๑ ๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑ ๑
Còn chưa kịp ra khỏi cửa đã thấy phùng Tinh Nhiên đang đi về phía mình, Đinh Hạo trong lòng bất giác có chút buồn bực, mình không phải chỉ là nhìn qua thân thể của nàng sao, cũng không phải là cố ý, có gì quá đáng chứ? Huống chi bản thân hắn đã từng giúp nàng vượt qua một cửa ải khó khăn, vì sao vẫn cứ tìm đến gây phiền toái? Nếu không phải hắn thực lực không ra sao thì sớm đã dùng vũ lực để giải quyết chuyện phiền toái này rồi.
Nghĩ thì nghĩ vậy, Phùng Tinh Nhiên vẫn đi đến trước mắt.
- Tiểu tặc, ngươi có biết người vừa muốn giao dịch với ngươi là người nào không? Nói chuyện lại không cho người ta mặt mũi như vậy, nếu không phải hắn khinh thường không thèm xuất thủ với ngươi, bằng vào tu vi của ngươi, nếu hắn muốn cướp Bát Sí Tử Mãng kia, ngươi đến ngay cả cơ hội hô lên cũng không có đâu! Mà ngươi giấu giếm bản cô nương rất nhiều sự tình đấy, trên người ngươi sao lại có Bát Sí Tử Mãng?
Phùng tinh Nhiên tỏ vẻ tức giận nói.
- Ồ, người kia rốt cuộc là ai mà tu vi lại cao như vậy?
Dừng lại một chút, hắn nói tiếp:
- Buồn cười, bản nhân trên người có vật gì chẳng lẽ lại phải báo với cô sao? Ta với cô không thân không thích, thậm chí còn có chút thù oán, cô có biết là mình nói rất ấu trĩ không?
- Ngươi…Ngươi đã nhìn thấy thân thể của bản cô nương, ta còn chưa tính sổ với ngươi, bây giờ lại dám nói với bản cô nương những lời này, có phải là cho rằng đến Tụ Bảo tông rồi thì bản cô nương sẽ không dám động đến ngươi không? Tụ Bảo tông mặc dù là không cho phép tranh đoạt nhưng không có quy định là không thể giáo huấn môn hạ đệ tử của mình!
Phùng Tinh Nhiên cả giận nói.
- Ồ, từ khi nào ta trở thành môn hạ đệ tử của cô vậy, lại nói ta nhìn qua thân thể của ngươi và ta nói ngươi ấu trĩ có quan hệ gì với nhau chứ? Không dây dưa với cô nữa, thân thế của người vừa rồi là thế nào?
Đinh hạo càng cảm thấy nữ nhân này khó chơi.
- Y tên là Niếp Thiên, ta nghĩ chỉ cần là người tu chân thì đều sẽ biết đến tên y.
Phùng Tinh Nhiên ngạo nghễ nói.
- Niếp Thiên! Thiên Yêu Niếp Thiên! Là hắn, khó trách lại có tu vi như vậy! Nghe nói hắn đã từng khiêu chiến với cha cô, sau đó Niếp Thiên nhận thua, nhưng từ đó về sau lại cùng với cha cô kết thành hảo hữu! Khó trách cô quen biết hắn.
Đinh Hạo kinh hô một tiếng.
Lúc này Đinh Hạo mới tin mấy lời vừa rồi Phùng Tinh Nhiên nói không phải là giả, người này đích xác là có thực lực nhấc tay là có thể tiêu diệt hắn. Niếp Thiên này cũng giống như ngũ quỷ, không môn không phái, nhưng danh khí thì cực lớn, tu vi lại cao, ngũ quỷ còn lâu mới theo kịp!
Người này ở phương diện trận pháp và luyện khí tu vi đều rất cao siêu, là cao nhân tu chân thành danh đã vài trăm năm nay. Niếp Thiên làm việc lúc ma lúc đạo, đều dựa theo ý thích, tác phong tàn nhẫn, bởi vì trên người người này có một loại mị lực yêu dị nên mới được người trong tu chân giới gọi là “Thiên Yêu”!
Niếp Thiên tu vi đã cao danh khí lại lớn, so với chưởng môn các đại môn phái cũng chỉ kém hơn một bậc mà thôi, Đinh Hạo nghĩ đến thái độ ương ngạnh của mình vừa rồi, thực sự có chút sợ hãi.
- Độc Cô Sách đại biểu cho Thiên Sát ma cung đặc biệt đến bái kiến Tinh Nhiên tiểu thư, mong tiểu thư cho tiếp kiến!
Đúng lúc này, giọng nói của một thanh niêm nam tử vang lên trong sân.
Thanh âm này vừa vang lên Đinh Hạo đã thấy Phùng Tinh Nhiên sắc mặt hơi biến, ngay sau đó lại khôi phục bình tĩnh, chậm rãi đi ra khỏi phòng Đinh Hạo. Đinh Hạo vốn không muốn nhiều chuyện, nhưng nghĩ đến người này xuất thân từ Thiên Sát ma cung thì cũng có chút hiếu kỳ, lập tức đi theo ra ngoài. Ma môn tam tông nhìn thì có vẻ như đoàn kết hữu hảo nhưng trong bóng tối có bao nhiêu tranh đấu thì chỉ có họ tự biết với nhau mà thôi.
- Quả nhiên là Tinh Nhiên tiểu thư! Từ biệt đã nhiều năm, không ngờ Tinh Nhiên tiểu thư vẫn rực rỡ như xưa, Luyện Ngục ma tông và Tụ Bảo tông cách nhau vạn dặm, tiểu thư đi đường mệt nhọc, không biết thế này có quấy rầy tiểu thư hay không?
Độc Cô Sách trông thấy Phùng Tinh Nhiên liền nhẹ nhàng thăm hỏi.
Độc Cô Sách này mặc một đạo bào màu trắng, kết hợp với thân thể cao dài, khuôn mặt anh tuấn của hắn, quả nhiên là có phong độ, nho nhã phi phàm, nhìn thế nào cũng chẳng thấy hắn có chút liên hệ gì với người trong ma đạo. Người này nói chuyện rất có chừng mực, hơn nữa thỉnh thoảng còn nở nụ cười ấm áp, thật có bản sự để khiến cho bất cứ nữ nhân nào cũng phải động tâm.
Nhưng không biết vì sao Đinh Hạo vừa nhìn thấy người này đã liền cảm thấy chán ghét, cuối cùng cảm giác được người này vô luận là nói chuyện hay cười đùa đều không phải chân tâm, khiến cho người ta có ấn tượng hắn là một kẻ giả dối.
Còn chưa kịp ra khỏi cửa đã thấy phùng Tinh Nhiên đang đi về phía mình, Đinh Hạo trong lòng bất giác có chút buồn bực, mình không phải chỉ là nhìn qua thân thể của nàng sao, cũng không phải là cố ý, có gì quá đáng chứ? Huống chi bản thân hắn đã từng giúp nàng vượt qua một cửa ải khó khăn, vì sao vẫn cứ tìm đến gây phiền toái? Nếu không phải hắn thực lực không ra sao thì sớm đã dùng vũ lực để giải quyết chuyện phiền toái này rồi.
Nghĩ thì nghĩ vậy, Phùng Tinh Nhiên vẫn đi đến trước mắt.
- Tiểu tặc, ngươi có biết người vừa muốn giao dịch với ngươi là người nào không? Nói chuyện lại không cho người ta mặt mũi như vậy, nếu không phải hắn khinh thường không thèm xuất thủ với ngươi, bằng vào tu vi của ngươi, nếu hắn muốn cướp Bát Sí Tử Mãng kia, ngươi đến ngay cả cơ hội hô lên cũng không có đâu! Mà ngươi giấu giếm bản cô nương rất nhiều sự tình đấy, trên người ngươi sao lại có Bát Sí Tử Mãng?
Phùng tinh Nhiên tỏ vẻ tức giận nói.
- Ồ, người kia rốt cuộc là ai mà tu vi lại cao như vậy?
Dừng lại một chút, hắn nói tiếp:
- Buồn cười, bản nhân trên người có vật gì chẳng lẽ lại phải báo với cô sao? Ta với cô không thân không thích, thậm chí còn có chút thù oán, cô có biết là mình nói rất ấu trĩ không?
- Ngươi…Ngươi đã nhìn thấy thân thể của bản cô nương, ta còn chưa tính sổ với ngươi, bây giờ lại dám nói với bản cô nương những lời này, có phải là cho rằng đến Tụ Bảo tông rồi thì bản cô nương sẽ không dám động đến ngươi không? Tụ Bảo tông mặc dù là không cho phép tranh đoạt nhưng không có quy định là không thể giáo huấn môn hạ đệ tử của mình!
Phùng Tinh Nhiên cả giận nói.
- Ồ, từ khi nào ta trở thành môn hạ đệ tử của cô vậy, lại nói ta nhìn qua thân thể của ngươi và ta nói ngươi ấu trĩ có quan hệ gì với nhau chứ? Không dây dưa với cô nữa, thân thế của người vừa rồi là thế nào?
Đinh hạo càng cảm thấy nữ nhân này khó chơi.
- Y tên là Niếp Thiên, ta nghĩ chỉ cần là người tu chân thì đều sẽ biết đến tên y.
Phùng Tinh Nhiên ngạo nghễ nói.
- Niếp Thiên! Thiên Yêu Niếp Thiên! Là hắn, khó trách lại có tu vi như vậy! Nghe nói hắn đã từng khiêu chiến với cha cô, sau đó Niếp Thiên nhận thua, nhưng từ đó về sau lại cùng với cha cô kết thành hảo hữu! Khó trách cô quen biết hắn.
Đinh Hạo kinh hô một tiếng.
Lúc này Đinh Hạo mới tin mấy lời vừa rồi Phùng Tinh Nhiên nói không phải là giả, người này đích xác là có thực lực nhấc tay là có thể tiêu diệt hắn. Niếp Thiên này cũng giống như ngũ quỷ, không môn không phái, nhưng danh khí thì cực lớn, tu vi lại cao, ngũ quỷ còn lâu mới theo kịp!
Người này ở phương diện trận pháp và luyện khí tu vi đều rất cao siêu, là cao nhân tu chân thành danh đã vài trăm năm nay. Niếp Thiên làm việc lúc ma lúc đạo, đều dựa theo ý thích, tác phong tàn nhẫn, bởi vì trên người người này có một loại mị lực yêu dị nên mới được người trong tu chân giới gọi là “Thiên Yêu”!
Niếp Thiên tu vi đã cao danh khí lại lớn, so với chưởng môn các đại môn phái cũng chỉ kém hơn một bậc mà thôi, Đinh Hạo nghĩ đến thái độ ương ngạnh của mình vừa rồi, thực sự có chút sợ hãi.
- Độc Cô Sách đại biểu cho Thiên Sát ma cung đặc biệt đến bái kiến Tinh Nhiên tiểu thư, mong tiểu thư cho tiếp kiến!
Đúng lúc này, giọng nói của một thanh niêm nam tử vang lên trong sân.
Thanh âm này vừa vang lên Đinh Hạo đã thấy Phùng Tinh Nhiên sắc mặt hơi biến, ngay sau đó lại khôi phục bình tĩnh, chậm rãi đi ra khỏi phòng Đinh Hạo. Đinh Hạo vốn không muốn nhiều chuyện, nhưng nghĩ đến người này xuất thân từ Thiên Sát ma cung thì cũng có chút hiếu kỳ, lập tức đi theo ra ngoài. Ma môn tam tông nhìn thì có vẻ như đoàn kết hữu hảo nhưng trong bóng tối có bao nhiêu tranh đấu thì chỉ có họ tự biết với nhau mà thôi.
- Quả nhiên là Tinh Nhiên tiểu thư! Từ biệt đã nhiều năm, không ngờ Tinh Nhiên tiểu thư vẫn rực rỡ như xưa, Luyện Ngục ma tông và Tụ Bảo tông cách nhau vạn dặm, tiểu thư đi đường mệt nhọc, không biết thế này có quấy rầy tiểu thư hay không?
Độc Cô Sách trông thấy Phùng Tinh Nhiên liền nhẹ nhàng thăm hỏi.
Độc Cô Sách này mặc một đạo bào màu trắng, kết hợp với thân thể cao dài, khuôn mặt anh tuấn của hắn, quả nhiên là có phong độ, nho nhã phi phàm, nhìn thế nào cũng chẳng thấy hắn có chút liên hệ gì với người trong ma đạo. Người này nói chuyện rất có chừng mực, hơn nữa thỉnh thoảng còn nở nụ cười ấm áp, thật có bản sự để khiến cho bất cứ nữ nhân nào cũng phải động tâm.
Nhưng không biết vì sao Đinh Hạo vừa nhìn thấy người này đã liền cảm thấy chán ghét, cuối cùng cảm giác được người này vô luận là nói chuyện hay cười đùa đều không phải chân tâm, khiến cho người ta có ấn tượng hắn là một kẻ giả dối.