Sự Trả Thù Của Pandora

Chương 3 - Ướt (H Nhẹ) (1/2)

Trong phòng riêng, Liên Chi chật vật đỡ Lục Dã lên giường.

Dưới ánh đèn mờ ảo, hắn say khướt, hai tay đặt lên trán, yết hầu theo hơi thở phập phồng dễ khiến người ta bối rối đỏ mặt.

Liên Chi vào phòng tắm lấy nước cho hắn rửa chân.

Cô mang nước ấm đến, bật thiết bị tắm ở cuối giường, vừa chạm vào chân hắn đã tỉnh dậy.

Liên Chi thấp giọng nói: “Tiên sinh, ngài có muốn massage chân không?”

Hắn không trả lời, ánh mắt thâm sâu dừng trên khuôn mặt cô.

Cô cúi thấp đầu không nhìn hắn.

Một lúc sau, Lục Dã thấp giọng nói: “Đi rửa mặt đi.”

“Hả?” Cô ngạc nhiên nhìn anh.

“Hả cái gì?” Lục Dã nói, “Các cô đều thích bôi phấn lên lên mặt à?”

Liên Chi: “...”

Sáu, bảy năm không gặp, người nhàm chán như hắn cũng học được cách châm chọc.

Liên Chi không muốn tẩy trang, nhưng hiển nhiên Lục Dã càng có nhiều thời gian chờ đợi, cô không thể không vào nhà vệ sinh.

Cùng với tiếng nước chảy, Liên Chi nhìn chằm chằm vào khuôn mặt sau khi tẩy trang trong gương.

Những giọt nước trượt xuống khuôn mặt trắng ngần của cô, đôi mắt như sao sớm, bờ môi căng mọng. Khuôn mặt to bằng lòng bàn tay rung động lòng người.

Cô không nhớ nổi đã bao lâu rồi không dám nhìn vào mặt mộc của mình, có chút choáng váng.

Rối rắm một lúc, Liên Chi cuối cùng cũng ra khỏi nhà vệ sinh.

Lục Dã tựa vào đầu giường nhắm mắt nghỉ ngơi, nghe được động tĩnh mí mắt chậm rãi nhấc lên.

Liên Chi lập tức tắt đèn, hi vọng bóng tối có thể che khuất mặt mình.



Cô ngồi xổm ở cuối giường, cố giấu khuôn mặt thật kỹ trong mái tóc dài buông xõa.

Lục Dã nhìn cô đem chân hắn vào chậu ngâm, có chút cứng đờ muốn ngăn cản, nhưng không biết vì sao lại không nhúc nhích.

Hắn nhìn thật kỹ cô gái bảy năm không gặp, khuôn mặt trắng tinh, giống mây lại giống tuyết.

Cô đã từng khắc thật sâu vào tâm trí hắn, lại bởi vì thời gian mà chậm rãi phai nhạt.

Hắn còn nhớ trong hội trường, cô ném quà tặng đi còn trêu chọc hắn như một con chó.

“Lục Dã, anh thích tôi ư?” Trước mặt hàng trăm người, cô đem ánh mắt xinh đẹp châm chọc hắn: “Anh mà cũng xứng đáng? Tôi xinh đẹp giỏi giang thế này, người đi cùng tôi ít nhất cũng phải anh tài trong giới kinh doanh, không thì cũng phải bằng cấp học thuật.”

Lục Dã nắm chặt tay, nghe cô nhấn mạnh từng chữ: “Lưu manh như anh cũng xứng sao?”

Hắn mang một lòng nhiệt huyết đến, lại hoàn toàn bị dập tắt bởi gáo nước lạnh từ lời mỉa mai của cô.

Không đến mức sinh hận, nhưng hắn là đàn ông, cô lại không để cho hắn chút mặt mũi như vậy.

Lục Dã giống như một con chó bị bỏ rơi, trong lúc nhất thời liền bừng tỉnh. Đúng vậy, người như hắn làm sao có thể chạm vào cô.

Lúc này, hắn nhìn cô quỳ bên chân, quần áo gần như không che nổi cơ thể, bộ ngực tròn lộ ra trước mặt hắn.

Lục Dã ánh mắt tối sầm, hỏi: “Sao cô lại làm việc này?”

Liên Chi mỉm cười.

“Làm gì có nhiều lý do như vậy. Không phải vì miếng cơm sao, có người mua thì có người bán.”

Một lúc lâu sau, Lục Dã trầm giọng nói tiếp: “Liên Chi, sao cô lại chọn làm nghề này?”

Hắn gọi tên cô giống như trước kia.

Liên Chi trong lòng run lên, hắn vậy mà vẫn nhận ra cô.

“Lạ lắm sao?”

Cô kìm nén sự xấu hổ, ngẩng đầu nhìn hắn: “Tôi cần tiền gấp, nơi này vừa vặn có thể đáp ứng nhu cầu.”

“Con người không phải đều cần ăn uống, nghỉ ngơi giải trí sao?”



Lục Dã đang muốn nói cái gì, đột nhiên ngoài cửa có động tĩnh.

Hắn bật dậy nhanh chóng kéo Liên Chi.

Đột nhiên bị đẩy, Liên Chi nằm phía dưới người hắn, thân thể cường tráng nóng bỏng của người đàn ông đè chặt lên cô. Cô khó hiểu nhìn hắn.

Lục Dã đặt ngón tay lên môi cô.

“Suỵt! Ngoài cửa có người.”

Khoảnh khắc ngón tay hắn chạm vào môi cô, Lục Dã sững người trong giây lát, như có thể ngửi thấy mùi thơm ngọt ngào từ môi lưỡi cô.

Ngay cả Liên Chi cũng choáng váng.

Lúc này, cửa bị đẩy ra một chút, Lục Dã nhanh chóng kéo chăn đắp lên người.

“Đừng cử động, có người tới.”

Liên Chi sửng sốt, không hiểu hắn muốn làm gì.

“Nhắm mắt lại.”

Hắn ở bên tai cô nhỏ giọng nói: “Lát nữa dù có chuyện gì cũng không được mở mắt.”

Liên Chi nghe lời nhắm mắt lại.

Hắn do dự một lúc, vùi mặt vào sâu trong cổ cô, chậm rãi di chuyển trên cơ thể, động tác nhấp nhô giống như giống đực đang tấn công lãnh thổ của mình.

Liên Chi kinh ngạc nhăn mặt, đưa tay chống đỡ ngực hắn. Hắn liền cúi người áp xuống, ôm cô cản lại.

“Đừng nhúc nhích!” Giọng trầm khàn của hắn vang lên.

Chiếc chăn trượt xuống, Lúc Dã túm lấy áo thun của hắn xé ra, để lộ làn da màu đồng và cơ bắp săn chắc. Bọn họ giống như tình nhân, cô bám vào bả vai hắn, thở dốc.

Bọn thuộc hạ nhìn chăm chú từ bên ngoài.

Chết tiệt, đây hoàn toàn là mỹ nhân cùng dã thú.