Tuy rằng không nhẫn tâm, nhưng mà sự tình mà Tiêu Dư An nói, Dương Liễu An và Hiểu Phong Nguyệt từ trước đến nay đều luôn dốc toàn lực đi làm, Hiểu Phong Nguyệt nói: “Tiểu chủ, bên tiền tuyến vẫn đang đánh trận, thư từ không có cách nào dễ dàng đưa vào doanh trại như vậy, hơn nữa tiền tuyến quá là nguy hiểm, cũng không có người nguyện ý đi đưa, càng không phải nói Án Hà Thanh còn là hoàng thượng Nam Yến quốc, làm sao có thể quan tâm thư từ lai lịch không rõ ràng.”
Tiêu Dư An lập tức nhíu thành bộ mặt khổ qua.
Dương Liễu An trước kia buôn muối ăn, có quen biết một chút thương nhân có phương pháp, thế là an ủi Tiêu Dư An nói: “Tiểu chủ đừng lo lắng, ta có quen biết một người có thể đem thư đưa vào trong doanh trại, chỉ là không biết có thể đưa đến trong tay Án Hà Thanh hay không, với lại cũng cần một khoảng thời gian mới có thể đưa đến.”
Con mắt Tiêu Dư An sáng lên, vội vàng mà nói: “Có thể đưa đi là tốt rồi! Một khoảng thời gian đại khái là bao lâu?”
Dương Liễu An nói: “Làm sao cũng phải vài tháng.”
Tiêu Dư An chịu không được nắm chặt đệm chăn: “Vài tháng a… … đưa, phải đưa!”
Ngày thứ hai Hiểu Phong Nguyệt chấp bút, thay Tiêu Dư An viết một bức thư, lại giao cho một người bạn mà Dương Liễu An quen biết, chuyện này cuối cùng cũng đã có mở đầu.
Tiếp sau đó Tiêu Dư An trông sao trông trăng, đã trông ngóng suốt hai tháng cũng không trông được tin tức, thương tích trên người hắn cũng bắt đầu từng chút từng chút lành lại, nội thương cũng dưới sự điều trị của Trương Trường Tùng dần dần hồi phục, nhưng Tiêu Dư An vẫn cứ không thể xuống giường, xương đầu gối của hắn bị ngựa của Dương Lệ Nghiệp giẫm đạp qua, đều nói thương gân động cốt một trăm ngày, càng huống hồ tình huống của hắn còn nghiêm trọng như vậy.
Tiêu Dư An cứ như vậy giương mắt nhìn trông lại đợi thêm được mười ngày, cuối cùng cũng đợi được người bạn đó của Dương Liễu An.
Người bạn đó hào khí mà ngồi lên trên ghế, cầm lấy chén trước tiên cho mình rót một chén nước lạnh, rồi mới hỏi: “Là ai muốn đưa thư vậy?”
“Là ta, thế nào rồi? Đưa được rồi chứ?” Cả con người Tiêu Dư An ngồi thẳng, thân thể nghiêng về phía trước, vội vội vàng vàng mà hỏi.
“Ây dà, đưa cái gì mà đưa!” Người bạn đó một mặt chê bai mà nhìn Tiêu Dư An vẫy vẫy tay, lại cảm thấy lời này của mình không đáng tin cậy, đổi giọng nói: “Suy cho cùng Dương Liễu An cũng là bạn của ta, chuyện này còn cho ta thù lao không tệ, cho nên nói thật với ngài, bức thư này, ta đã đưa đến doanh trại Nam Yến quốc, nhưng mà yêu cầu của ngài là đưa đến trong tay hoàng thượng Nam Yến quốc a, đây cũng quá khó rồi, ngài không biết, tin đồn đều nói hoàng thượng Nam Yến quốc này phong ma (bị điên) rồi!”
Lồng ngực Tiêu Dư An mãnh liệt mà co rút: “Có ý gì?!”
Người bạn ya một tiếng, nói: “Ngài không biết sao, mười ngày trước, Nam Yến quốc đã đánh thắng trận, công vào Đông Ngô quốc, Án Hà Thanh này a, không biết bị yêu ma gì nhập vào người rồi, trở nên tàn nhẫn đến tột cùng, cái tên Dương tướng quân của Đông Ngô quốc đó, khà khà khà, chết đến nổi làm gì gọi bằng một từ thảm, có người nói bị Án Hà Thanh gọt thành nhân côn, cũng có người nói là vạn đao róc chết, còn có người nói là đã uống thuốc độc ngứa ngáy khó chịu, tự mình sống sống mà đem chính mình cào đến chết! Nói chung cuối cùng có một cái kết cục thi thủ phân ly, cái đầu treo ở ngoài cổng thành chịu phơi nắng, gió thổi, cơ thể bị ném ra ngoài nơi hoang dã bị chó dữ gặm cắn, không để lại một bộ cơ thể hoàn chỉnh a! Thuộc hạ của hắn cũng gần như bị hoàng thượng Nam Yến quốc đồ sát toàn bộ rồi, ngài nói xem, với cái tính tình này của hoàng thượng Nam Yến quốc, ta có thể đem thư đưa vào trong doanh trại có phải là đã rất giỏi rồi không!?”
Tiêu Dư An một tay che lấy mặt, bờ vai hơi hơi rung rung, hắn nặng nề mà hít thở, rất không dễ dàng mới bình phục lại tâm trạng, ngẩng đầu đối với người bạn đó nói: “Ngươi không đưa đến trong tay hoàng thượng Nam Yến quốc, vậy bức thư cuối cùng rơi vào tay ai?”
Người bạn đó sờ sờ cằm, nghiêng đầu, gác chân lên nói: “Đây ra cũng thật sự không dám đảm bảo với ngài, Bá Lạc thức mã* đây, cũng biết con ngựa này tự mình là một con thiên lý mã phải không? Chỉ bằng cái loại tiểu bá tánh như chúng ta, ai ya, cả đời cũng không ra khỏi thôn lấy một lần, làm gì có cơ hội tiếp xúc với loại nhân vật tầm cỡ đó, ngài nói ngài muốn gặp cái loại người chức cao trọng quyền như vậy, tốt xấu phải có cái tín vất a?”
(Bá Lạc thức mã <伯乐识马>: Thành ngữ, dùng để chỉ người giỏi phát hiện, tiến cử, bồi dưỡng và sử dụng nhân tài.)
Người bạn đó vốn muốn khiến Tiêu Dư An thấy khó mà lùi, nào ngờ Tiêu Dư An mắt sáng lên: “Tín vật? Ta đúng thật là có.”
Tiêu Dư An lập tức nhíu thành bộ mặt khổ qua.
Dương Liễu An trước kia buôn muối ăn, có quen biết một chút thương nhân có phương pháp, thế là an ủi Tiêu Dư An nói: “Tiểu chủ đừng lo lắng, ta có quen biết một người có thể đem thư đưa vào trong doanh trại, chỉ là không biết có thể đưa đến trong tay Án Hà Thanh hay không, với lại cũng cần một khoảng thời gian mới có thể đưa đến.”
Con mắt Tiêu Dư An sáng lên, vội vàng mà nói: “Có thể đưa đi là tốt rồi! Một khoảng thời gian đại khái là bao lâu?”
Dương Liễu An nói: “Làm sao cũng phải vài tháng.”
Tiêu Dư An chịu không được nắm chặt đệm chăn: “Vài tháng a… … đưa, phải đưa!”
Ngày thứ hai Hiểu Phong Nguyệt chấp bút, thay Tiêu Dư An viết một bức thư, lại giao cho một người bạn mà Dương Liễu An quen biết, chuyện này cuối cùng cũng đã có mở đầu.
Tiếp sau đó Tiêu Dư An trông sao trông trăng, đã trông ngóng suốt hai tháng cũng không trông được tin tức, thương tích trên người hắn cũng bắt đầu từng chút từng chút lành lại, nội thương cũng dưới sự điều trị của Trương Trường Tùng dần dần hồi phục, nhưng Tiêu Dư An vẫn cứ không thể xuống giường, xương đầu gối của hắn bị ngựa của Dương Lệ Nghiệp giẫm đạp qua, đều nói thương gân động cốt một trăm ngày, càng huống hồ tình huống của hắn còn nghiêm trọng như vậy.
Tiêu Dư An cứ như vậy giương mắt nhìn trông lại đợi thêm được mười ngày, cuối cùng cũng đợi được người bạn đó của Dương Liễu An.
Người bạn đó hào khí mà ngồi lên trên ghế, cầm lấy chén trước tiên cho mình rót một chén nước lạnh, rồi mới hỏi: “Là ai muốn đưa thư vậy?”
“Là ta, thế nào rồi? Đưa được rồi chứ?” Cả con người Tiêu Dư An ngồi thẳng, thân thể nghiêng về phía trước, vội vội vàng vàng mà hỏi.
“Ây dà, đưa cái gì mà đưa!” Người bạn đó một mặt chê bai mà nhìn Tiêu Dư An vẫy vẫy tay, lại cảm thấy lời này của mình không đáng tin cậy, đổi giọng nói: “Suy cho cùng Dương Liễu An cũng là bạn của ta, chuyện này còn cho ta thù lao không tệ, cho nên nói thật với ngài, bức thư này, ta đã đưa đến doanh trại Nam Yến quốc, nhưng mà yêu cầu của ngài là đưa đến trong tay hoàng thượng Nam Yến quốc a, đây cũng quá khó rồi, ngài không biết, tin đồn đều nói hoàng thượng Nam Yến quốc này phong ma (bị điên) rồi!”
Lồng ngực Tiêu Dư An mãnh liệt mà co rút: “Có ý gì?!”
Người bạn ya một tiếng, nói: “Ngài không biết sao, mười ngày trước, Nam Yến quốc đã đánh thắng trận, công vào Đông Ngô quốc, Án Hà Thanh này a, không biết bị yêu ma gì nhập vào người rồi, trở nên tàn nhẫn đến tột cùng, cái tên Dương tướng quân của Đông Ngô quốc đó, khà khà khà, chết đến nổi làm gì gọi bằng một từ thảm, có người nói bị Án Hà Thanh gọt thành nhân côn, cũng có người nói là vạn đao róc chết, còn có người nói là đã uống thuốc độc ngứa ngáy khó chịu, tự mình sống sống mà đem chính mình cào đến chết! Nói chung cuối cùng có một cái kết cục thi thủ phân ly, cái đầu treo ở ngoài cổng thành chịu phơi nắng, gió thổi, cơ thể bị ném ra ngoài nơi hoang dã bị chó dữ gặm cắn, không để lại một bộ cơ thể hoàn chỉnh a! Thuộc hạ của hắn cũng gần như bị hoàng thượng Nam Yến quốc đồ sát toàn bộ rồi, ngài nói xem, với cái tính tình này của hoàng thượng Nam Yến quốc, ta có thể đem thư đưa vào trong doanh trại có phải là đã rất giỏi rồi không!?”
Tiêu Dư An một tay che lấy mặt, bờ vai hơi hơi rung rung, hắn nặng nề mà hít thở, rất không dễ dàng mới bình phục lại tâm trạng, ngẩng đầu đối với người bạn đó nói: “Ngươi không đưa đến trong tay hoàng thượng Nam Yến quốc, vậy bức thư cuối cùng rơi vào tay ai?”
Người bạn đó sờ sờ cằm, nghiêng đầu, gác chân lên nói: “Đây ra cũng thật sự không dám đảm bảo với ngài, Bá Lạc thức mã* đây, cũng biết con ngựa này tự mình là một con thiên lý mã phải không? Chỉ bằng cái loại tiểu bá tánh như chúng ta, ai ya, cả đời cũng không ra khỏi thôn lấy một lần, làm gì có cơ hội tiếp xúc với loại nhân vật tầm cỡ đó, ngài nói ngài muốn gặp cái loại người chức cao trọng quyền như vậy, tốt xấu phải có cái tín vất a?”
(Bá Lạc thức mã <伯乐识马>: Thành ngữ, dùng để chỉ người giỏi phát hiện, tiến cử, bồi dưỡng và sử dụng nhân tài.)
Người bạn đó vốn muốn khiến Tiêu Dư An thấy khó mà lùi, nào ngờ Tiêu Dư An mắt sáng lên: “Tín vật? Ta đúng thật là có.”