Đêm khuya.
Hộp đêm Times Place như một lâu đài không ngủ, âm nhạc ánh sáng xập xình. Trên sân khấu, ánh đèn chiếu lướt qua chiếc váy ngắn của người phụ nữ, cả người uốn éo để lộ ra chiếc quần lọt khe cùng cặp mông trắng nõn.
Trong khoảnh khắc, ánh mắt của hàng chục nam nhân dưới sân khấu sáng bừng.
Liên Chi đẩy cửa nhà vệ sinh, một mùi tanh nồng xông vào mũi.
Như thể có người thọc đầm lầy đóng cọc, tiếng òm ọp và thình thịch trộn lẫn, càng ngày càng kịch liệt.
Người phụ nữ rõ ràng là không chịu nổi, từ trong buồng vệ sinh phát ra tiếng khóc lóc van xin, nhưng người đàn ông lại càng cao hứng không ngừng. Chỉ nghe thấy tiếng đập cửa, tựa hồ muốn đem người phụ nữ đóng luôn vào tường.
Liên Chi làm như không nghe thấy, đứng trước gương chỉnh lại son phấn.
Nơi này chính là địa điểm kinh doanh của gái điếm, nghe được loại âm thanh này cũng không có gì ngạc nhiên.
Khuôn mặt trong gương thanh tú nhỏ nhắn, vì đánh quá nhiều phấn mà nước da trở nên trắng bệch như sơn tường.
Liên Chi làm như không thấy, vẫn bôi từng lớp một lên mặt. Sau khi thoa phấn, cô đứng trước gương cười nhẹ, dưới ánh đèn trông có phần đáng sợ.
Làm xong tất cả những việc này, cô mở túi lấy ra một chai nước và gói bột màu trắng. Đổ bột vào nước, lắc đều đợi bột tan hết.
Cô thú vị nghĩ: Nếu lát nữa cô hộc máu chết trước mặt những người đàn ông đó, chắc bọn họ sẽ sợ chết khiếp, cả đời mang bóng đen tâm lý.
Liên Chi càng nghĩ càng cảm thấy thú vị, khóe miệng cong lên. Dường như có một tia sáng lóe lên trong mắt.
Như thể đang cân nhắc một ý tưởng tốt, khuôn mặt cô ấy cuối cùng cũng lộ ra chút sức sống.
Sau đó, cô giơ chai nước lên uống cạn không chút do dự.
Cái thế giới chết tiệt này, cô không muốn chơi nữa.
Khi rời khỏi nhà vệ sinh, tiếng đóng cọc vẫn tiếp tục vang lên, Liên Chi có ý đóng cửa lại giúp họ.
Trên hành lang bọn côn đồ hoạt động âm thầm, mơ hồ có thể nghe thấy âm thanh cọ xát của người đàn ông trên người cô gái đang ôm trong ngực, hôn cô ta hai cái gọi là bảo bối, còn nói đêm nay muốn bao nàng.
Người phụ nữ thút thít mình là sinh viên đại học, còn chưa có làm chuyện này.
“Sinh viên đại học sao, tôi thích sinh viên đại học…”
Liên Chi đi qua bọn họ, không nghe thấy gì tiếp theo nhưng trong mắt lại có chút kinh ngạc.
Sinh viên đại học?
Cô nghĩ, dù có nói cô là sinh viên đại học chắc cũng không ai tin cô phải không?
Nhưng đó là sự thật, tốt nghiệp đại học Thanh Hoa, bốn năm liền đạt học bổng toàn quốc.
Nữ thần học bá, huệ chất lan tâm. Mấy từ này chính là dành cho Liên Chi ngày đó.
Nhưng tại sao lại trở thành dạng này rồi?
Liên Chi căn bản không dám nghĩ tới, cả đời không muốn nhắc lại, những ký ức đó như là chấy rận trong áo, nghĩ đến là toàn thân ngứa ngáy, thương tích đầy mình.
Cứ như vậy mơ màng hỗn loạn, cô miễn cưỡng sống qua ngày.
Nghĩ đến đây cô lại thấy không đành lòng.
Vừa đến quầy bar đã bị quản lý Trương Sơ ngăn lại.
“Tôi tìm cô khắp nơi, đi theo tôi.” Nói xong, liền kéo Liên Chi vào thang máy.
Liên Chi hỏi: “Chị Trương, vội như vậy làm gì?”
“Mạnh Ngũ tới, chọn một vòng cũng không có ai vừa ý liền nhớ ra cô.”
Nói xong, mới nhìn đến lớp trang điểm của Liên Chi, chán ghét nói: “Cô làm cái gì trên mặt nhìn như quỷ vậy, tôi đã bảo bao nhiêu lần không được trang điểm, mặt mộc của cô so với mỹ nhân còn đẹp hơn.”
Cô qua loa trả lời mấy câu, trong lòng cảm thấy không ổn.
Cô biết Mạnh Ngũ, người này hắc bạch đều có phần, cũng không biết duỗi tay ra ngoài pháp luật đến mức nào.
Liên Chi không muốn tiếp xúc với loại người này, đợi lát nữa nếu chết trước mặt bọn họ, mang đến đen đủi, sợ là còn muốn lấy xác cô ra xả giận.
Cô đùn đẩy nói: “Tôi đi tẩy trang, chị Trương, hay là chị tìm các chị em vào trước.”
Cửa thang máy mở ra, chị Trương nói: “Vào trước đã, không có thời gian đâu.”
Biết không thể thoát, Liên Chi chỉ có thể cắn răng đi tiếp.
Bọn họ đi dọc hành lang dài, phía cuối đường có mấy cô gái mặc váy ngắn im lặng đứng đó.
Liên Chi cau mày, Mạnh Ngũ đây là đang muốn tuyển phi sao?
Chị Trương bảo Liên Chi đứng sau lưng mấy cô gái, sau đó gõ cửa, gắn lên nụ cười như hoa bước vào.
“Anh Mạnh, tôi đã tìm cho anh tất cả nữ nhân xinh đẹp nhất ở đây rồi, nếu anh không hài lòng, tôi cũng không giúp thêm được nữa.”
Căn phòng tăm tối, chỉ có ánh sáng xanh từ chiếc TV phản chiếu trên khuôn mặt mấy người đàn ông trên sofa.
Liên Chi theo các chị em vào trong phòng, lập tức nhìn thấy Mạnh Ngũ đang ngồi giữa ghế sofa, khuôn mặt góc cạnh, cười lên nét ôn hòa.
Nhưng Liên Chi đã tận mắt nhìn thấy hắn một dao giết người, tự nhiên không thể cảm thấy hắn là người tốt.
Cô lặng lẽ rúc vào sau mấy chị em, cầu nguyện lớp trang điểm luộm thuộm này có thể giúp cô thoát đi.
Tuy nhiên, vừa vô tình ngẩng đầu cô liền sững người tại chỗ.
Lục Dã?
Hộp đêm Times Place như một lâu đài không ngủ, âm nhạc ánh sáng xập xình. Trên sân khấu, ánh đèn chiếu lướt qua chiếc váy ngắn của người phụ nữ, cả người uốn éo để lộ ra chiếc quần lọt khe cùng cặp mông trắng nõn.
Trong khoảnh khắc, ánh mắt của hàng chục nam nhân dưới sân khấu sáng bừng.
Liên Chi đẩy cửa nhà vệ sinh, một mùi tanh nồng xông vào mũi.
Như thể có người thọc đầm lầy đóng cọc, tiếng òm ọp và thình thịch trộn lẫn, càng ngày càng kịch liệt.
Người phụ nữ rõ ràng là không chịu nổi, từ trong buồng vệ sinh phát ra tiếng khóc lóc van xin, nhưng người đàn ông lại càng cao hứng không ngừng. Chỉ nghe thấy tiếng đập cửa, tựa hồ muốn đem người phụ nữ đóng luôn vào tường.
Liên Chi làm như không nghe thấy, đứng trước gương chỉnh lại son phấn.
Nơi này chính là địa điểm kinh doanh của gái điếm, nghe được loại âm thanh này cũng không có gì ngạc nhiên.
Khuôn mặt trong gương thanh tú nhỏ nhắn, vì đánh quá nhiều phấn mà nước da trở nên trắng bệch như sơn tường.
Liên Chi làm như không thấy, vẫn bôi từng lớp một lên mặt. Sau khi thoa phấn, cô đứng trước gương cười nhẹ, dưới ánh đèn trông có phần đáng sợ.
Làm xong tất cả những việc này, cô mở túi lấy ra một chai nước và gói bột màu trắng. Đổ bột vào nước, lắc đều đợi bột tan hết.
Cô thú vị nghĩ: Nếu lát nữa cô hộc máu chết trước mặt những người đàn ông đó, chắc bọn họ sẽ sợ chết khiếp, cả đời mang bóng đen tâm lý.
Liên Chi càng nghĩ càng cảm thấy thú vị, khóe miệng cong lên. Dường như có một tia sáng lóe lên trong mắt.
Như thể đang cân nhắc một ý tưởng tốt, khuôn mặt cô ấy cuối cùng cũng lộ ra chút sức sống.
Sau đó, cô giơ chai nước lên uống cạn không chút do dự.
Cái thế giới chết tiệt này, cô không muốn chơi nữa.
Khi rời khỏi nhà vệ sinh, tiếng đóng cọc vẫn tiếp tục vang lên, Liên Chi có ý đóng cửa lại giúp họ.
Trên hành lang bọn côn đồ hoạt động âm thầm, mơ hồ có thể nghe thấy âm thanh cọ xát của người đàn ông trên người cô gái đang ôm trong ngực, hôn cô ta hai cái gọi là bảo bối, còn nói đêm nay muốn bao nàng.
Người phụ nữ thút thít mình là sinh viên đại học, còn chưa có làm chuyện này.
“Sinh viên đại học sao, tôi thích sinh viên đại học…”
Liên Chi đi qua bọn họ, không nghe thấy gì tiếp theo nhưng trong mắt lại có chút kinh ngạc.
Sinh viên đại học?
Cô nghĩ, dù có nói cô là sinh viên đại học chắc cũng không ai tin cô phải không?
Nhưng đó là sự thật, tốt nghiệp đại học Thanh Hoa, bốn năm liền đạt học bổng toàn quốc.
Nữ thần học bá, huệ chất lan tâm. Mấy từ này chính là dành cho Liên Chi ngày đó.
Nhưng tại sao lại trở thành dạng này rồi?
Liên Chi căn bản không dám nghĩ tới, cả đời không muốn nhắc lại, những ký ức đó như là chấy rận trong áo, nghĩ đến là toàn thân ngứa ngáy, thương tích đầy mình.
Cứ như vậy mơ màng hỗn loạn, cô miễn cưỡng sống qua ngày.
Nghĩ đến đây cô lại thấy không đành lòng.
Vừa đến quầy bar đã bị quản lý Trương Sơ ngăn lại.
“Tôi tìm cô khắp nơi, đi theo tôi.” Nói xong, liền kéo Liên Chi vào thang máy.
Liên Chi hỏi: “Chị Trương, vội như vậy làm gì?”
“Mạnh Ngũ tới, chọn một vòng cũng không có ai vừa ý liền nhớ ra cô.”
Nói xong, mới nhìn đến lớp trang điểm của Liên Chi, chán ghét nói: “Cô làm cái gì trên mặt nhìn như quỷ vậy, tôi đã bảo bao nhiêu lần không được trang điểm, mặt mộc của cô so với mỹ nhân còn đẹp hơn.”
Cô qua loa trả lời mấy câu, trong lòng cảm thấy không ổn.
Cô biết Mạnh Ngũ, người này hắc bạch đều có phần, cũng không biết duỗi tay ra ngoài pháp luật đến mức nào.
Liên Chi không muốn tiếp xúc với loại người này, đợi lát nữa nếu chết trước mặt bọn họ, mang đến đen đủi, sợ là còn muốn lấy xác cô ra xả giận.
Cô đùn đẩy nói: “Tôi đi tẩy trang, chị Trương, hay là chị tìm các chị em vào trước.”
Cửa thang máy mở ra, chị Trương nói: “Vào trước đã, không có thời gian đâu.”
Biết không thể thoát, Liên Chi chỉ có thể cắn răng đi tiếp.
Bọn họ đi dọc hành lang dài, phía cuối đường có mấy cô gái mặc váy ngắn im lặng đứng đó.
Liên Chi cau mày, Mạnh Ngũ đây là đang muốn tuyển phi sao?
Chị Trương bảo Liên Chi đứng sau lưng mấy cô gái, sau đó gõ cửa, gắn lên nụ cười như hoa bước vào.
“Anh Mạnh, tôi đã tìm cho anh tất cả nữ nhân xinh đẹp nhất ở đây rồi, nếu anh không hài lòng, tôi cũng không giúp thêm được nữa.”
Căn phòng tăm tối, chỉ có ánh sáng xanh từ chiếc TV phản chiếu trên khuôn mặt mấy người đàn ông trên sofa.
Liên Chi theo các chị em vào trong phòng, lập tức nhìn thấy Mạnh Ngũ đang ngồi giữa ghế sofa, khuôn mặt góc cạnh, cười lên nét ôn hòa.
Nhưng Liên Chi đã tận mắt nhìn thấy hắn một dao giết người, tự nhiên không thể cảm thấy hắn là người tốt.
Cô lặng lẽ rúc vào sau mấy chị em, cầu nguyện lớp trang điểm luộm thuộm này có thể giúp cô thoát đi.
Tuy nhiên, vừa vô tình ngẩng đầu cô liền sững người tại chỗ.
Lục Dã?