๑ ๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑ ๑
Đinh Hạo không nhanh không chậm nói.
Trần Lĩnh không giận mà lại cười, chỉ là tiếng cười lại giống như sói tru quỷ khóc:
- Tốt, tốt, tuổi còn nhỏ mà đã cẩn thận như vậy, hiến thấy, hiếm thấy. Chỉ là chẳng lẽ ngươi không nghĩ tới chỉ bằng vào tu vi Tích Cốc kỳ của ngươi, cho dù là ở chỗ này cũng không thể chạy thoát khỏi lòng bàn tay của vi sư sao? Buồn cười, buồn cười a, hôm nay vi sư sẽ tiễn ngươi đi một đoạn đường. Ha ha, vi sư cho ngươi chỗ tốt rất lớn, hôm nay liền sẽ một lần thu hồi về.
Trong tiếng cường, Trần Lĩnh rốt cuộc cũng đã trở mặt, trong mắt bắn ra lục mang, giống như ác quỷ đánh về phía Đinh Hạo.
Đinh Hạo sớm đã có chuẩn bị, Nghịch Thiên Ma Kiếm đen thui đã nằm sẵn trong tay, cơ hồ đồng thời với lúc Trần Lĩnh đánh tới đã ngự kiếm mà bay. Trần Lĩnh còn chưa tới trước mặt Đinh Hạo đã không thấy thân ảnh của Đinh Hạo đâu nữa, chỉ có thanh âm từ xa xa truyền đến:
- Hắc hắc, sư phụ có thể nghĩ đến, đồ nhi đương nhiên cũng đã nghĩ đến. Gần đây đồ nhi may mắn có được một thanh kiếm, đồ nhi mặc dù còn chưa tới Nguyên Anh kỳ mà cũng đã có thể ngự kiếm mà bay, tốc độ lại cực nhanh. Chẳng biết với tu vi Nguyên Anh kỳ của sư phụ ngự kiếm phi hành có thể đuổi kịp đồ nhi không? Đồ nhi rất là tò mò.... À, sư phụ mau mau một chút, đây còn chưa phải là tốc độ cực hạn của thanh kiếm này đâu.
Tiếng trêu chọc của Đinh Hạo thỉnh thoảng truyền đến, Trần Lĩnh mặc dù đã sử toàn lực nhưng vẫn không thể đuổi kịp, ngược lại còn tức giận thiếu chút nữa ngã từ trên kiếm xuống!
- Thật là tốt, lại dám đối với vi sư như vậy. Cho dù vi sư đuổi không kịp ngươi, liều mạng không cần chỗ tốt của nội đan Bát Sí Tử Mãng, cũng phải mang việc ngươi có Bát Sí Tử Mãng này nói cho tất cả các môn phái tu ma ở Đoạn Hồn sơn này, nhất định phải cho ngươi hồn phi phách tán, chết không có đất chôn!
Trần Lĩnh tức giận đến mức cả ngũ thần cũng đều loạn lên, lửa giận công tâm đánh mất cả lý trí.
- Sư phụ làm vậy làm gì, nói thế nào thì ta và ngươi cũng đã là thầy trò một thời gian, làm như vậy không khỏi khiến cho Đinh Hạo lạnh lòng hay sao. Nếu như đồ nhi quá mức sợ hãi, đem chuyện ngươi có nhãn giác và lân phiến của Bát Sí Tử Mãng nói cho mọi người, tin rằng mọi người đều sẽ cảm thấy hứng thú. Nhìn biểu tình sư tôn Mã Phong đối với lân phiến lúc đó, đồ nhi cũng phải lo lắng cho an nguy của sư phụ a! Như vậy sư đồ ta cùng vong, lại tiện nghi cho người khác, thực sự là không làm cho người ta thoải mái.
Đinh Hạo vẫn không chút hoảng hốt.
Trần Lĩnh rốt cuộc từ trên không hạ xuống, tâm thần trấn tĩnh lại một chút rồi chậm rãi nói:
- Hảo đồ nhi, nhãn quang của vi sư quả nhiên không tệ, may mắn có được một đồ đệ độc ác xảo trá như ngươi, thật sự là ngoài dự liệu của vi sư a. Cũng được, đã như vậy ngươi dừng lại đi, sư đồ chúng ta nói chuyện một chút.
Đã biết không làm gì được Đinh Hạo, Trần Lĩnh cũng chỉ có thể lực chọn thỏa hiệp!
- Ồ, sư phụ đứng ở đó là được rồi, không cần gần quá mức, ngươi nói ta vẫn nghe được rõ ràng!
Trông thấy Trần Lĩnh vẫn tiếp tục tiến tới gần hắn liền vội nói!
Đinh Hạo cẩn thận như vậy khiến Trần Lĩnh có một loại cảm giác vô lực không thể làm gì, mình đã hoàn toàn không nắm được thế chủ động nữa rồi.
Thấy Trần lĩnh không tiếp cận nữa, Đinh Hạo lần đầu nghiêm túc nói:
- Sư phụ nhận Đinh Hạo làm đồ đệ, còn mang Đinh Hạo tiến vào Tu Chân giới và truyền cho Đinh Hạo Vô Cực ma công chống lại sự phát tác của nội đan của Bát Sí Tử Mãng. Tuy biết sư phụ không có hảo ý, nhưng Đinh Hạo vẫn như cũ vô cùng cảm kích. Đinh Hạo tuy có kỳ ngộ không tiện lộ ra với sư phụ, nhưng Đinh Hạo cam đoan quyết không thiếu chỗ tốt dành cho sư phụ, đây là vài khối cực phẩm linh thạch mà Đinh Hạo vô tình tìm được, còn có một nửa bộ ma công pháp quyết công kích cực mạnh, Đinh Hạo xin hiếu kính với sư phụ. Đinh Hạo mặc dù tôn trọng sư phụ, nhưng nếu sư phụ lại dám ra tay gia hại ta, Đinh Hạo nhất định sẽ cá chết lưới rách, cam đoan sư phụ cũng sẽ chết thi cốt không còn!
Nói đến đây Đinh Hạo thần sắc âm lãnh, chậm rãi lui về phía sau!
Trần Lĩnh cầm lấy linh thạch và pháp quyết ma công mà Đinh Hạo để lại dưới mặt đất, một lát sau vẻ mặt lão mừng như điên, thanh âm run rẩy nói:
- Vi sư thực sự không nhận lầm tên đồ đệ ngươi, sớm biết ngươi không phải là vật trong ao (ngu dốt, thiếu tầm nhìn), nhưng vận khí của đồ nhi thật sự tốt đến mức làm vi sư phải cảm khái.
๑ ๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑ ๑
Đinh Hạo không nhanh không chậm nói.
Trần Lĩnh không giận mà lại cười, chỉ là tiếng cười lại giống như sói tru quỷ khóc:
- Tốt, tốt, tuổi còn nhỏ mà đã cẩn thận như vậy, hiến thấy, hiếm thấy. Chỉ là chẳng lẽ ngươi không nghĩ tới chỉ bằng vào tu vi Tích Cốc kỳ của ngươi, cho dù là ở chỗ này cũng không thể chạy thoát khỏi lòng bàn tay của vi sư sao? Buồn cười, buồn cười a, hôm nay vi sư sẽ tiễn ngươi đi một đoạn đường. Ha ha, vi sư cho ngươi chỗ tốt rất lớn, hôm nay liền sẽ một lần thu hồi về.
Trong tiếng cường, Trần Lĩnh rốt cuộc cũng đã trở mặt, trong mắt bắn ra lục mang, giống như ác quỷ đánh về phía Đinh Hạo.
Đinh Hạo sớm đã có chuẩn bị, Nghịch Thiên Ma Kiếm đen thui đã nằm sẵn trong tay, cơ hồ đồng thời với lúc Trần Lĩnh đánh tới đã ngự kiếm mà bay. Trần Lĩnh còn chưa tới trước mặt Đinh Hạo đã không thấy thân ảnh của Đinh Hạo đâu nữa, chỉ có thanh âm từ xa xa truyền đến:
- Hắc hắc, sư phụ có thể nghĩ đến, đồ nhi đương nhiên cũng đã nghĩ đến. Gần đây đồ nhi may mắn có được một thanh kiếm, đồ nhi mặc dù còn chưa tới Nguyên Anh kỳ mà cũng đã có thể ngự kiếm mà bay, tốc độ lại cực nhanh. Chẳng biết với tu vi Nguyên Anh kỳ của sư phụ ngự kiếm phi hành có thể đuổi kịp đồ nhi không? Đồ nhi rất là tò mò.... À, sư phụ mau mau một chút, đây còn chưa phải là tốc độ cực hạn của thanh kiếm này đâu.
Tiếng trêu chọc của Đinh Hạo thỉnh thoảng truyền đến, Trần Lĩnh mặc dù đã sử toàn lực nhưng vẫn không thể đuổi kịp, ngược lại còn tức giận thiếu chút nữa ngã từ trên kiếm xuống!
- Thật là tốt, lại dám đối với vi sư như vậy. Cho dù vi sư đuổi không kịp ngươi, liều mạng không cần chỗ tốt của nội đan Bát Sí Tử Mãng, cũng phải mang việc ngươi có Bát Sí Tử Mãng này nói cho tất cả các môn phái tu ma ở Đoạn Hồn sơn này, nhất định phải cho ngươi hồn phi phách tán, chết không có đất chôn!
Trần Lĩnh tức giận đến mức cả ngũ thần cũng đều loạn lên, lửa giận công tâm đánh mất cả lý trí.
- Sư phụ làm vậy làm gì, nói thế nào thì ta và ngươi cũng đã là thầy trò một thời gian, làm như vậy không khỏi khiến cho Đinh Hạo lạnh lòng hay sao. Nếu như đồ nhi quá mức sợ hãi, đem chuyện ngươi có nhãn giác và lân phiến của Bát Sí Tử Mãng nói cho mọi người, tin rằng mọi người đều sẽ cảm thấy hứng thú. Nhìn biểu tình sư tôn Mã Phong đối với lân phiến lúc đó, đồ nhi cũng phải lo lắng cho an nguy của sư phụ a! Như vậy sư đồ ta cùng vong, lại tiện nghi cho người khác, thực sự là không làm cho người ta thoải mái.
Đinh Hạo vẫn không chút hoảng hốt.
Trần Lĩnh rốt cuộc từ trên không hạ xuống, tâm thần trấn tĩnh lại một chút rồi chậm rãi nói:
- Hảo đồ nhi, nhãn quang của vi sư quả nhiên không tệ, may mắn có được một đồ đệ độc ác xảo trá như ngươi, thật sự là ngoài dự liệu của vi sư a. Cũng được, đã như vậy ngươi dừng lại đi, sư đồ chúng ta nói chuyện một chút.
Đã biết không làm gì được Đinh Hạo, Trần Lĩnh cũng chỉ có thể lực chọn thỏa hiệp!
- Ồ, sư phụ đứng ở đó là được rồi, không cần gần quá mức, ngươi nói ta vẫn nghe được rõ ràng!
Trông thấy Trần Lĩnh vẫn tiếp tục tiến tới gần hắn liền vội nói!
Đinh Hạo cẩn thận như vậy khiến Trần Lĩnh có một loại cảm giác vô lực không thể làm gì, mình đã hoàn toàn không nắm được thế chủ động nữa rồi.
Thấy Trần lĩnh không tiếp cận nữa, Đinh Hạo lần đầu nghiêm túc nói:
- Sư phụ nhận Đinh Hạo làm đồ đệ, còn mang Đinh Hạo tiến vào Tu Chân giới và truyền cho Đinh Hạo Vô Cực ma công chống lại sự phát tác của nội đan của Bát Sí Tử Mãng. Tuy biết sư phụ không có hảo ý, nhưng Đinh Hạo vẫn như cũ vô cùng cảm kích. Đinh Hạo tuy có kỳ ngộ không tiện lộ ra với sư phụ, nhưng Đinh Hạo cam đoan quyết không thiếu chỗ tốt dành cho sư phụ, đây là vài khối cực phẩm linh thạch mà Đinh Hạo vô tình tìm được, còn có một nửa bộ ma công pháp quyết công kích cực mạnh, Đinh Hạo xin hiếu kính với sư phụ. Đinh Hạo mặc dù tôn trọng sư phụ, nhưng nếu sư phụ lại dám ra tay gia hại ta, Đinh Hạo nhất định sẽ cá chết lưới rách, cam đoan sư phụ cũng sẽ chết thi cốt không còn!
Nói đến đây Đinh Hạo thần sắc âm lãnh, chậm rãi lui về phía sau!
Trần Lĩnh cầm lấy linh thạch và pháp quyết ma công mà Đinh Hạo để lại dưới mặt đất, một lát sau vẻ mặt lão mừng như điên, thanh âm run rẩy nói:
- Vi sư thực sự không nhận lầm tên đồ đệ ngươi, sớm biết ngươi không phải là vật trong ao (ngu dốt, thiếu tầm nhìn), nhưng vận khí của đồ nhi thật sự tốt đến mức làm vi sư phải cảm khái.
๑ ๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑ ๑