Tiêu Dư An ưm ưm vài tiếng, Trương Trường Tùng nửa đoán nửa mò: “Ngươi là muốn hỏi ngươi tại sao bị câm rồi?”
Tiêu Dư An gật gật đầu.
Trương Trường Tùng nói: “Trong người ngươi có tụ huyết, khí loạn áp hầu, ngực phổi bị thương, nói nhiều thì tức ngực khó thở, ho khan hô hấp đều đau, cho nên ta có mở một vị thuốc, thuốc này sẽ khiến ngươi tạm thời không có cách nào nói chuyện, nhưng mà đừng lo lắng, đợi qua khoảng thời gian, thân thể hơi hơi hồi phục một chút, thì không cần phải ăn loại thuốc này nữa, đến lúc đó thì có thể nói chuyện bình thường.”
Tiêu Dư An bỗng nhiên tỉnh ngộ, lại dùng ánh mắt rơi lên trên người của Tạ Thuần Quy đang chơi đùa ở một bên, đối với Dương Liễu An và Hiểu Phong Nguyệt ưm ưm vài tiếng.
Dương Liễu An sờ sờ sau đầu, vẫn muốn suy nghĩ một chút, Hiểu Phong Nguyệt thông minh nhanh nhẹn, lập tức đã hiểu ý của Tiêu Dư An: “Tiêu chủ, người là muốn hỏi sự tình của Thuần Quy sao? Thân Quy không phải có lúc tinh thần không có vấn đề, lại có lúc hết như đứa trẻ sao? Ta và Liễu An trước đó mang Thần Quy đi Tây Thục quốc tìm thần y, vị thần y đó nói Thần Quy chấp niệm oán hận quá sâu, nếu như khôi phục thần trí sợ sẽ sụp đổ, cho nên dứt khoát khiến Thần Quy nửa đời sau cứ luôn giống như đứa trẻ vô lo.”
Hiểu Phong Nguyệt nhẹ không thể nghe mà than một hơi.
Tiêu Dư An gật gật đầu, lại nhìn qua Tạ Thuần Quy.
Chàng thiếu niên hai mươi tuổi đứng ở trước cửa sổ đang ngắm nhìn ánh chiều tà từ bên ngoài cửa sổ rọi vào, hoàng hôn như vàng tan chảy, bụi đất giương bay, thiếu niên hiếu kỳ mà đưa ra tay, giống như đứa trẻ, thật sự vô lo.
Đôi mắt Tiêu Dư An thấy chát, thu về ánh mắt, lại đối với mọi người ư ư ư vài tiếng.
Kết quả lần này, mọi người không một ai đoán ra ý của hắn.
Tiêu Dư An: “Ưm ưm ưm, ưm ưm ưm.”
Dì Ba: “Hả? Muốn ăn cái gì rồi sao? Nhưng Trương đại phu nói ngươi phải ăn kiêng, ăn không được dầu mỡ a.”
Tiêu Dư An lắc lắc đầu: “Ưm ưm ưm!!!”
Lâm Tham Linh nói: “Tiêu công tử có phải khát rồi?”
Tiêu Dư An lắc đầu.
Trương Bạch Thuật khoanh lấy hai tay, đề nghị: “Hay là cho cây bút, để hắn viết viết đi.”
Trương Trường Tùng trừng hắn một cái: “Ngươi nhìn nhìn tay của hắn đi, viết cái gì mà viết, đợi lát nữa vết thương lại hở ra, không được phép viết!”
Tiêu Dư An: “Ưm ưm ưm!”
“Chỗ nào đau?”
“Đệm chăn cảm thấy không thoải mái?”
“Quá nóng rồi?”
“Vậy thì là quá lạnh rồi?”
“Cũng không phải sao? Đoán không ra a… …”
Trương Bạch Thuật đột nhiên đập tay, ngữ khí vô cùng chắc chắn: “Ta biết rồi!”
Tất cả mọi người rào rào nhìn qua hắn.
Trương Bạch Thuật dương dương đắc ý mà nói: “Tiêu Dư An hắn!”
Mọi người: “Hắn… …”
Trương Bạch Thuật khí tụ đan điền, từng chữ từng câu mà hét: “HẮN, KHẲNG, ĐỊNH, LÀ, TAM, CẤP, RỒI!”
(*tam cấp <三急>: chỉ những việc hàng ngày mà chúng ta phải làm thường thì không thể nhịn được đại tiện, tiểu tiện, thả rắm =)))))
Tiêu Dư An: “… …”
Nếu như không phải là thân thể không cho phép, Tiêu Dư An giờ này phút này đã từ trên giường nhảy lên, bóp lấy cổ họng của Trương Bạch Thuật lắc qua lắc lại rồi.
Tam cái búa ấy!
Các ngươi ai thay ta truyền cái tin cho Án Hà Thanh, nói ta chưa chết a!!!
Cho đến ngày thứ mười một, Tiêu Dư An mới miễn miễn cưỡng cưỡng có thể nói chuyện, sau khi hắn vất vả mà biểu đạt ý nguyện của chính mình, Hiểu Phong Nguyệt và Dương Liễu An nhìn nhau một cái, đều nhất thời không nói ra lời nào.
Dương Liễu An cuối cùng cũng nhịn không được nữa, mở miệng nói: “Tiểu chủ, người hà tất… … hà tất bởi vì Án Hà Thanh, xỉ nhục chính mình như vậy? Người rõ ràng đã từng cũng là… … tội gì phải đối đãi chính mình như vậy!”
Tiêu Dư An: “Cái gì?!”
Dương thị vệ, ngươi đây là não bổ cái kịch ngược luyến thâm tình gì rồi!
Hiểu Phong Nguyệt cũng theo đó mà than một hơi, nhưng không có khuyên nhủ cái gì.
Tiêu Dư An nhìn thần sắc của hai người họ, cảm thấy bây giờ mình ở trong mắt hai người bọn họ đại khái chính là tiện thụ trong tra công tiện thụ văn, rõ ràng bị làm nhục tôn nghiêm nhưng vẫn không thể buông người đó xuống, nhiều năm không quên được, để tiếp cận hắn, thay thế Trương Trường Tùng đi làm quân y, giờ đây xảy ra chuyện rất không dễ dàng được cứu, lại mặt dày đi truyền thư từ.
Tiêu Dư An cố gắng biện minh: “Án ca không phải là dạng các ngươi nghĩ đâu… …”
Hiểu Phong Nguyệt lại than một hơi, Dương Liễu An cau mày lại.
Tiêu Dư An tiếp tục nói: “Ta và hắn cũng rất tốt a… … thật đó… …”
Hiểu Phong Nguyệt mặt lộ không nhẫn tâm, cúi đầu xuống, Dương Liễu An than một hơi, bi thương nhìn trời.
Tiêu Dư An: “… …”
Các ngươi có thể đừng có như vậy được không?! Có thể đừng có bày ra một bộ dạng thương họ bất hạnh, giận họ bất tranh được không! Làm đến những lời nói của ta cũng trở nên yếu ớt hoàn toàn không có sức thuyết phục rồi!!
Có phải là chưa có show một cái đàng hoàng không, các ngươi cũng không biết Án ca ta tốt như thế nào!
Tiêu Dư An gật gật đầu.
Trương Trường Tùng nói: “Trong người ngươi có tụ huyết, khí loạn áp hầu, ngực phổi bị thương, nói nhiều thì tức ngực khó thở, ho khan hô hấp đều đau, cho nên ta có mở một vị thuốc, thuốc này sẽ khiến ngươi tạm thời không có cách nào nói chuyện, nhưng mà đừng lo lắng, đợi qua khoảng thời gian, thân thể hơi hơi hồi phục một chút, thì không cần phải ăn loại thuốc này nữa, đến lúc đó thì có thể nói chuyện bình thường.”
Tiêu Dư An bỗng nhiên tỉnh ngộ, lại dùng ánh mắt rơi lên trên người của Tạ Thuần Quy đang chơi đùa ở một bên, đối với Dương Liễu An và Hiểu Phong Nguyệt ưm ưm vài tiếng.
Dương Liễu An sờ sờ sau đầu, vẫn muốn suy nghĩ một chút, Hiểu Phong Nguyệt thông minh nhanh nhẹn, lập tức đã hiểu ý của Tiêu Dư An: “Tiêu chủ, người là muốn hỏi sự tình của Thuần Quy sao? Thân Quy không phải có lúc tinh thần không có vấn đề, lại có lúc hết như đứa trẻ sao? Ta và Liễu An trước đó mang Thần Quy đi Tây Thục quốc tìm thần y, vị thần y đó nói Thần Quy chấp niệm oán hận quá sâu, nếu như khôi phục thần trí sợ sẽ sụp đổ, cho nên dứt khoát khiến Thần Quy nửa đời sau cứ luôn giống như đứa trẻ vô lo.”
Hiểu Phong Nguyệt nhẹ không thể nghe mà than một hơi.
Tiêu Dư An gật gật đầu, lại nhìn qua Tạ Thuần Quy.
Chàng thiếu niên hai mươi tuổi đứng ở trước cửa sổ đang ngắm nhìn ánh chiều tà từ bên ngoài cửa sổ rọi vào, hoàng hôn như vàng tan chảy, bụi đất giương bay, thiếu niên hiếu kỳ mà đưa ra tay, giống như đứa trẻ, thật sự vô lo.
Đôi mắt Tiêu Dư An thấy chát, thu về ánh mắt, lại đối với mọi người ư ư ư vài tiếng.
Kết quả lần này, mọi người không một ai đoán ra ý của hắn.
Tiêu Dư An: “Ưm ưm ưm, ưm ưm ưm.”
Dì Ba: “Hả? Muốn ăn cái gì rồi sao? Nhưng Trương đại phu nói ngươi phải ăn kiêng, ăn không được dầu mỡ a.”
Tiêu Dư An lắc lắc đầu: “Ưm ưm ưm!!!”
Lâm Tham Linh nói: “Tiêu công tử có phải khát rồi?”
Tiêu Dư An lắc đầu.
Trương Bạch Thuật khoanh lấy hai tay, đề nghị: “Hay là cho cây bút, để hắn viết viết đi.”
Trương Trường Tùng trừng hắn một cái: “Ngươi nhìn nhìn tay của hắn đi, viết cái gì mà viết, đợi lát nữa vết thương lại hở ra, không được phép viết!”
Tiêu Dư An: “Ưm ưm ưm!”
“Chỗ nào đau?”
“Đệm chăn cảm thấy không thoải mái?”
“Quá nóng rồi?”
“Vậy thì là quá lạnh rồi?”
“Cũng không phải sao? Đoán không ra a… …”
Trương Bạch Thuật đột nhiên đập tay, ngữ khí vô cùng chắc chắn: “Ta biết rồi!”
Tất cả mọi người rào rào nhìn qua hắn.
Trương Bạch Thuật dương dương đắc ý mà nói: “Tiêu Dư An hắn!”
Mọi người: “Hắn… …”
Trương Bạch Thuật khí tụ đan điền, từng chữ từng câu mà hét: “HẮN, KHẲNG, ĐỊNH, LÀ, TAM, CẤP, RỒI!”
(*tam cấp <三急>: chỉ những việc hàng ngày mà chúng ta phải làm thường thì không thể nhịn được đại tiện, tiểu tiện, thả rắm =)))))
Tiêu Dư An: “… …”
Nếu như không phải là thân thể không cho phép, Tiêu Dư An giờ này phút này đã từ trên giường nhảy lên, bóp lấy cổ họng của Trương Bạch Thuật lắc qua lắc lại rồi.
Tam cái búa ấy!
Các ngươi ai thay ta truyền cái tin cho Án Hà Thanh, nói ta chưa chết a!!!
Cho đến ngày thứ mười một, Tiêu Dư An mới miễn miễn cưỡng cưỡng có thể nói chuyện, sau khi hắn vất vả mà biểu đạt ý nguyện của chính mình, Hiểu Phong Nguyệt và Dương Liễu An nhìn nhau một cái, đều nhất thời không nói ra lời nào.
Dương Liễu An cuối cùng cũng nhịn không được nữa, mở miệng nói: “Tiểu chủ, người hà tất… … hà tất bởi vì Án Hà Thanh, xỉ nhục chính mình như vậy? Người rõ ràng đã từng cũng là… … tội gì phải đối đãi chính mình như vậy!”
Tiêu Dư An: “Cái gì?!”
Dương thị vệ, ngươi đây là não bổ cái kịch ngược luyến thâm tình gì rồi!
Hiểu Phong Nguyệt cũng theo đó mà than một hơi, nhưng không có khuyên nhủ cái gì.
Tiêu Dư An nhìn thần sắc của hai người họ, cảm thấy bây giờ mình ở trong mắt hai người bọn họ đại khái chính là tiện thụ trong tra công tiện thụ văn, rõ ràng bị làm nhục tôn nghiêm nhưng vẫn không thể buông người đó xuống, nhiều năm không quên được, để tiếp cận hắn, thay thế Trương Trường Tùng đi làm quân y, giờ đây xảy ra chuyện rất không dễ dàng được cứu, lại mặt dày đi truyền thư từ.
Tiêu Dư An cố gắng biện minh: “Án ca không phải là dạng các ngươi nghĩ đâu… …”
Hiểu Phong Nguyệt lại than một hơi, Dương Liễu An cau mày lại.
Tiêu Dư An tiếp tục nói: “Ta và hắn cũng rất tốt a… … thật đó… …”
Hiểu Phong Nguyệt mặt lộ không nhẫn tâm, cúi đầu xuống, Dương Liễu An than một hơi, bi thương nhìn trời.
Tiêu Dư An: “… …”
Các ngươi có thể đừng có như vậy được không?! Có thể đừng có bày ra một bộ dạng thương họ bất hạnh, giận họ bất tranh được không! Làm đến những lời nói của ta cũng trở nên yếu ớt hoàn toàn không có sức thuyết phục rồi!!
Có phải là chưa có show một cái đàng hoàng không, các ngươi cũng không biết Án ca ta tốt như thế nào!