ta cảm thấy tình cảnh này như đã từng gặp qua vậy.”
“Hửm?”
“Chính là cái là ở cung điện Bắc quốc, ngươi bị chuốc thuốc mê ở trên long sàng, vừa tỉnh lại liền muốn bóp chết ta.”
Tiêu Dư An cố ý nhấn mạnh hai từ bóp chết.
Án Hà Thanh: “… … Ở lúc đó ta… …”
“Ở lúc đó ngươi thật sự hạ sát tâm a! Xuống tay xuống chân đều không lưu tình chút nào! Chỉ muốn giết chết ta a.”
“Ta… …”
“Đừng ngươi nữa, đều là đại nam nhân, không có cái gì đáng lải nhải hết, ngươi chỉ cần nói món nợ này tính làm sao đi!”
“… … Tính làm sao?”
Tiêu Dư An thấy dễ như trở bàn tay đã khiến Án Hà Thanh trúng kế của mình, đắc ý đến nổi đuôi cũng vểnh lên trời luôn rồi, đưa chân câu câu Án Hà Thanh, nói: “Lần đầu tiên thu liễm một chút, không làm suốt một đêm có được không?”
Án Hà Thanh: “… …”
Tiêu Dư An không quan tâm mà nói tiếp: “Cứ định vậy rồi nha.”
Nói xong, Tiêu Dư An còn lộ ra biểu cảm dương dương tự đắc, kết quả bị Án Hà Thanh đưa tay gõ lên đuôi sóng lưng, sau đó không mạnh không nhẹ mà xoa, làm cho Tiêu Dư An giật mình một cái, toàn thân đều bắt đầu run rẩy.
Án Hà Thanh ngậm lấy trái tai của Tiêu Dư An, nhẹ nhàng mà liếm lấy, Tiêu Dư An lập tức cả con người đều bắt đầu thiêu đốt lên, Án Hà Thanh giọng nói trầm thấp, ngữ điệu trêu ghẹo: “Vậy có phải là ngoại trừ lần đầu, những lúc khác đều có thể không cần thu liễm, làm cả một đêm?”
Tiêu Dư An: “… … Không phải!!!”
Án Hà Thanh tựa vào bên tai của Tiêu Dư An cười nhè nhẹ, cười đến eo cũng hắn cũng mềm rồi.
Trong lòng Tiêu Dư An nghĩ: ĐCM, ta tốt xấu gì cũng bồi dưỡng qua lớp tổng tài bá đạo, tại sao mỗi lần nhảy vào trong hố đều là ta, không được, không thể bị động như vậy!
Thế là Tiêu tổng tài nói: “Ngươi, ngươi, ngươi đừng cười, ta, ta, ta chính là biết đọc đảng chương (điều lệ đảng), sau này thu liễm không được ta sẽ, sẽ ĐỌC! ĐẢNG! CHƯƠNG!”
Án Hà Thanh: “… … Đáng trương?”
(Đảng chương <党章> với đáng trương <挡张> lại là từ đồng âm, Án ca không hiểu đảng chương là gì nên nghe thành đáng trương <挡张>)
Thế là Tiêu Dư An ba la ba la mà đọc một đoạn.
Án Hà Thanh: “… …”
Tiêu Dư An một kế không thành, lại sinh thêm một kế: “Đợi đã! Ta còn có một cách! Ta còn biết đại bi chú*!”
(*đại bi chú <大悲咒>: kinh phật ấy =))))
Án Hà Thanh: “… … Đại cái gì?”
Tiêu Dư An u la u la mà hát một đoạn, sau đó hỏi Án Hà Thanh: “Có phải là cảm thấy thân như cây bồ đề, tâm như đài minh kính? Cho hỏi ngươi bây giờ trong đầu còn có ý nghĩ không?”
Án Hà Thanh: “Có, chỉ thừa lại một cái.”
Tiêu Dư An: “Một cái? Không phải chứ, ta hát hay đến như vậy sao? Khiến ngươi nhịn không được quy y phật môn rồi?”
Án Hà Thanh: “Không phải.”
Tiêu Dư An: “Vậy đó là ý nghĩ gì?”
Án Hà Thanh: “Muốn đem ngươi làm đến ngất đi.”
Tiêu Dư An: “… … Được, được, được thôi, đến!”
Tiêu Dư An đang chuẩn bị tự mình dâng mình, bên ngoài gian phòng đột nhiên truyền đến tiếng gõ cửa, không đứt, ba ngắn một dài, sau đó giọng nói già dặn của Trương Trường Tùng yếu ớt từ ngoài cửa truyền đến: “Thận giả, chủ trập, phong tàng chi bổn, tinh chi xử dã, ban ngày tuyên dâm, nội đoạt mà quyết, do bị ố bồi, dễ khuy, dễ hư.*”
Án Hà Thanh: “… …”
Tiêu Dư An: “… …”
(*Gốc của đoạn trên Trương Trường Tùng nói là <肾者,主蛰,封藏之本,精之处也,白日宣淫,内夺而厥,则为痦徘,易亏,易虚。>: nó liên quan đến y học đông y, hơi khó giải thích, nhưng đễ hiểu là thận là nơi chứa chỗ yếu của con người, chứa gì tự hiểu, cái chủ yếu niêm phong mất nơi chứa của thận là nơi chứa ‘dịch tinh’, ban ngày mà ấy ấy, do tranh đoạt bên trong mà mất đi tri giác của thận, do thế là dẫn đến vất ố ứa động lại, dễ gây thiệt hạ và làm hư thận, suy thận. =)))) Đó là theo mình hiểu sau khi tìm kiếm google nếu không đúng thì thỉnh cao nhân chỉ giáo, tui khổ quá =))))