Lục Dã?
Liên Chi đồng tử giật giật, quả thật không thể tin được là hắn.
Nhưng ngồi cạnh Mạnh Ngũ không phải là Lục Dã thì là ai, mặc chiếc áo khoác đen, bờ vai rộng, khí chất tràn đầy.
Hắn có chiếc mũi cao tiêu chuẩn với đôi mắt đen, khuôn mặt góc cạnh. Kẹp điếu thuốc giữa ngón trỏ, đôi môi mỏng hơi mím lại giữa làn khói, nghiêm nghị lạnh lùng.
Mạnh Ngũ sau vài câu chào hỏi xã giao liền biến thành tên háo sắc.
Nếu nói cuộc đời này người Liên Chi không muốn gặp lại nhất nhất định phải là Lục Dã.
Cô từng là nữ thần học đường nhưng hắn lại là kẻ chuyên bắt nạt học đường, chỉ biết tụ tập đánh nhau. Lần hắn theo đuổi cô quyết liệt, cả trường đều biết đến.
Không biết bị kiểm điểm bao nhiêu lần, nhưng Lục Dã có chết cũng không biết hối cải, lại mang ra chủ nghĩa vì tình yêu, quyết không bao giờ quay đầu.
Cuộc theo đuổi quyết liệt này cuối cùng kết thúc bằng việc hắn bị Liên Chi sỉ nhục công khai và một cái tát vào mặt.
Sau đó Liên Chi đỗ một trường đại học trọng điểm, nhưng Lục Dã lại biến mất không dấu vết.
Không phải cô chưa từng nghĩ đến việc gặp lại người đàn ông này, chỉ mong muốn cảnh tượng đó là cô ở trên cao tại thượng, còn hắn ở dưới nghèo hèn.
Mọi ý nghĩ bây giờ đều không thực hiện được.
Cô trở thành gái điếm cho người ta lựa chọn, còn hắn thoải mái làm khán giả.
Sáu năm qua đi, các đường nét trên khuôn mặt hắn trở nên sắc bén, khí chất tươi trẻ của ngày xưa đã phai nhạt, trở nên cứng cỏi mà trưởng thành không thể không chú ý.
Liên Chi lại càng cố gắng trốn.
Mạnh Ngũ liếc qua mấy cô gái, cười nói: “ Lục Dã, cậu nghe rồi đó, mỹ nữ ở đây đều cho cậu chọn”.
Lục Dã cong môi, nhướng mắt hướng đối diện nhàn nhạt quét qua.
Liên Chi cố gắng cúi đầu, hận không thể trực tiếp chui thẳng xuống đất.
Tầm mắt kia xẹt qua đỉnh đầu cô dừng lại một chút. Tim cô như rơi xuống, hắn cuối cùng cũng dời mắt đi.
“Cô ấy đi, váy xanh…”
Tim cô lập tức giãn ra, lại nghe thấy hắn dừng lại nửa giây rồi đổi giọng: “Người bên cạnh.”
Mấy cô gái đồng thời nhìn về phía Liên Chi.
Liên Chi giật mình ngẩng đầu, liền thấy Lục Dã đang nhìn chằm chằm cô, ánh mắt thâm sâu còn có chút khinh thường.
Xem cô như gái điếm.
Hắn không nhận ra cô, Liên Chi trong lòng có chút phức tạp nhưng vẫn cảm thấy nhẹ nhõm.
Chị Trương mỉm cười dắt mấy cô gái khác đi, còn nháy mắt ra hiệu với cô chăm sóc tốt cho vị khách hàng này.
Sau khi cửa đóng lại, Liên Chi đứng đó một lúc lấy lại bình tĩnh rồi đi về phía Lục Dã.
Ít cũng đã sáu bảy năm, Lục Dã có lẽ đã quên cô từ lâu rồi, chỉ cần cô không tỏ ra lo lắng sẽ không nhận ra cô.
Trên sofa là một dãy đàn ông, bên cạnh Lục Dã chỉ có một khoảng trống nhỏ, chỗ ngồi cho Liên Chi chỉ lớn bằng hai lòng bàn tay.
Cô bấm bụng ngồi xuống.
Đôi chân thon dài trắng nõn trong giây lát dính sát vào người Lục Dã, không có kẽ hở.
Cách một lớp vải, hơi nóng thiêu đốt từ đùi của người đàn ông không ngừng truyền vào người cô.
Trong lòng cô run lên, không để ý rằng người đàn ông bên cạnh cũng dừng lại.
Bên cạnh, Mạnh Ngũ cười lớn: “Thì ra Lục đệ thích người này, khó trách vừa rồi chọn tới chọn lui cũng không hài lòng”.
Mấy thuộc hạ của ông ta cũng cười lớn.
Khóe miệng Lục Dã hiện lên nụ cười nhẹ, hắn cúi đầu nhìn cô, nụ cười giả tạo phản chiếu trong đôi mắt đen.
“Cô tên là gì?” hắn hỏi.
Liên Chi cao giọng nói: “Ta tên Dao Dao.”
Hắn không lên tiếng.
Cô rót rượu cho hắn, chiếc ly trong suốt chạm vào môi người đàn ông nhưng hắn cũng không có ý định mở ra.
Lục Dã nhìn xuống, ánh mắt nhàn nhạt rơi vào trên mặt Liên Chi.
Cái nhìn đó làm Liên Chi run sợ, cảm giác như đã bị hắn nhìn thấu.
Mạnh Ngũ cười nói: “Quả nhiên, mỹ nhân trong ngực rất dễ khiến người ta mất ý chí chiến đấu. Lục đệ, cậu nghĩ thế nào, việc kinh doanh này chắc chắn với cậu chỉ có lợi chứ không có hại.”
Lục Dã quay đầu, vẻ mặt có chút buông lỏng: “Hợp tác với Mạnh gia tôi cầu còn không được, nhưng hàng hóa tôi còn chưa nhìn thấy, lại đang cần số lượng lớn. Mạnh gia chắc chắn có đủ khả năng?”
Mạnh Ngủ hỏi: “Cậu muốn bao nhiêu?”
Bật lửa trong tay quay cuồng, Lục Dã giơ lên mấy ngón tay.
Mạnh Ngũ trầm ngâm một lát, đánh mắt về phía thuộc hạ ra hiệu.
Thuộc hạ của hắn đặt chiếc hộp lên bàn, sau khi mở ra bên trong có một túi bột màu trắng, Lục Dã dùng đầu ngón tay móc ra một chút rồi xoa xoa.
Đưa lên chóp mũi ngửi thử.
Mấy cô gái khác giả vờ câm điếc xem như không nhìn thấy, Liên Chi lại kinh ngạc nhìn Lục Dã.
Người đàn ông này thực sự đang buôn ma túy sao?
Lục Dã lướt nhẹ qua ánh mắt kinh ngạc của cô, hắn cầm ly rượu cùng Mạnh Ngũ chạm ly, nói: “Quả nhiên là hàng tốt, Mạnh gia thật có lòng, anh ra giá đi.”
“Chuyện này thì dễ thôi.”
Mạnh Ngũ cười lớn, làm nghề này mà chỉ quan tâm đến tiền thì thật thô tục.
Sau vài chai rượu, ăn uống no say cùng với ánh sáng mơ hồ. Mấy tên thuộc hạ không nhịn được bắt đầu thọc tay vào quần lót bạn tình nữ.
Lục Dã cũng say, gương mặt có chút đỏ.
Mạnh Ngũ để Liên Chi đưa Lục Dã lên phòng nghỉ ngơi, cô đỡ cánh tay của hắn vòng qua cổ.
Lục Dã thực sự rất nặng, hơi thở cũng nặng nề cọ vào tai cô.
Liên Chi dìu hắn ta một cách khó khăn.
Sau khi hai người đi được một lúc, phòng bao lại trở nên yên tĩnh.
Nụ cười trên mặt Mạnh Ngũ nháy mắt biến mất, ánh mắt liếc thuộc hạ: “Đi theo xem thử”.
Liên Chi đồng tử giật giật, quả thật không thể tin được là hắn.
Nhưng ngồi cạnh Mạnh Ngũ không phải là Lục Dã thì là ai, mặc chiếc áo khoác đen, bờ vai rộng, khí chất tràn đầy.
Hắn có chiếc mũi cao tiêu chuẩn với đôi mắt đen, khuôn mặt góc cạnh. Kẹp điếu thuốc giữa ngón trỏ, đôi môi mỏng hơi mím lại giữa làn khói, nghiêm nghị lạnh lùng.
Mạnh Ngũ sau vài câu chào hỏi xã giao liền biến thành tên háo sắc.
Nếu nói cuộc đời này người Liên Chi không muốn gặp lại nhất nhất định phải là Lục Dã.
Cô từng là nữ thần học đường nhưng hắn lại là kẻ chuyên bắt nạt học đường, chỉ biết tụ tập đánh nhau. Lần hắn theo đuổi cô quyết liệt, cả trường đều biết đến.
Không biết bị kiểm điểm bao nhiêu lần, nhưng Lục Dã có chết cũng không biết hối cải, lại mang ra chủ nghĩa vì tình yêu, quyết không bao giờ quay đầu.
Cuộc theo đuổi quyết liệt này cuối cùng kết thúc bằng việc hắn bị Liên Chi sỉ nhục công khai và một cái tát vào mặt.
Sau đó Liên Chi đỗ một trường đại học trọng điểm, nhưng Lục Dã lại biến mất không dấu vết.
Không phải cô chưa từng nghĩ đến việc gặp lại người đàn ông này, chỉ mong muốn cảnh tượng đó là cô ở trên cao tại thượng, còn hắn ở dưới nghèo hèn.
Mọi ý nghĩ bây giờ đều không thực hiện được.
Cô trở thành gái điếm cho người ta lựa chọn, còn hắn thoải mái làm khán giả.
Sáu năm qua đi, các đường nét trên khuôn mặt hắn trở nên sắc bén, khí chất tươi trẻ của ngày xưa đã phai nhạt, trở nên cứng cỏi mà trưởng thành không thể không chú ý.
Liên Chi lại càng cố gắng trốn.
Mạnh Ngũ liếc qua mấy cô gái, cười nói: “ Lục Dã, cậu nghe rồi đó, mỹ nữ ở đây đều cho cậu chọn”.
Lục Dã cong môi, nhướng mắt hướng đối diện nhàn nhạt quét qua.
Liên Chi cố gắng cúi đầu, hận không thể trực tiếp chui thẳng xuống đất.
Tầm mắt kia xẹt qua đỉnh đầu cô dừng lại một chút. Tim cô như rơi xuống, hắn cuối cùng cũng dời mắt đi.
“Cô ấy đi, váy xanh…”
Tim cô lập tức giãn ra, lại nghe thấy hắn dừng lại nửa giây rồi đổi giọng: “Người bên cạnh.”
Mấy cô gái đồng thời nhìn về phía Liên Chi.
Liên Chi giật mình ngẩng đầu, liền thấy Lục Dã đang nhìn chằm chằm cô, ánh mắt thâm sâu còn có chút khinh thường.
Xem cô như gái điếm.
Hắn không nhận ra cô, Liên Chi trong lòng có chút phức tạp nhưng vẫn cảm thấy nhẹ nhõm.
Chị Trương mỉm cười dắt mấy cô gái khác đi, còn nháy mắt ra hiệu với cô chăm sóc tốt cho vị khách hàng này.
Sau khi cửa đóng lại, Liên Chi đứng đó một lúc lấy lại bình tĩnh rồi đi về phía Lục Dã.
Ít cũng đã sáu bảy năm, Lục Dã có lẽ đã quên cô từ lâu rồi, chỉ cần cô không tỏ ra lo lắng sẽ không nhận ra cô.
Trên sofa là một dãy đàn ông, bên cạnh Lục Dã chỉ có một khoảng trống nhỏ, chỗ ngồi cho Liên Chi chỉ lớn bằng hai lòng bàn tay.
Cô bấm bụng ngồi xuống.
Đôi chân thon dài trắng nõn trong giây lát dính sát vào người Lục Dã, không có kẽ hở.
Cách một lớp vải, hơi nóng thiêu đốt từ đùi của người đàn ông không ngừng truyền vào người cô.
Trong lòng cô run lên, không để ý rằng người đàn ông bên cạnh cũng dừng lại.
Bên cạnh, Mạnh Ngũ cười lớn: “Thì ra Lục đệ thích người này, khó trách vừa rồi chọn tới chọn lui cũng không hài lòng”.
Mấy thuộc hạ của ông ta cũng cười lớn.
Khóe miệng Lục Dã hiện lên nụ cười nhẹ, hắn cúi đầu nhìn cô, nụ cười giả tạo phản chiếu trong đôi mắt đen.
“Cô tên là gì?” hắn hỏi.
Liên Chi cao giọng nói: “Ta tên Dao Dao.”
Hắn không lên tiếng.
Cô rót rượu cho hắn, chiếc ly trong suốt chạm vào môi người đàn ông nhưng hắn cũng không có ý định mở ra.
Lục Dã nhìn xuống, ánh mắt nhàn nhạt rơi vào trên mặt Liên Chi.
Cái nhìn đó làm Liên Chi run sợ, cảm giác như đã bị hắn nhìn thấu.
Mạnh Ngũ cười nói: “Quả nhiên, mỹ nhân trong ngực rất dễ khiến người ta mất ý chí chiến đấu. Lục đệ, cậu nghĩ thế nào, việc kinh doanh này chắc chắn với cậu chỉ có lợi chứ không có hại.”
Lục Dã quay đầu, vẻ mặt có chút buông lỏng: “Hợp tác với Mạnh gia tôi cầu còn không được, nhưng hàng hóa tôi còn chưa nhìn thấy, lại đang cần số lượng lớn. Mạnh gia chắc chắn có đủ khả năng?”
Mạnh Ngủ hỏi: “Cậu muốn bao nhiêu?”
Bật lửa trong tay quay cuồng, Lục Dã giơ lên mấy ngón tay.
Mạnh Ngũ trầm ngâm một lát, đánh mắt về phía thuộc hạ ra hiệu.
Thuộc hạ của hắn đặt chiếc hộp lên bàn, sau khi mở ra bên trong có một túi bột màu trắng, Lục Dã dùng đầu ngón tay móc ra một chút rồi xoa xoa.
Đưa lên chóp mũi ngửi thử.
Mấy cô gái khác giả vờ câm điếc xem như không nhìn thấy, Liên Chi lại kinh ngạc nhìn Lục Dã.
Người đàn ông này thực sự đang buôn ma túy sao?
Lục Dã lướt nhẹ qua ánh mắt kinh ngạc của cô, hắn cầm ly rượu cùng Mạnh Ngũ chạm ly, nói: “Quả nhiên là hàng tốt, Mạnh gia thật có lòng, anh ra giá đi.”
“Chuyện này thì dễ thôi.”
Mạnh Ngũ cười lớn, làm nghề này mà chỉ quan tâm đến tiền thì thật thô tục.
Sau vài chai rượu, ăn uống no say cùng với ánh sáng mơ hồ. Mấy tên thuộc hạ không nhịn được bắt đầu thọc tay vào quần lót bạn tình nữ.
Lục Dã cũng say, gương mặt có chút đỏ.
Mạnh Ngũ để Liên Chi đưa Lục Dã lên phòng nghỉ ngơi, cô đỡ cánh tay của hắn vòng qua cổ.
Lục Dã thực sự rất nặng, hơi thở cũng nặng nề cọ vào tai cô.
Liên Chi dìu hắn ta một cách khó khăn.
Sau khi hai người đi được một lúc, phòng bao lại trở nên yên tĩnh.
Nụ cười trên mặt Mạnh Ngũ nháy mắt biến mất, ánh mắt liếc thuộc hạ: “Đi theo xem thử”.